Q.7 - Chương 20: Lục Cung Giai Lệ Bừng Nhan Sắc

Thế rồi tôi ngồi xuống cùng Huyền Lăng xem sách, xem được một lúc thì không kìm được đưa mắt nhìn những gốc chuối bên ngoài cửa sổ mà ngẩn ngơ.

Huyền Lăng thấy tôi suốt một hồi lâu chẳng nói năng gì, bèn khẽ hỏi: “Đang nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế?”

Tôi thoáng sững người một chút rồi mới tỉnh táo trở lại, trên mặt lộ ra mấy nét thê lương, chậm rãi nói: “Hôm nay là ngày vui của An muội muội, thần thiếp bỗng nhớ lại mới hồi nào mình với Ly Phi và Đức phi tỷ tỷ còn cùng nhau vào cung, thân nhau chẳng khác gì tỷ muội. Tiếc là bây giờ Đức phi tỷ tỷ đã qua đời, dù có muốn ôn lại tình cảm tỷ muội một chút cũng chẳng còn cơ hội nữa.” Nói tới đây, tôi thương tâm khôn xiết, nước mắt không kìm được lã chã tuôn rơi.

Huyền Lăng cũng có chút không đành lòng, cất giọng thổn thức: “Khi Đức phi còn tại thế, trẫm đã không đối xử tốt với nàng ấy, bây giờ nghĩ lại trong lòng thực có chút bất an.”

Tôi khẽ kéo tay áo y, rơm rớm nước mắt, nói: “Thần thiếp nay đã được đứng vào hàng tứ phi, An muội muội thì cũng được phong làm Ly Phi rồi.” Tôi chậm rãi quỳ xuống. “Tỷ tỷ tuy được truy phong làm Đức phi nhưng tên thụy hãy còn chưa có, xin Hoàng thượng hãy rủ lòng thương mà ban thêm cho tỷ ấy một ân điển nữa đi. Còn cả Thuần muội muội đã qua đời từ sớm nữa, khi ra đi muội ấy còn ít tuổi biết chừng nào.”

Huyền Lăng xoa vai tôi an ủi: “Người chết thì đã chết rồi, người sống chẳng thể làm gì hơn cho bọn họ được, mọi việc cứ theo ý nàng để tỏ lòng tưởng nhớ đi. Hoàng hậu hiện đang ốm, chuyện này nàng làm chủ là được rồi.”

“Dạ!” Tới lúc này tôi mới đổi khóc làm cười, nói tiếp: “Dù gì cũng đã nói ra rồi, thần thiếp đánh bạo xin Hoàng thượng ban ột ân điển nữa. Cẩn Phi vốn sợ tội tự sát, theo lệ thì không thể truy phong, có điều Hoàng trưởng tử cũng đã lớn rồi, cần chú ý tới thể diện của y một chút, hoặc không thì ít nhất cũng là thể diện của Hoàng hậu, bởi dù gì Hoàng trưởng tử cũng là do Hoàng hậu nuôi nấng trưởng thành.” Tôi làm ra vẻ thổn thức. “Mẹ ruột mà không được truy phong, chắc Hoàng trưởng tử sẽ thương tâm lắm.”

Huyền Lăng chắp tay đứng đó, trầm ngâm suốt một hồi lâu rồi mới nói: “Thang thị tuy có tội lớn nhưng niệm tình nàng ta sinh được Hoàng trưởng tử, trước đây hầu hạ trẫm cũng hết lòng, vậy hãy phá lệ mà truy phong là được rồi.” Hơi dừng một chút, y lại nói tiếp: “Đã truy phong thì hãy truy phong một thể cho các phi tần đã qua đời đi, có điều riêng Hiền phi và Đức phi thuở trước thì quyết không thể truy phong được.”

Tôi thầm run sợ nhưng cũng hiểu rõ nguồn cơn, vội vàng nói: “Dạ.”

Huyền Lăng kéo tôi đứng dậy, vòng tay ôm lấy bờ eo tôi, nói: “Trẫm trao cho nàng đại quyền hiệp trợ quản lý lục cung, xem ra bây giờ nàng cũng vất vả hơn không ít rồi.”

Tôi cúi đầu cười mỉm. “Có thể giúp đỡ Hoàng thượng, thần thiếp dù vất vả đến mấy cũng vui lòng.” Sau đó lại lộ vẻ trầm ngâm. “Có câu này thần thiếp không biết có nên nói hay không.”

“Nàng nói đi.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồi Hoàng thượng nói tới việc truy phong với thần thiếp, thần thiếp bỗng nhớ đến một câu nói của Hoàng hậu trên Chiêu Dương điện hôm nay.”

“Ồ?”

“Hoàng hậu nương nương nói “các ngôi vị trong lục cung hãy còn trống rất nhiều”. Thần thiếp ngẫm lại thấy cũng đúng, tứ phi thì chỉ có mình thần thiếp, trong khi đó trong cung chẳng thiếu những người vào cung sớm hơn, đức hạnh vẹn toàn hơn thần thiếp muôn phần, do đó thần thiếp thân ở ngôi cao thực sự hết sức bất an. Đoan Phi tỷ tỷ vào cung sớm nhất nhưng lại vì thân thể không khỏe mà mãi chẳng được tấn phong, có lúc triều bái còn phải đứng sau thần thiếp, mỗi lần như thế thần thiếp đều cảm thấy hổ thẹn vô cùng.”

Huyền Lăng nói: “Tính ra thì trong cung đã lâu lắm không có lần đại phong nào rồi, Hoàng hậu mà không nhắc đến thì đúng là trẫm cũng quên mất.”

Tôi chậm rãi nói: “Thần thiếp cũng nghĩ như vậy. Người đã qua đời có thể tạm gác qua một bên, nhưng các tỷ muội ngày đêm kề cận thì nên được tấn phong mới phải. Hậu cung an định cũng giúp ích rất nhiều cho việc ở tiền triều.”

Huyền Lăng nói: “Làm vậy tốt thì có tốt nhưng muốn đại phong dù sao cũng cần có lý do mới được. Chẳng lẽ lại lấy cớ là Dung Nhi vừa được phong làm Ly Phi để tấn phong cho toàn thể hậu cung? Như thế thì chẳng ra sao cả.”

Tôi mím môi cười, nói: “Hoàng thượng đúng là mau quên quá. Trong dịp trăm ngày của Dư Bái, Dư Hàm và Linh Tê, Hoàng thượng đã từng đại xá thiên hạ, lại ban thưởng bổng lộc cho văn võ bá quan, chỉ riêng hậu cung là chẳng được gia phong gì cả. Hoàng thượng, người làm như thế rõ ràng là nhất bên trọng, nhất bên khinh đấy.”

Huyền Lăng khẽ gật đầu. “Không ngờ nàng vẫn còn nhớ kĩ đến vậy, đó dù sao cũng là việc từ hơn một năm trước rồi mà.”

“Không phải thần thiếp cố tình ghi nhớ việc này đâu, nhưng thần thiếp trộm nghĩ hậu cung là nơi để Hoàng thượng nghỉ ngơi thư giãn, nếu các tỷ muội chung sống vui vẻ bên nhau thì Hoàng thượng cũng có thể yên tâm.” Tôi thu nụ cười bên khóe miệng lại, trịnh trọng nói. “Thần thiếp chỉ cầu xin Hoàng thượng một việc này thôi, bất kể tấn phong cho các vị tỷ muội thế nào thì cũng phải để Đoan Phi tỷ tỷ được ngồi vào ngôi cao nhất, bằng không thì thần thiếp thực khó mà yên lòng được.”

Huyền Lăng nói: “Đoan Phi vào cung lâu nhất, phong làm quý phi cũng rất xứng đáng. Có điều nói thực lòng, trẫm vẫn muốn dành vị trí đó cho nàng.”

Tôi dịu dàng nói: “Được hoàng thượng xem trọng như vậy thần thiếp đã cảm kích lắm rồi, thực không muốn tính toán gì về vấn đề này cả.”

Huyền Lăng có chút cảm khái, đưa tay khẽ vuốt ve bờ má tôi. “Được rồi, vậy trẫm sẽ hạ chỉ sắc phong Đoan Phi làm Đoan Quý phi đứng đầu trong tứ phi.” Y suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Trước đây trẫm từng khiến Kính Phi phải chịu ấm ức rất nhiều, mà nàng ta tính tình lại hiền hòa, vậy hãy phong làm đức phi đi.”

Tôi chậm rãi quỳ xuống. “Thần thiếp xin thay mấy vị tỷ tỷ cảm tạ Hoàng thượng, song chẳng hay Hoàng thượng có còn nhớ việc trên áo của Mẫn Phi có thêu hình thần điểu Phát Minh rất giống với phượng hoàng không? Phát Minh là thần điểu của phương Đông vốn ứng với ngôi quý phi, nếu bây giờ Đoan Phi tỷ tỷ được phong làm quý phi, không biết liệu Mẫn Phi có khó chịu không đây?”

Huyền Lăng hơi cau mày thoáng lộ vẻ không vui. “Nàng ta còn trẻ, thời gian hãy còn dài.”

Tôi thầm yên tâm hơn một chút, chậm rãi nói: “Lữ Chiêu dung là mẹ ruột của Thục Hòa Công chúa, trưởng nữ của Hoàng thượng, Từ Thục dung thì sinh được nhị điện hạ, hai vị này tất nhiên hơn hẳn người thường, thần thiếp nghĩ có thể phong làm phi được.”

Huyền Lăng dịu dàng đỡ tôi đứng dậy. “Nàng nói vậy cũng không sai, có điều như vậy thì tam phi sẽ có bốn người là Hân Phi, Thục phi, Ly Phi và Mẫn Phi rồi.” Y cười gượng, nói tiếp: “Mẫn Phi tuổi còn trẻ lại hay hờn giận, trước giờ vốn không ưa Dung Nhi, hôm nay đã nổi nóng một phen không nhỏ rồi, nếu sau này lại ngang vai với Dung Nhi nữa thì thực không biết sẽ có bao nhiêu rắc rối xảy ra.”

Tôi bật cười, nói: “Uẩn Dung dù sao cũng hãy còn trẻ tuổi, bồng bột, chỉ cần không làm gì quá đáng là được rồi.”

“Uẩn Dung dù sao cũng là biểu muội của trẫm, không thể bạc đãi được, hãy phong nàng ta làm phu nhân tòng nhất phẩm đi, lại ban thêm một chữ “Trang” nữa để nàng ta nhớ rằng mình là một phi tần, sau này có làm gì cũng phải trang trọng.” Huyền Lăng trầm ngâm một chút rồi nói tiếp: “Có điều sau này nên để Hân Phi hay Trinh Phi làm người đứng đầu tam phi đây? Chuyện này cần phải nghĩ kĩ mới được.”

Tôi mỉm cười, nói: “Hân Phi và Trinh Phi đều đã sinh nở, Hân Phi vào cung hầu hạ Hoàng thượng sớm hơn, Trinh Phi thì một lòng trung thành, lại sinh được Hoàng tử, quả thực khó mà phân định rõ là ai hơn ai kém.”

Huyền Lăng trầm ngâm nói: “Trinh Phi dù sao cũng vào cung muộn hơn, cứ để Hân Phi làm người đứng đầu tam phi là được rồi. Ngoài ra bốn vị Quý nhân Phúc, Kỳ, Tường, Thụy ngày trước nay chỉ còn một mình Phúc Tần, nàng ta là người đôn hậu, thành thực nhất, hãy ban cho ngôi quý tần đi, như thế vừa có thể an ủi nàng ta lại vừa có thể khiến người khác biết rằng trẫm rất xem trọng những người an phận thủ thường.”

Tôi nở nụ cười tươi. “Rốt cuộc vẫn là Hoàng thượng suy nghĩ chu toàn, thần thiếp thì không nghĩ được nhiều đến thế.”

Huyền Lăng đưa tay nâng cằm tôi lên, khẽ cười, nói: “Đâu phải nàng suy nghĩ không chu toàn, chẳng qua là cố tình chờ trẫm nói những lời này ra đó thôi. Nàng suy nghĩ thêm một chút nữa đi, còn người nào cần tấn phong thì hãy liệt thành danh sách đưa trẫm xem thử, sau đó mọi việc cứ giao cho bộ Lễ là được rồi.” Tôi lại thay Hân Phi cảm tạ thêm lần nữa, Huyền Lăng cười tủm tỉm, hỏi tôi: “Nàng đã xin thay người khác nhiều như thế rồi, lại còn tạ ơn thay người khác nữa, tại sao không xin ân điển gì cho mình vậy?”

Tôi tựa vào lòng y, cười nói: “Thần thiếp được Hoàng thượng sủng ái đã là ân điển lớn nhất rồi, đâu còn mong cầu điều gì khác nữa.”

Y vòng tay qua ôm chặt lấy tôi, trên chiếc áo lụa mềm mại vẫn còn lưu lại mùi mực thơm thoang thoảng, bụi trúc phía sau điện bị gió thổi xào xạc đung đưa, lại càng làm bầu không khí buổi chiều thêm phần yên bình, tĩnh lặng, khiến người ta chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.

Đêm ấy tôi ngủ rất ngon, sáng sớm hôm sau tỉnh giấc liền cảm thấy tinh thần hết sức sảng khoái, sau khi chải chuốt, trang điểm một phen liền cho gọi người của phủ Nội vụ và bộ Lễ đến để cùng an bài sắp xếp cho buổi đại lễ sắp tới.

Bận rộn mãi tới hoàng hôn, mọi việc coi như mới đâu ra đấy được khoảng ba phần, tôi mệt đến nỗi toàn thân mỏi nhừ, khẽ nói với Cận Tịch: “Ngày mai hãy mời Đoan Phi và Kính Phi tới đây, bản cung muốn cùng bọn họ bàn bạc xem danh sách các phi tần được tấn phong lần này có vấn đề gì không ổn hay không.” Cận Tịch lúc này đang ôm một bó hoa mộc cẩn vừa hái trong lòng, màu sắc đỏ trắng hồng đủ cả nhìn vô cùng thích mắt. Nàng ta cắm bó hoa vào trong một chiếc bình lớn đặt cạnh cửa sổ, sau đó mới cười tươi, nói: “Tin tức Hoàng thượng chuẩn bị đại phong cho lục cung đã truyền đi khắp rồi, Hoàng hậu chỉ nhắc tới Ly Phi mà rồi các phi tần trong cung đều được tấn phong, mọi người ắt đều cảm kích nương nương vô cùng.”

Tôi cười, nói: “Ta tất nhiên không thể để một mình nàng ta làm người tốt rồi, nàng ta muốn nâng đỡ An Lăng Dung...” Nói tới đây tôi không kìm được cười phì một tiếng. “Bây giờ đã là An Ly Dung rồi, ta tội gì không thuận nước dong thuyền để mọi người đều được lợi chứ.” Tôi cầm lấy một chiếc kéo bạc, chậm rãi cắt tỉa bó hoa mộc cẩn, chẳng buồn ngẩng lên. “Bên Cảnh Xuân điện có tin tức gì không?”

Cận Tịch đáp: “Nghe nói An Chiêu viện được ban cho chữ “ly” đó thì không dám tức giận, cũng không dám kêu than, chỉ hỏi là chữ “lệ” mà phủ Nội vụ chọn rất hay, tại sao lại không dùng.”

Tôi vẫn chỉ cúi đầu chăm chú cắt tỉa những cành hoa. “Tại sao lại không dùng? Câu hỏi này mới nực cười làm sao, có lẽ phải đưa một vị tiên sinh đến dạy học cho cô ta mới được. Hỏi tại sao không dùng chữ “lệ” ư? Kêu Hoa Nghi tìm cách để lời này của cô ta truyền tới tai Hoàng hậu.”

Chỉ e Hoàng hậu mà nghe được câu này, bệnh đau đầu sẽ lại càng nghiêm trọng hơn.

Tôi hỏi: “Còn nghe ngóng được gì nữa không?”

“Không biết vì cớ gì mà mấy gã thái giám soạn phong hiệu cho Ly Phi ở phủ Nội vụ mắc tội, bị Lý Trường dẫn người đến phạt đòn một trận rất nặng, sau đó còn bị đầy vào Bạo thất.” Nàng ta dè dặt cất tiếng. “Nghe nói đây là ý chỉ của Hoàng thượng.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Chắc là vì nôn nóng muốn bợ đỡ vị Ly Phi nương nương kia nhưng lại không bợ đỡ đúng chỗ đấy thôi.”

Cận Tịch hơi nhếch môi để lộ một nụ cười mỉm. “Trong mắt người ngoài chuyện hình như là thế này, đám thái giám của phủ Nội vụ nôn nóng muốn bợ đỡ Ly Phi nhưng kết quả lại là bị Hoàng thượng phạt đòn.”

Tôi chọn lấy một bông mộc cẩn màu hồng đẹp nhất cài lên búi tóc cho Cận Tịch, hờ hững cất tiếng: “Chân tướng vốn dĩ không phải là như thế, chẳng qua là hai chuyện xảy ra đồng thời nên khiến người ta hiểu lầm thôi.”

Cận Tịch vô thức đưa tay lên sờ bông hoa trên búi tóc một chút, nói: “Đa tạ nương nương.”

“Bây giờ chắc không còn ai dám tùy tiện bợ đỡ lấy lòng Ly Phi nữa rồi.” Tôi khẽ mỉm cười, cẩn thận cắt tỉa từng bông hoa, đến khi tất cả đã hợp ý mình rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Cái gì bản cung thấy thích thì giữ lại, cái gì bản cung cho rằng thừa thãi thì cắt đi, kỳ thực hai việc cắt tỉa hoa và cai quản hậu cung căn bản chẳng có gì khác biệt, đạo lý này bản cung hiểu rõ, Hoàng hậu lại càng hiểu hơn.”

Cận Tịch cười, nói: “Những bông hoa này đều đã đẹp lắm rồi!”

Tôi chỉ mỉm cười không nói.

Hoa Nghi vén rèm đi vào bẩm báo: “Lữ Chiêu dung đang ở ngoài cầu kiến, nương nương có muốn gặp một chút không?”

Tôi cười, nói: “Nàng ta tới cũng nhanh thật đấy!” Dứt lời liền sai một tiểu cung nữ bưng chậu vàng và khăn bông đến để rửa tay, lại quay sang nói với Hoa Nghi: “Mời Lữ Chiêu dung vào đây đi.”

Lời vừa mới dứt thì Lữ Chiêu dung đã bước vào như một cơn gió, trên khuôn mặt ngợp đầy những nét cười phấn chấn. “An Ly Dung! An Ly Dung! Nương nương quả là mưu trí siêu quần, ta dù muốn không phục cũng không được!”

Tôi mỉm cười, mời nàng ta ngồi xuống, lệnh cho Hoa Nghi: “Đi mang mật ong và tổ yến mà Lữ Chiêu dung thích ăn nhất tới đây.”

Lữ Chiêu dung cất lời cảm tạ: “Nương nương thật khách sáo quá!”

Tôi cười, nói: “Vốn cũng đến giờ dùng điểm tâm rồi, Chiêu dung có việc mừng gì thì cứ từ từ nói.”

Lữ Chiêu dung cười đến híp cả mắt, vui vẻ nói: “Nương nương hẳn là đã biết rồi. Ly Phi? Không ngờ Hoàng thượng lại ban cho cô ta một phong hiệu như thế, thật khiến ta buồn cười đến chết mất.”

Tôi chậm rãi bóc một quả nho bỏ vào miệng, sau đó mới nói: “Chuyện này có gì đáng cười đâu. Ly Phi ấy mà, Hoàng thượng vốn đã thích giọng hát như tiếng chim oanh của cô ta, còn khen cô ta dịu dàng như hoàng oanh nữa.”

Nói xong những lời này tôi chỉ ngồi im lặng, Lữ Chiêu dung thì cười “hà hà”, nói: “Mặc kệ cô ta nói hay ho thế nào thì chữ ly cũng vẫn là chữ ly thôi. Tỷ muội chúng ta tuy đọc sách không nhiều nhưng ý nghĩa của từng con chữ thì vẫn hiểu được, Ly Phi, ngay đến tên cô ta cũng bị sửa thành An Ly Dung, như thế chẳng phải là một con chim hoàng oanh thì là gì? Hơn nữa cô ta đã vỡ giọng rồi, nói giọng của cô ta như chim oanh thực là cay nghiệt quá!” Nàng ta cười vang không ngớt, cuối cùng phải đưa khăn tay lên che miệng. “Đại Chu ta từ khi lập quốc tới giờ chưa từng có phi tần nào được ban cho phong hiệu như vậy, mới mẻ thì đúng là có mới mẻ nhưng thật khiến người ta phải cười đến đau cả bụng, hơn nữa đến tên cũng bị thay đổi thành ra như thế rồi thì chữ ly kia đâu còn tính là phong hiệu gì được nữa.” Tâm trạng nàng ta có vẻ rất tốt, cặp mắt lấp lánh sáng ngời, đôi bông tai vàng đính trân châu không ngớt đung đưa làm người ta như muốn hoa cả mắt.

Tôi khẽ mỉm cười, chậm rãi nhấm nháp cái vị vừa chua vừa ngọt của quả nho trong miệng, điềm đạm nói: “Tỷ tỷ nói đúng lắm!”

Lữ Chiêu dung cười khanh khách một hồi, sau đó mới tò mò hỏi: “Lần này Hoàng thượng phong cô ta làm Ly Phi, nương nương định tặng quà mừng gì vậy?”

Tôi đưa tay chỉ bức tranh “Quan Âm tống tử” trên bàn, ung dung cất tiếng: “Chỗ cô ta đâu có thiếu thứ gì, mà tiểu muội cũng chẳng có món đồ tốt nào cả, đành dùng tạm bức tranh này làm quà thôi.”

Lữ Chiêu dung nói: “Xét ra thì bây giờ cô ta đang được Hoàng thượng sủng ái, cũng không thể thất lễ quá được.” Sau đó liền gọi thị nữ hầu cận Thuyền Quyên lại, chỉ tay vào cây gậy như ý bạch ngọc mà thị đang bưng trên tay. “Ta thì vừa chọn được cái này.” Sau đó lại không kìm được mà cất tiếng cười vang. “Nương nương hãy nhìn kĩ xem, gậy như ý thì không có gì nhưng chiếc hộp đựng kia đã khiến ta phải tốn mất không ít tâm tư đấy.”

Tôi nhất thời tò mò, liền đón lấy chiếc hộp mà xem thật kĩ, không kìm được bật cười. “Tỷ tỷ thực là xấu xa quá.”

Thì ra bên trên chiếc hộp đựng gậy như ý đó của Lữ Chiêu dung có chạm trổ hình Tùng cầm song ly, tả cảnh hai con chim hoàng oanh chụm đầu giương cánh cùng đậu trên một gốc táo gai, mỗi đường nét đều cực kỳ tinh tế, lại có tới mười ba loại màu sắc đan xen nên bắt mắt vô cùng.

Lữ Chiêu dung cười đến gập cả người lại. “Phải là hộp thế này thì mới hợp với Ly Phi nương nương của chúng ta chứ. Nương nương nhìn hai con hoàng oanh kia xem, thật là sống động quá, ta đã phải dẫn theo cung nữ lục tìm trong nhà kho suốt một hồi lâu mới tìm ra đấy.”

Tôi che miệng cười, nói: “Trước đây muội từng nghe người ta kể câu chuyện mua tráp trả ngọc[23], bây giờ mới đoán được nguồn cơn thế nào, nhất định là cái tráp đó cũng đẹp như chiếc hộp này của tỷ nên người ta mới làm như thế.”

[23] Tương truyền có một người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, nhưng người nước Trịnh chỉ mua cái tráp đựng ngọc và trả lại ngọc. Câu này vốn được dùng để chế giễu những người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng - ND.

Nàng ta lộ vẻ đắc chí nói: “Ly Phi nhìn thấy chiếc hộp này rồi nhất định sẽ quên mất là còn có cây gậy như ý ở bên trong ấy chứ.”

“Tỷ phải cẩn thận đừng để cô ta bị động thai đấy!”

“Nương nương yên tâm, cô ta sẽ không tức giận đâu, phong hiệu Ly Phi đó là do Hoàng thượng ban cho cô ta cơ mà, nếu cô ta giận há chẳng phải là giận Hoàng thượng sao? Cô ta không dám đâu.” Lữ Chiêu dung mỉm cười điềm đạm, mà bên trong vẻ điềm đạm ấy còn mang theo mấy tia khinh thường.

Tôi hơi nhếch khóe môi nói: “Nói vậy cũng phải, mà muội còn có một chuyện hay hơn muốn kể với tỷ đây, Hoàng thượng từng khen Ly Phi của chúng ta tính tình khiêm tốn, nhún nhường, thực là một người lễ nghĩa đấy!” Dứt lời liền không kìm được cất tiếng cười lạnh.

“Người lễ nghĩa? Cô ta mà cũng xứng ư? Tạm chưa nói tới hiện giờ, trong mấy năm mà nương nương ở ngoài cung, cô ta đã từng giở trò hãm hại bao nhiêu phi tần rồi chứ.” Lữ Chiêu dung hậm hực nói: “Chẳng trách nương nương lại tức giận, thì ra Hoàng thượng còn từng khen cô ta như thế.”

Lữ Chiêu dung đọc sách không nhiều, nhất thời còn chưa hiểu được thâm ý bên trong. Cận Tịch thì đã đưa tay áo lên che miệng, cố nhịn cười tới nỗi mặt mũi đỏ bừng.

Lữ Chiêu dung lộ vẻ khó hiểu, tôi bật cười phỉ phui nói: “Cận Tịch ngươi vốn sành sỏi lõi đời mà không ngờ cũng có lúc thiếu nghiêm túc như vậy, mau nói cho Chiêu dung biết nguồn cơn đi.”

Cận Tịch để ý thấy xung quanh không có ai mới cụp mắt cười, nói: “Lời này vốn là do Hán Thành Đế nói ra để khen Triệu Phi Yến, câu gốc là “Triệu Tiệp dư vóc người đầy đặn, mềm tựa không xương, xử sự khiêm nhường, như gần như xa, thực là một người lễ nghĩa[24]”.”

[24] Câu “thực là một người lễ nghĩa” kỳ thực có ý khen Triệu Phi Yến giỏi ngón nghề giường chiếu, cho nên Huyền Lăng khi nói ra lời khen kia mới lộ vẻ ám muội - ND.

Lữ Chiêu dung tỉ mỉ nghe kĩ, sau đó liền lộ vẻ trầm ngâm. “Câu này nghe quen tai quá!” Dứt lời liền hơi ửng hồng hai má. “Có điều nghe có vẻ như chẳng phải lời gì hay ho cả.”

Tôi ghé đến sát bên tai nàng ta nói giọng rất khẽ: “Trước đây trong cung của tỷ tỷ từng có một cuốn Chiêu Dương thú sử cơ mà, chỉ cần nghĩ về chuyện ấy một chút là khắc biết thôi, sao tỷ tỷ lại quên được nhỉ?”

Lữ Chiêu dung giật nảy mình một cái, bất giác đỏ mặt tía tai, vội ngó khắp xung quanh một lượt, thấy không có ai rồi mới ngượng ngùng cười, nói: “Sao Thục phi nương nương lại nói tới chuyện này thế? Nhớ ngày trước khi vừa được Hoàng thượng sủng hạnh, bọn ta còn chưa hiểu gì hết, thế là mấy cung nữ già mới tìm sách này tới cho đọc. Về sau số lần Hoàng thượng ghé thăm cứ thưa dần, ta buồn chán quá mới lôi nó ra thỉnh thoảng đọc giải sầu một chút. Nhưng sau lần Hoàng hậu mượn việc giữa Thôi Thượng nghi và Lý công công để bày trò, ta không còn dám sơ suất, những thứ có vấn đề đều sai cung nữ hầu cận mang đi đốt sạch, trong cung của ta bây giờ đã hoàn toàn không còn loại sách đó nữa rồi.”

Tôi khẽ cười, nói: “Chuyện này thì có gì đâu, đọc sách sử có thể giúp con người ta hiểu rõ những việc được mất, chẳng qua là người dâm cho nó là dâm, người trí cho nó là trí mà thôi.”

Đang lúc trò chuyện thì Cận Tịch dẫn theo một tiểu cung nữ bưng canh tổ yến lên, lại tranh thủ lúc còn nóng mà đổ mật ong sền sệt vào. Tổ yến này vốn là huyết yến, màu sắc đỏ tươi, trong suốt không hề có chút tạp chất nào, lại được rót mật ong vàng óng lên trên nên trông lại càng bắt mắt, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn rồi.

Lữ Chiêu dung cười tủm tỉm đón lấy. “Nương nương đúng là có phúc, huyết yến này hiếm có vô cùng, loại quan yến mà cung của ta thường dùng không thể so sánh được.”

Tôi cười, nói: “Chuyện này thì có gì đâu, bây giờ Thục Hòa Công chúa đang tuổi lớn, cần được ăn nhiều đồ ngon mới phải.” Sau đó bèn ngoảnh đầu qua dặn dò Cận Tịch: “Đi nói với phủ Nội vụ là sau này Linh Tê Công chúa ăn mặc thế nào thì Thục Hòa Công chúa ở cung của Chiêu dung cũng ăn mặc như vậy, đừng vì bản cung địa vị à thiên vị Linh Tê, Thục Hòa Công chúa mới là trưởng nữ tôn quý nhất của Hoàng thượng.” Tôi suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Huyết yến trong cung của chúng ta cũng sắp dùng hết rồi, mau đi kêu phủ Nội vụ đưa thêm tới, đừng quên bảo bọn họ mang qua cung của Chiêu dung luôn.”

Cận Tịch đáp “vâng” một tiếng rồi xoay người rời đi. Lữ Chiêu dung vội vàng đứng dậy, nói: “Vậy sao được chứ, Linh Tê Công chúa dù sao cũng là do nương nương sinh ra, thân phận tôn quý tột cùng.”

Tôi vội cười, nói: “Tỷ tỷ khách sáo quá rồi, tự nơi đáy lòng muội vẫn luôn coi Thục Hòa, Ôn Nghi, Lung Nguyệt và Linh Tê như nhau, không phân biệt ai với ai, mà ngay đến Hòa Mục Công chúa của Mẫn Phi, muội cũng thương yêu vô cùng, chỉ là người ta thân phận cao sang nên muội không dám để lộ ra đấy thôi. Có điều bất kể thế nào thì cũng phải xét đến thứ tự trước sau, Thục Hòa Công chúa vốn là trưởng nữ nên tất nhiên tôn quý nhất, chỉ đáng hận cái đám nô tài của phủ Nội vụ mắt chó chẳng biết nhìn người nên mới khiến tỷ tỷ phải thương tâm, mà trong việc này muội cũng có lỗi vì đã không phát hiện ra sớm.”

Lữ Chiêu dung nói: “Nương nương nói gì vậy chứ, ta kỳ thực cũng luôn coi Lung Nguyệt và Linh Tê như con ruột của mình, chỉ hiềm vì nương nương thân phận tôn quý lại ngày ngày phải bận rộn các việc lớn nhỏ trong cung nên không dám thân cận, sợ lũ tiểu nhân kia lại nói là ta nịnh nọt, bợ đỡ thì thực là không tốt cho danh dự của nương nương.”

Tôi hơi cau mày, khẽ cất tiếng thở dài. “Lời đồn bên ngoài vốn đã nhiều không đếm xuể, hy vọng Chiêu dung tỷ tỷ cứ đối xử với muội như trước đây là được. Trong mấy năm muội ở ngoài cung, Lung Nguyệt tuy được Kính Phi tỷ tỷ hết mực thương yêu nhưng cũng từng phải chịu không ít nỗi ấm ức, Kính Phi tỷ tỷ chỉ có một mình chẳng thể nào lo hết được, nghe nói còn phải nhờ tới Chiêu dung tỷ tỷ không ít lần, bằng không thì Lung Nguyệt đã chẳng được như ngày hôm nay, thế mà tới bây giờ muội hãy còn chưa cảm ơn tỷ tỷ nữa.” Tôi nói những lời này với giọng rất chân thành, Lữ Chiêu dung vốn là người thẳng tính nên vô cùng cảm động.

Lữ Chiêu dung nói: “Mấy năm đó Lung Nguyệt Công chúa rất khổ, nương nương cũng rất khổ, may mà bây giờ đã tốt hơn rồi, nhưng nương nương phải bận rộn việc nọ việc kia chắc cũng chẳng dễ chịu gì.”

Tôi khẽ gật đầu. “Vẫn là tỷ tỷ hiểu lòng muội nhất. Chúng ta cùng là người làm mẹ, bao nhiêu tâm tư bỏ ra kỳ thực đều là vì con cái của mình. Trước đây tỷ tỷ chiếu cố Lung Nguyệt của muội như thế nào thì nay muội cũng xin đối xử với Thục Hòa của tỷ tỷ như thế, chỉ mong có thể báo đáp được tỷ tỷ phần nào.”

Lữ Chiêu dung bất giác lộ ra mấy tia thương cảm. “Hoàng thượng tuy ban cho cô ta một chữ ly nhưng nói gì thì nói cô ta cũng ở ngôi phi rồi, từ nay cao hơn ta một bậc, hoàn toàn có thể chèn ép ta. Ta bây giờ vốn đã hoa tàn ít bướm đâu còn sợ gì nữa, chỉ đáng thương cho Thục Hòa của ta thôi, tính ra năm nay nó cũng mười lăm tuổi rồi, chỉ hai năm nữa là sẽ phải xuất giá, đến lúc đó lỡ như bị người mẹ chẳng ra gì ta đây làm liên lụy tới nỗi không tìm được một tấm chồng tốt thì ta thực có lỗi với nó quá.”

Tôi có lòng muốn an ủi nàng ta, liền cười tủm tỉm, đứng dậy kéo tay nàng ta, nói: “Muội vốn nên chúc mừng tỷ tỷ từ sớm mới phải, chỉ là vừa rồi tỷ tỷ vội vã chạy vào làm muội quên khuấy đi mất. Sáng nay Hoàng thượng đã dặn dò rồi, trong lần đại phong này sẽ tấn phong tỷ tỷ làm Hân Phi đứng đầu trong tam phi, tỷ tỷ có vui không?”

Lữ Chiêu dung mừng rỡ tột cùng, nhất thời có chút ngơ ngẩn, lẩm bẩm nói: “Việc đại phong cho toàn thể lục cung ta đúng là có nghe nói, nhưng hình như các ngôi vị còn chưa xác định cơ mà, lời nương nương nói đúng là sự thật ư?”

“Trước đây khi lập cửu tần đã để tỷ tỷ phải chịu ấm ức đứng sau An Chiêu viện rồi, mấy năm nay muội đều thấy vô cùng khó chịu. Hôm nay Hoàng thượng ban phong hiệu cho Ly Phi, muội nhân tiện nhắc thêm một câu rằng tỷ tỷ là mẹ ruột của Thục Hòa Công chúa, trưởng nữ của Hoàng thượng, thế là Hoàng thượng liền quyết định như vậy luôn.” Tôi mỉm cười nhìn nàng ta. “Ly Phi dù đắc sủng đến mấy thì cũng không thể chèn ép người đứng đầu tam phi được, tỷ tỷ bây giờ có thể yên tâm rồi.”

Lữ Chiêu dung mừng đến phát khóc, gần như không thể tin nổi, nghẹn ngào nói: “Chịu đựng cuộc sống trong cung bao nhiêu năm như vậy, không ngờ ta cũng có ngày được phong phi thế này.” Rồi nàng ta nhìn tôi chăm chú. “Nương nương không bỡn cợt ta đấy chứ?”

Tôi nói: “Lần này Hoàng thượng muốn đại phong cho toàn thể lục cung, chỉ mấy ngày nữa là sẽ có ý chỉ ban xuống thôi, hiện giờ người đang bảo muội soạn danh sách. Chúc mừng tỷ tỷ.”

Lữ Chiêu dung xúc động nói: “Nếu không nhờ nương nương chiếu cố, ta thực khó mà có được ngày hôm nay.”

Tôi vội đỡ nàng ta đứng dậy, cười, nói: “Đều là tỷ muội với nhau còn khách sáo như thế làm gì? Đáng chúc mừng nhất vẫn là Đoan Phi tỷ tỷ, chúng ta sắp phải sửa cách xưng hô gọi tỷ ấy là Đoan Quý phi rồi.”

Lữ Chiêu dung ngẩn ra, ngay sau đó liền gật đầu lia lịa, nói: “Chính thế, chính thế, Đoan Phi tỷ tỷ là người vào cung sớm nhất, lại vất vả nhất nữa, phong làm quý phi cũng đúng thôi, mọi người chắc đều tâm phục khẩu phục.”

Đang lúc nói cười thì Cận Tịch đi vào bẩm báo: “Bẩm nương nương, Tiểu Dương của phủ Nội vụ vừa tới đây báo lại, huyết yến bây giờ chỉ đủ để Hoàng thượng dùng hằng ngày thôi, không còn dư ra chút nào cả.”

Tôi thấy giọng nàng ta nghe đầy vẻ khó chịu, bèn hỏi: “Mấy hôm trước còn nói là có mấy chục cân huyết yến được tiến cống cơ mà, ta với Thái hậu và Hoàng hậu đều chưa lấy bao nhiêu, sao mới thoáng đó mà đã hết sạch rồi?”

Cận Tịch buồn bực đáp: “Vốn dĩ thì vẫn còn, nhưng vừa rồi người của Thái hậu đã đến mang đi một ít, sau đó Hoàng hậu nương nương lại cho người tới nói là đã bẩm với Hoàng thượng rồi, bây giờ Ly Phi nương nương đang có thai, những thứ bổ dưỡng như huyết yến nên để cô ta ăn nhiều một chút, thế là dư ra bao nhiêu đều được đưa tới Cảnh Xuân điện hết thảy.”

Lữ Chiêu dung kinh ngạc bật thốt: “Huyết yến? Đó là thứ mà chỉ tứ phi chính nhất phẩm và đế hậu mới được dùng cơ mà, cô ta thậm chí còn chưa được cử hành lễ sắc phong nữa, sao bây giờ đã đụng đến rồi vậy? Mà đó là còn chưa sinh cơ đấy, đến khi sinh rồi chẳng biết sẽ được cưng chiều đến mức nào nữa đây.”

Tôi xua tay, nói: “Tỷ tỷ, cứ mặc kệ cô ta đi.” Suy nghĩ một chút, tôi nói thêm: “Chỉ là muội vốn muốn tỏ chút lòng thành với Thục Hòa, không ngờ lại chẳng được nữa rồi.” Dứt lời liền không kìm được khẽ thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài ấy của tôi khiến Lữ Chiêu dung cảm khái muôn vàn. Cận Tịch nói: “Vừa rồi tiểu thư và Chiêu dung nhắc tới Triệu Phi Yến, nô tỳ bỗng nhớ ra trong sách Hán thư có một câu nói rất hay.”

Tôi chỉnh lại cây thoa phượng cài trên búi tóc, buồn bã gật đầu. “Ta biết ngươi muốn nói tới câu nào rồi, hẳn là “tỷ muội Triệu Phi Yến nổi lên từ nơi bần tiện, chẳng tuân theo lễ chế, mức độ còn vượt cả trước kia”. Ban tiên sinh nói việc xưa, thế mà vẫn khiến những người đương thời như chúng ta phải lòng đầy thổn thức.”

Lữ Chiêu dung ngẩng đầu tỉ mỉ ngẫm nghĩ, sau đó liền cười gượng, nói: “Triệu Phi Yến sau khi đắc thế liền hoành hành trong hậu cung, tàn hại phi tần, thế mà Hán Thành Đế vẫn một mực sủng hạnh cô ta, thậm chí còn để mặc cốt nhục của mình bị giết mà chẳng thèm quản đến. Hoàng thượng tuy chưa đến nỗi hồ đồ như thế nhưng cô ta thì có khác nào Triệu Phi Yến đâu, sau này dù ta đứng đầu tam phi rồi chắc cũng vẫn phải nhường cô ta ba phần.”

Tôi cũng lộ rõ nét buồn bã. “Tiếc rằng huyết yến đã hết rồi, Cận Tịch, đi lấy một ít cao phục linh tới đây tặng cho Lữ Chiêu dung đi.”

Lữ Chiêu dung vẫn còn hậm hực không thôi. “Ta thực khó mà phục cô ta được, nương nương có cách nào hay không?”

Tôi chỉ lặng im cau mày buồn bã, Cận Tịch thì bước lên trước, nói: “Chiêu dung nương nương cũng biết rồi đấy, thứ nhất đây là chủ ý của Hoàng hậu, thứ hai là nương nương nhà nô tỳ còn bận việc đại phong cho lục cung không thể phân thân, hy vọng nương nương có thể biện bạch cho nương nương nhà nô tỳ mấy câu trước mặt các vị nương nương, tiểu chủ khác.”

Lữ Chiêu dung khẽ gật đầu, nói: “Điều này ta tất nhiên hiểu rõ.” Dứt lời liền không đợi Cận Tịch đi lấy cao phục linh, rảo bước ra ngoài rồi đi thẳng về hướng Yến Hy điện như một cơn gió.

Thấy nàng ta đã đi xa rồi tôi mới khẽ cười, nói: “Lữ Chiêu dung bây giờ chắc đã căm hận Ly Phi lắm rồi, nếu Mẫn Phi mà biết việc này nữa chỉ e cũng sẽ nổi cơn lôi đình cho xem.”

Cận Tịch cất giọng điềm đạm: “Lữ Chiêu dung vốn là người tốt bụng và thẳng tính, không chịu được lời nói khích, nhưng chừng mực thì cũng còn nắm được, hẳn không đến nỗi gây ra chuyện gì. Nương nương bây giờ đang ở vị trí này có một số lời không tiện nói ra và cũng không thể nói ra, mượn cái miệng của nàng ta một chút cũng là việc không tệ chút nào.”

Tôi cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Ta xin Hoàng thượng phong cho Đoan Phi làm quý phi cũng là vì duyên cớ này, thực hiếm có người nào tâm tư tinh tế mà ra tay lại được gọn ghẽ như nàng ta.” Lòng tôi thầm máy động, chợt nghĩ đến một việc. “Hoàng hậu chắc đã rất bất mãn với Ly Phi rồi, đúng là một việc đáng mừng.” Tôi tươi cười đi tới trước bàn trang điểm, mở hộp son phấn ra, nói tiếp: “Hoàng hậu ban cho Ly Phi nhiều huyết yến như thế, chẳng biết liệu cô ta có tiêu hóa hết được không đây?”

Cận Tịch hơi cụp mắt xuống, khẽ hỏi: “Nương nương cũng cảm thấy Hoàng hậu không thật lòng thích Ly Phi ư?”

Tôi mở hộp son đỏ tươi như máu ra, chấm ngón tay vào đó rồi nhẹ nhàng thoa đều lên hai bờ má, lập tức mang tới hai mảng màu hồng phớt đẹp tựa ánh ráng chiều ở nơi chân trời, còn thoang thoảng hương thơm ngọt ngào, dịu nhẹ. Tôi cười, nói: “Cũng giống như người ta dùng son để trang điểm vậy, thoa vào má thì nên nhạt một chút, bôi lên môi thì mới cần đậm. Nếu Hoàng hậu thật lòng muốn ban thưởng cho Ly Phi thì không cần phô trương đến thế, mỗi ngày sai phủ Nội vụ mang qua cho cô ta một ít là được, chứ đưa hết cho cô ta một lượt thế này sẽ chỉ khiến lục cung dị nghị mà thôi.”

Cận Tịch cầm lấy chiếc lược cẩn thận chải đầu cho tôi, chậm rãi nói: “Đó mới là chỗ lợi hại của Hoàng hậu, thứ nhất có thể nhắc cô ta đừng thừa dịp mang thai đắc sủng mà quên gốc, thứ hai là khiến mối hiềm khích giữa Ly Phi và các phi tần khác nhiều thêm, trong tình hình như thế, Ly Phi nếu muốn bảo vệ bản thân và đứa bé trong bụng thì nhất định phải dựa dẫm vào Hoàng hậu. Có điều nói gì thì nói, quan hệ giữa bọn họ bây giờ xem ra chẳng còn tốt đẹp nữa rồi.”

Tôi chăm chú nhìn mình trong gương, khẽ nói với Cận Tịch: “Đi lấy danh sách các phi tần lại đây, ta phải nghĩ kĩ xem lần này nên tấn phong bọn họ như thế nào cho hợp lý.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện