Quyển 8 - Chương 20: Chương 11 - phần 01
Mắt đượm buồn thương ngó cảnh sầu[17]
[17] Trích Điệp luyến hoa - Quyển nhứ phong đầu hàn dục tận của Triệu Lệnh Chỉ. Nguyên văn Hán Việt: Não loạn tằng ba hoành nhất thốn - ND.
Chờ khi điệu múa kết thúc, Ma Cách vỗ tay bồm bộp không ngừng, đồng thời trầm giọng nói: “Múa đẹp lắm!” Giọng nói ấy nghe ồm ồm chẳng giống như đang khen ngợi, còn mang theo những tia sắc bén vô cùng. Tôi ngước mắt lên, vừa khéo bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Huyền Thanh, bèn bám vào tay Cận Tịch đứng dậy, lén ra ngoài thay y phục.
Tiếng ca múa bị bỏ lại xa dần, tôi đi tới Tùng Đào hiên vắng vẻ, thấy Lý Trường cũng đã đi theo tới nơi. Ngó khắp xung quanh thấy không có ai tôi mới trầm giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
Lý Trường vội bẩm báo: “Hoàng thượng đã phái phò mã gia giằng co với đại quân Hách Hách đóng giữ bên ngoài, đồng thời phái quận mã gia và Lý Thành Nam dẫn quân đi tập kích nơi đồn trữ lương thảo của quân Hách Hách, tuy vì hướng gió đột ngột thay đổi nên không thể đốt hết lương thảo của bọn chúng, thế nhưng cũng đốt được quá nửa. Mất chỗ lương thảo ấy rồi, trong quân còn bùng phát bệnh dịch, gã Ma Cách kia coi như hết đường ngông nghênh!”
Tôi thở dài than: “Đúng là tin tốt! Nhưng ngươi không thấy gã Tiểu Hạ Tử kia còn nhận được tin trước cả ngươi ư? Chuyện là như thế nào vậy?”
Lý Trường bất giác nhăn mặt khiến các nếp nhăn trông càng rõ nét hơn, kế đó thì chỉ cúi đầu không nói năng gì, miệng thở dài không ngớt. Cận Tịch vội đẩy y mấy cái, cất tiếng khuyên nhủ: “Đằng nào cũng đã tới nước này rồi, có chuyện gì mà không thể nói ra được đâu, chưa biết chừng nương nương lại có thể giúp đỡ đưa ra chủ ý đấy.”
Lý Trường thở dài, nói: “Kể từ năm ngoái, Tiểu Hạ Tử đã bắt đầu không yên phận, nô tài cũng muốn tìm cách chèn ép hắn, ai ngờ tên tiểu tử ấy lại bám lấy Trang Mẫn Phu nhân, giờ đã trở thành tâm phúc của Trang Mẫn Phu nhân rồi. Trang Mẫn Phu nhân thân phận tôn quý, tên tiểu tử đó thì lại nhanh nhẹn, rất biết làm việc, do đó càng ngày càng được Hoàng thượng yêu thích. Hoàng thượng bây giờ đã rất tin tưởng hắn, thậm chí đến cả chuyện cơ mật thế này cũng để cho hắn biết trước, còn nô tài thì mãi về sau mới biết.”
Tôi ôn tồn an ủi: “Không sao đâu, ngươi vốn theo hầu Hoàng thượng từ sớm, tình cảm giữa hai bên chẳng phải tầm thường, Hoàng thượng ắt sẽ không ghẻ lạnh ngươi đâu.”
Lý Trường ay người đi, đưa tay lên lau khóe mắt, nói: “Nô tài bây giờ già nua vô dụng rồi, Hoàng thượng chê nô tài không làm được việc cũng là hợp lẽ thôi. Có điều gã Tiểu Hạ Tử đó bây giờ đã đi theo Trang Mẫn Phu nhân rồi, mà nàng ta thì một lòng muốn ngồi lên ngôi hoàng hậu, nô tài quả thực rất sợ nương nương...”
Tôi mỉm cười đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay y. “Không có gì phải sợ cả. Nàng ta muốn ngồi lên ngôi hoàng hậu là việc mà ai sáng mắt cũng có thể nhìn ra, còn ngươi cũng không cần nôn nóng, Tiểu Hạ Tử cùng lắm chỉ nhanh nhẹn thôi chứ chưa trải việc đời, việc gì cũng bộp chộp, bên cạnh Hoàng thượng không thể thiếu ngươi đâu. Ngươi cứ yên tâm về đi, bản cung thay y phục xong rồi sẽ quay lại.”
Lý Trường vội vàng gật đầu rồi rời đi. Tôi bám vào tay Cận Tịch ngồi xuống, lắng nghe những tiếng gió xào xạc từ bên ngoài vẳng lại, trong lòng nửa vui nửa buồn, tâm trạng vô cùng hỗn loạn.
Một hồi lâu sau, tôi khẽ thở dài một tiếng, nói: “Chúng ta hãy về thôi, đang dịp thế này không thể ra ngoài quá lâu được.”
Cận Tịch giúp tôi chỉnh lại xiêm y, cười trừ, nói: “Nương nương lúc nào cũng phải buồn lo thế này, thật chẳng biết mọi chuyện tới bao giờ mới kết thúc nữa.”
Tôi không kìm được bật cười. “Nợ nhiều rồi thì sẽ không còn buồn lo nữa, buồn lo nhiều rồi sẽ không còn sợ nữa, ta chẳng qua là rảnh rỗi quá nên mới lo nghĩ linh tinh đó thôi.” Dứt lời liền bám vào tay nàng ta cất bước ra ngoài. Bên ngoài Tùng Đào hiên là một rừng thông lớn, đâu đâu cũng là tiếng thông lay xào xạc, thỉnh thoảng còn có mấy con chim không rõ tên gọi cất tiếng hót véo von, dưới đất cỏ biếc mọc đầy, khung cảnh vô cùng tịch mịch. Phía sau rừng thông xanh biếc thấp thoáng lộ ra một góc của Đồng Hoa đài, tôi chăm chú nhìn kĩ một lát rồi định ay người rời đi, chợt bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm, không khỏi thầm kinh hãi, vội lùi về phía sau hai bước, buột miệng nói: “Vương gia.”
Y đưa tay tới theo bản năng, định đỡ cho tôi khỏi ngã nhưng Cận Tịch đã nhanh chóng đỡ lấy tôi trước, sau đó liền khom người hành lễ: “Vương gia vạn phúc.”
Bàn tay y đơ ra giữa không trung làm nên một hình trạng cô đơn không hoàn chỉnh. Y lúng túng rụt tay về, hỏi: “Vừa rồi ta thấy thần sắc hoàng huynh và Ma Cách đều có vẻ không bình thường, Tiểu Hạ Tử thì cứ lén lén lút lút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi chọn những việc quan trọng kể lại cho y nghe. Y khẽ gật đầu, chợt nhìn tôi chăm chú. “Có một chuyện này ta muốn hỏi nàng từ rất lâu rồi.” Giọng nói của y như tràn ra từ trong lồng ngực, mang đầy vẻ bức bối. “Tĩnh Nhàn rốt cuộc đã chết như thế nào vậy?”
Tôi bất giác ngây người, trái tim như bị một tảng đá nặng cả ngàn cân đè lên. Y là một người thông minh, một khi đã hỏi ra miệng như vậy ắt là đã biết được điều gì đó rồi. Tôi nhìn vào cặp mắt trong veo của y, bỗng cảm thấy có chút sợ hãi, đành né tránh ánh mắt y, khẽ nói: “Hôm đó Vương gia cũng có mặt mà, đáng lẽ phải biết rõ Tĩnh Nhàn qua đời là vì uống nhầm bát canh đã bị Xích Thược bỏ độc mới đúng chứ!”
Giọng của y rất nhẹ, thế nhưng lọt vào tai tôi lại chẳng khác gì tiếng sấm rền: “Nếu ta hoài nghi thủ phạm là người khác thì sao?”
Tôi lập tức sinh lòng cảnh giác, buột miệng hỏi: “Là ai?”
Y nhìn tôi chằm chằm, sau một hồi lâu im lặng mới khẽ nói: “Một người vô cùng thân thiết với cả nàng và ta.”
Tôi gần như không dám nhìn vào mắt y, vội vàng biện bạch: “Không phải Ngọc Ẩn đâu!”
Y nhếch khóe môi, gượng nở nụ cười ảm đạm. “Hóa ra nàng cũng đã nghĩ tới nàng ấy rồi.”
Tôi bất giác cả kinh. “Muội ấy là người tay kề gối ấp của huynh, huynh chớ nên nghi ngờ muội ấy như thế!”
Y ngoảnh đầu qua một bên, run giọng nói: “Sau khi Tĩnh Nhàn qua đời, ta từng thấy Phân Nhi lén an ủi Ngọc Ẩn, khuyên nàng ấy đừng nên tự mình dọa mình nữa. Ngọc Ẩn đang sợ cái gì chứ? Tĩnh Nhàn là mẹ của Dư Triệt, ta không thể để nàng ấy chết một cách không rõ ràng được.” Y nắm lấy cổ tay tôi. “Hoàn Nhi, nàng thông minh như thế, nàng nhất định đã biết được điều gì đó rồi, xin nàng hãy nói cho ta biết.”
Tôi khẽ lắc đầu, mấy dải tua ngọc trên chiếc bộ dao rủ xuống không ngớt lắc lư đập nhẹ vào má, hệt như đang tát lên má tôi những cái tát bỏng rát. “Ta chỉ tin vào những điều mà đôi mắt mình nhìn thấy thôi, là Vinh Tần đã vô ý hại chết Tĩnh Phi, không liên quan tới người khác.”
Y không nói gì, một lát sau mới nhẹ nhàng cất tiếng: “Tại sao khi nói những lời này, nàng lại không nhìn vào mắt ta?”
Tôi đột ngột ngẩng lên nhìn chăm chăm vào mắt y, dường như muốn soi thấu vào tận nơi sâu nhất. Ánh mắt y vẫn trong veo như trước, chẳng hề thay đổi, tôi bất giác cảm thấy chua xót như trong tim đang rớm máu. Tôi cơ hồ muốn trách Ngọc Ẩn, trách muội ấy đã ép tôi lại một lần nữa phải nói dối Huyền Thanh. Nhưng muội ấy dù sao cũng là muội muội chí thân của tôi, tôi cố kìm nén những giọt lệ sắp rơi bên khóe mắt, nói chậm rãi từng chữ một: “Nếu huynh nhất định muốn hỏi ta, ta chỉ có thể đem tình nghĩa bao lâu nay của chúng ta ra để nói với huynh rằng, huynh không được hoài nghi một nữ nhân đã đem lòng yêu huynh suốt bao năm như thế.”
Tôi vung tay quá mạnh nên ống tay áo bất ngờ trượt xuống, để lộ ra một đoạn cánh tay trắng ngần, trên cổ tay thình lình xuất hiện chiếc vòng san hô đỏ mà y đã tặng tôi trong dịp tôi được phong phi. Chưởng thượng san hô liên bất đắc, khước giáo di tác thượng dương hoa[18]. Trái tim tôi tức thì đau nhói, những giọt lệ lã chã tuôn rơi.
[18] Xem chú thích ở chương 1 tập 6 - ND.
Y nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên tay tôi, cũng cảm thương khó nói nên lời, một lát sau mới buông tay tôi ra rồi khàn giọng nói: “Ta hiểu rồi. Có điều dù nàng có muốn bảo vệ nàng ấy thì cũng đừng nên đem tình cảm của chúng ta ra để nói những lời như vậy.”
Tôi ngoảnh đầu qua một bên, khẽ đưa tay lau nước mắt, thấp giọng nói: “Bất kể ra sao cũng được, nhưng Ngọc Ẩn quả thực không có lỗi gì, mà muội ấy còn vô cùng yêu huynh.”
Y chậm rãi thở ra một hơi. “Chỉ mong là thế. Ta cũng không hy vọng muội muội của nàng lại là người như vậy, có lẽ ta đã cả nghĩ đoán nhầm.”
Tôi lặng im hồi lâu, trong lòng lại chợt nghĩ đến tình hình trong Thủy Vân Gia Ấm đường, bèn lo lắng nói: “Nếu ta không nhận nhầm thì gã Ma Cách đó chính là người trên Huy Sơn năm xưa...”
Y dùng ánh mắt ngăn tôi nói tiếp, kế đó khẽ gật đầu. Tôi hết sức hoang mang, cắn chặt môi, nói: “Hắn hình như... đã nhận ra ta rồi...”
Huyền Thanh trầm ngâm một lát rồi nói: “Hắn không dám đâu.”
Tôi đang định nói nữa thì chợt thấy có một bóng người tha thướt từ xa đi đến, nhìn kĩ thì hóa ra là Ngọc Ẩn. Muội ấy trầm giọng nói: “Trưởng tỷ yên tâm, Vương gia đã cưới muội làm trắc phi, Ma Cách dù có lá gan ấy thì chúng ta cũng có thể chối bay chối biến đi được.” Muội ấy nắm chặt lấy bàn tay Huyền Thanh, dường như sợ mất y vậy, đồng thời dịu dàng hỏi: “Vương gia nói xem có đúng vậy không?”
Huyền Thanh khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn về phía xa mà ngơ ngẩn. Ngọc Ẩn cảnh giác thoáng nhìn tôi, sau đó liền cẩn thận che giấu vẻ đề phòng của mình, ôn tồn cất tiếng hỏi: “Cớ gì mà Vương gia lại một mình ra ngoài vậy? Làm thiếp thân lo lắng quá. Nếu Vương gia muốn nói gì với trưởng tỷ, có thiếp thân ở một bên cũng tốt hơn.” Hơi dừng một chút, muội ấy lại thấp giọng nói: “Trong cung tai vách mạch rừng, Vương gia dù không lo cho mình thì cũng nên nghĩ cho trưởng tỷ một chút.”
Huyền Thanh khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Mấy lời này nàng đã khuyên ta rất nhiều rồi. Nếu không vì có chuyện quan trọng thì ta cũng chẳng dám quấy rầy Thục phi đâu. Sao nàng lại đi theo ra ngoài vậy?”
Ngọc Ẩn vội cúi đầu cười trừ, nói: “Bên ngoài trời đang nắng nóng, thiếp thân sợ Vương gia vừa uống rượu ng lại đi ra ngoài sẽ bị cảm nắng, nên mới không yên tâm. Đợi lát nữa thiếp thân sẽ dặn Phân Nhi đi nấu một ít canh mai xanh giải rượu.” Sau đó lại quay sang cười nói với tôi: “Vương gia mỗi lần say đều phải uống canh mai xanh để giải rượu, lỡ mà Hoàng thượng uống say ở chỗ trưởng tỷ thì trưởng tỷ cũng nên nấu canh mai xanh, như thế vừa sạch miệng lại không làm hại tới dạ dày.”
Tôi không biết nên nói gì mới phải, Cận Tịch vội vàng trả lời thay tôi: “Đa tạ Ẩn phi đã cho hay.”
Ngọc Ẩn lại cười tủm tỉm, nói: “Kỳ thực canh mai xanh chưa chắc đã có tác dụng với Hoàng thượng, bởi rượu chẳng say người tự say, Hoàng thượng say trong cung của trưởng tỷ đâu phải chỉ bởi vì rượu.”
Đôi tai tôi bất giác nóng bừng, thật không biết nên phản ứng thế nào mới phải, lại càng chẳng biết nói gì. Huyền Thanh rốt cuộc đã không kìm được mà cất tiếng: “Ngọc Ẩn, hôm nay nàng nói hơi nhiều rồi đấy.”
Ngọc Ẩn cầm lấy tay áo của Huyền Thanh lay nhẹ mấy cái, cất giọng yêu kiều như làm nũng: “Thiếp thân chỉ đùa với trưởng tỷ thôi mà, mong Vương gia đừng trách.”
Thấy hai người bọn họ trò chuyện với nhau thân mật như vậy, tôi thật sự cảm thấy lúng túng, như thể mình là một người thừa thãi, bèn lén kéo áo Cận Tịch tỏ ý hãy rời khỏi đây.
Mới đi vòng qua Tùng Đào hiên mấy bước thì tôi chợt phát hiện phía sau một gốc thông gần đó thấp thoáng một bóng người cao lớn, không kìm được kinh hãi dừng chân.
Tôi đang định hỏi “là ai” thì chợt nghe một tràng cười sang sảng vang lên, người đó vừa vỗ tay vừa bước ra từ sau cây thông, cất giọng sang sảng như tiếng chuông đồng: “Ba người các ngươi đúng là nực cười quá!”
Những lời ấy chẳng khác nào tiếng sấm nổ bên tai tôi. Tôi định thần nhìn kĩ, hai mắt bỗng tối sầm đi, kẻ này không phải Ma Cách thì còn là ai được nữa?