Quyển 8 - Chương 26: Chương 14 - phần 01
Gió tây sầu gợn sóng lăn tăn[24]
[24] ích Than phá hoán khê sa - Hạm đạm hương tiêu thuý diệp tàn của Lý Cảnh. Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn. Nguyên văn Hán Việt: Tây phong sầu khởi lục ba gian - ND.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi ở về cung của mình, Huyền Lăng thì thông báo ra khắp lục cung là Thục phi bị gấu tấn công, u uất thành bệnh, không thể lo liệu công việc, mọi chuyện ong lục cung tạm thời giao cho Quý phi, Đức phi, inh Nhất Phu nhân và ang Mẫn Phu nhân cùng xử lý, mọi người nếu không có việc gì thì không được quấy nhiễu Thục phi, sau đó lại chọn từ trong Dịch đình ra một cung nữ xinh đẹp, yểu điệu tự nguyện xuất tái hòa thân để gả cho Khả hãn Hách Hách.
inh Nhất Phu nhân chỉ sau một đêm đã nhận được sự sủng hạnh tột cùng, việc này vốn dĩ sẽ khiến người ta ghen tị và bất mãn, thế nhưng việc nàng ta xả thân bảo vệ Huyền Lăng hôm đó mọi người đều thấy rõ, cho nên ngay đến ang Mẫn Phu nhân cũng chẳng thể chỉ ích điều gì chứ càng đừng nói là người khác.
Lúc này Cận Tịch không kìm được lộ vẻ nghi hoặc, hỏi: “Những việc khác thì chưa xét tới, có điều hôm đó con gấu kia nổi nóng là vì bị tiểu Công chúa của ang Mẫn Phu nhân êu chọc, sao Hoàng thượng chẳng những không ách cứ mà còn ban cho ang Mẫn Phu nhân quyền hiệp ợ quản lý lục cung như thế chứ?”
Tôi ngả người về phía sau một chút, đưa tay cắt hai miếng thuốc cao dán lên huyệt thái dương, cất giọng hờ hững nói: “Hồ Uẩn Dung vốn tai mắt lanh lẹ, được Hoàng thượng sủng ái cũng là lẽ thường thôi.”
Cận Tịch thoáng ầm ngâm, mí mắt bất giác hơi nảy lên. “Ngày đó Hoàng thượng cớ gì lại biết nương nương lén gặp gỡ lục Vương gia, chỉ e là...”
ong mắt tôi ánh lên mấy tia lạnh lùng. “Việc này ta tự có tính toán.” Sau đó lại nhìn vào ong gương mà cười nói: “Cận Tịch, ta dán thuốc cao lên thế này có phải là càng giống một người u uất thành bệnh không?”
Khóe mắt Cận Tịch bỗng ươn ướt. “Nương nương thân phận tôn quý, thế mà lại phải vâng lệnh đi làm việc này, nô tỳ thực là đau lòng khôn xiết...”
Ngoài cửa sổ hoa lựu nở đầy, khắp nơi đều ngợp một màu đỏ rực, thoạt nhìn tựa như ánh ráng chiều phủ khắp. Ở cạnh thứ màu đỏ rực rỡ đó, khuôn mặt trầm lặng như nước của tôi lúc này ông lại càng nhợt nhạt, vô cùng tiều tụy. Tôi chậm rãi nói: “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, sủng phi và thần tử kỳ thực đâu có gì khác biệt, tất thảy mọi thứ bao gồm cả tính mạng đều là của Hoàng thượng. Nếu y thật sự muốn ta dùng tấm thân này hầu địch, ta ngoài tự vẫn ra còn có cách nào khác nữa đây?”
Cận Tịch lộ rõ vẻ bi thương. “Một đêm phu thê trăm ngày ân ái, nô tỳ cứ ngỡ là Hoàng thượng sẽ niệm tình cũ...”
Tôi khẽ nở nụ cười, cất giọng hờ hững: “Cận Tịch, ngươi xưa nay vẫn luôn thông minh, sao bây giờ lại ở nên nhu nhược, yếu mềm thế nhỉ?”
Cho dù đã cố hết sức kiềm chế nhưng nàng ta vẫn không nén được căm phẫn, nói: “Đại Chu khai quốc tới nay đã được trăm năm, nhưng nô tỳ chưa từng nghe nói có vị phi tần nào lại phải chịu nỗi nhục lớn như vậy.”
“Dù sao thì cũng phải có người đầu tiên chứ, đúng không?” Tôi nắm lấy bàn tay nàng ta. “Cận Tịch, ta không tin được người khác, chỉ có thể dẫn ngươi đi theo bên cạnh thôi.”
Cận Tịch tức thì ịnh ọng nói: “Từ khi nương nương vào cung tới giờ, nô tỳ chưa có ngày nào rời xa nương nương, dù nương nương không nói thì nô tỳ cũng sẽ sống chết không rời.”
Tôi âm thầm cảm động, bất kể ra sao thì tôi cũng vẫn còn Cận Tịch, vẫn còn cảm nhận được một chút ấm áp giữa cuộc đời đầy rẫy những sự bạc bẽo này.
Hoa Nghi vốn đứng bên ngoài, lúc này chợt nhẹ nhàng cất tiếng: “Nương nương, cửu Vương phi và Ẩn phi tới thăm nương nương.”
Cận Tịch khẽ “ồ” lên một tiếng. “Không phải đã có ý chỉ là mọi người đều không được tới Nhu Nghi điện để tránh quấy rầy nương nương ư?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi khẽ nở nụ cười. “Dù gì thì cũng không đến mức ngay cả muội muội của ta cũng không thể tới thăm ta đúng không nào? Như thế thì chỉ càng khiến người ta nghi ngờ thôi. Hơn nữa ta đoán ắt là Ngọc Nhiêu đã đi cầu xin, bằng không Hoàng thượng cũng khó mà đồng ý.”
Cận Tịch niệm một câu “A Di Đà Phật” rồi nói: “May mà tứ tiểu thư là cửu Vương phi, bằng không nô tỳ khó mà không lo lắng được.”
Tôi cười, nói: “Mau mời họ vào đây đi!”
Khi Ngọc Ẩn và Ngọc Nhiêu đi vào thì tôi đã ở ên giường, mái tóc buông xõa ra chứ không búi lại, ông càng có vẻ võ vàng ốm yếu. Ngọc Nhiêu vừa nhìn thấy thế liền không kìm được hơi biến sắc mặt, nôn nóng nói: “Muội còn tưởng người ta chỉ nói quá thôi, không ngờ tỷ tỷ lại thật sự sợ quá mà thành bệnh thế này, ông tỷ bây giờ tiều tụy quá.”
Cận Tịch vội vàng dâng à lên, hỏi: “Tam tiểu thư và lão phu nhân đều không tới ư?”
Ngọc Nhiêu cười, nói: “Mẹ ta rất sợ phải vào cung, những năm nay thân thể lại không được khỏe lắm, cứ ốm liên tục, do đó không tiện tới thăm tỷ tỷ. Tam tỷ với Quận chúa tẩu tẩu thì phải ở lại bầu bạn với mẹ ta.”
Ngọc Ẩn ngồi xuống cạnh giường, chăm chú nhìn khuôn mặt tôi một chút rồi hờ hững nói: “May mà có Vương gia kịp thời ứng cứu, bằng không ưởng tỷ...”
Ngọc Nhiêu ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn qua, cười nói: “Nếu không vì nể mặt nhị tỷ, nhị tỷ phu chưa chắc đã chịu dốc sức cứu đại tỷ như vậy đâu.”
Ngọc Ẩn hơi biến sắc mặt, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng đành cười gượng coi như đáp lại. Ngọc Nhiêu cười, nói tiếp: “Nhị tỷ, những thứ chúng ta mang tới đâu rồi, Phân Nhi chắc còn đang mải tán gẫu với mấy người ở bên ngoài thì phải nhỉ? Gốc nhân sâm đó muội đã phải chọn rất lâu đấy.”
Ngọc Ẩn đứng dậy đi ra ngoài, Ngọc Nhiêu thấy xung quanh đã không còn ai mới nhân lúc chỉnh lại chiếc gối cho tôi một chút mà ghé tới bên tai tôi khẽ nói: “Cửu lang đã hay tin rồi, nghe nói Hoàng thượng có ý để tỷ đi hòa thân đúng không?”
Tôi đưa mắt liếc qua phía muội ấy. “Là lục Vương gia nói với cửu Vương gia ư? Ngọc Ẩn đã biết chuyện này chưa?”
Ngọc Nhiêu khẽ lắc đầu, nôn nóng uy hỏi: “Có phải là thật không?” Thấy tôi buồn bã không ả lời, muội ấy tức thì biến hẳn sắc mặt, hậm hực nói: “Muội sớm đã biết là y chẳng ra gì rồi, nhưng không ngờ lại bạc tình đến thế!”
Tôi thoáng lộ vẻ ầm ngâm. “Muội chớ nên khinh suất làm bừa đấy.” Thấy muội ấy tỏ ra nôn nóng, tôi cũng có chút không đành lòng. “Ta tự có cách của ta, muội đừng lo.”
Bức rèm chợt hơi lay động, Ngọc Ẩn chậm rãi cất bước đi vào. Hôm nay muội ấy ăn mặc đơn giản, chỉ vận một chiếc áo dài màu xanh lam thêu hình bướm vờn hoa, ên đầu cài một cặp thoa ngọc bích ánh lên những tia lấp lánh. Ngọc Nhiêu nhất thời không kịp che giấu vẻ nôn nóng, Ngọc Ẩn thì lại tinh mắt nên đã nhìn thấy ngay, bèn khẽ mỉm cười. “Quả đúng là tỷ muội tình thâm, ưởng tỷ vừa mới đổ bệnh mà tứ muội đã rơi nước mắt rồi.”
Ngọc Nhiêu vội vàng đổi hẳn sắc mặt, cười tủm tỉm, nói: “Đều là tỷ muội với nhau cả, nhị tỷ lẽ nào không quan tâm tới đại tỷ ư?”
Ngọc Ẩn lập tức cười tươi. “Tất nhiên không phải thế rồi.” Sau đó liền bóc một quả nho đưa vào ong miệng tôi, cúi đầu ung dung nói: “Nghe nói ưởng tỷ đổ bệnh, Vương gia vốn định cùng muội đi thăm, kết quả là ngay từ sớm cửu vương phi đã tới mời, thế là đành để muội đi cùng tứ muội.”
Tôi nói bằng giọng yếu ớt: “Nam nữ có sự khác biệt, ngay cả ca ca và phụ thân muốn tới thăm ta một lần cũng chẳng dễ chứ nói gì tới Vương gia vốn chỉ là muội phu của ta thôi.”
Ngọc Ẩn khẽ “ồ” lên một tiếng, khóe môi tới lúc này mới lộ ra một tia ấm áp. “ưởng tỷ đang ốm nên khó ánh khỏi đắng miệng, hãy ăn thêm quả nho nữa đi.”
Tôi khẽ lắc đầu. Cận Tịch nói: “Nương nương vừa phải chịu một phen kinh sợ, mấy ngày nay đều chẳng ăn uống được gì, đêm nào cũng gặp ác mộng, nô tỳ nhìn mà lo lắng lắm.”
Ngọc Ẩn nhíu chặt đôi mày. “Ôn thái y đã tới thăm khám chưa vậy?”
Cận Tịch nói: “Mầm bệnh lưu lại từ hồi sinh nở của inh Nhất Phu nhân đến giờ vẫn chưa khỏi, Hoàng thượng đã mời Ôn thái y qua bên đó rồi, cho nên mấy ngày nay đều là những vị thái y khác chữa bệnh cho nương nương.”
Vẻ u uất ong mắt càng thêm rõ ràng, Ngọc Ẩn khẽ nói: “Có phải việc Vương gia cứu tỷ mấy hôm ước đã khiến Hoàng thượng không vui không thế...” Muội ấy cắn chặt môi, nói tiếp một cách khó khăn: “Sau khi quay về Vương gia tỏ ra rất không vui, muội hỏi thì y lại không chịu nói gì hết.”
Thấy Ngọc Ẩn nói vậy, ngay tới Ngọc Nhiêu cũng âu lo thêm mấy phần, cặp mắt òn xoe nhìn tôi chăm chú.
Có rất nhiều chân tướng thường khiến người ta cảm thấy tàn khốc, hà tất phải nói ra làm gì. Tôi khẽ cười, nói: “Muội đừng cả nghĩ. Vương gia cứu ta và Nhuận Nhi, Hoàng thượng sao lại không vui chứ? Chẳng lẽ ngài lại muốn nhìn ta và Nhuận Nhi chết thảm ư? Nhuận Nhi là cốt nhục thân sinh của Hoàng thượng cơ mà.”
Ngọc Ẩn tới lúc này mới thở phào một hơi, rồi lại hỏi: “Hoàng thượng tới thăm tỷ chưa vậy?”
Tôi đáp: “Hồi trưa nay đã tới rồi, chắc vì bận rộn việc iều chính nên chỉ ngồi lại đây chừng nửa canh giờ thôi.”
Ngọc Ẩn khẽ gật đầu, nói: “Hoàng thượng hai ngày nay quả thực rất bận, nghe nói còn phải chọn cung nữ từ Dịch đình để gả cho Khả hãn Hách Hách nữa cơ. May mà chỉ là cung nữ, nhược bằng là nữ tử ong tông thất thì chỉ e iều đình sẽ xôn xao lên mất.”
Tôi tiện miệng hỏi: “Cuối cùng đã chọn ai vậy?”
“Là Lâm thị ở Lê viên, tuổi vừa mười tám, phụ mẫu đều đã qua đời, nhan sắc cũng vào hạng khá. Nghe nói đêm nay sẽ được đưa tới hành quán.” Ngọc Ẩn thoáng lộ vẻ xót thương. “Tuy nói là đi hòa thân nhưng thân phận của thị vốn thấp kém, lại phải tới nơi dị tộc, chỉ e cuộc sống ở Hách Hách sau này sẽ chẳng dễ chịu gì.”
“Muôn thuở tì bà lưu điệu rợ...” Tôi khẽ cất tiếng lẩm bẩm, ong lòng cũng ngợp đầy nỗi cảm thương.
ò chuyện thêm một lát thì sắc ời đã không còn sớm, bọn họ lại thấy tôi có vẻ uể oải nên đứng dậy cáo từ.
Ngọc Nhiêu qua chái điện thăm mấy đứa nhỏ, Ngọc Ẩn đi tới cửa điện thì dừng chân, một mình quay ở lại bên cạnh tôi. “Chuyện lần này may mà Hoàng thượng không uy cứu, nhưng quyết không thể có lần sau nữa.” Muội ấy ầm giọng nói. “Vương gia là phu quân của muội, muội thực sự lo lắng vô cùng.”
“Muội yên tâm.” Tôi cất giọng rành rọt. “Ta cũng không muốn dính dáng gì tới Vương gia nữa đâu.”
Ngọc Ẩn hấp háy bờ mi, dường như vẫn chưa thể nào yên tâm được, sau một hồi ầm lặng liền lặng lẽ rời đi.
Đêm ấy tôi được đưa ra khỏi cung ong một chiếc kiệu nhỏ, ang phục ên người hoàn toàn là theo quy cách của một cung nữ được đưa đi hòa thân. Giữa đêm dài tịch mịch, thỉnh thoảng lại có tiếng ống canh từ đằng xa vọng lại, tôi nghe mà lòng thổn thức không thôi.
Bước chân của các thái giám khiêng kiệu vừa nhanh vừa vững, mỗi lần giẫm xuống đất lại phát ra những tiếng soàn soạt, nghe hệt như tiếng gió ong vĩnh hạng. Tự nơi đáy lòng tôi bất giác ào lên những nỗi niềm thương cảm khó tả bằng lời, nếu tôi sẩy tay rồi bỏ mạng bên ngoài cung, có lẽ đêm nay sẽ là đêm cuối cùng tôi được nghe thấy tiếng gió ong vĩnh hạng. Nỗi thương cảm khiến tôi không kìm nén được mà đưa tay vén rèm kiệu lên, chỉ thấy bên ngoài mịt mờ ong bóng tối, hai bên là hai bức tường cao chạy dài về phía xa, khó mà nhìn thấy được sắc ời ên cao thế nào, cung cấm thâm sâu chính là như thế. So với lần ước rời cung, lần này tôi lại càng thấp thỏm, ít nhất thì ước đây tôi cũng biết là mình sẽ đi đâu, đi như thế nào, còn bây giờ thì chuyện sống chết tồn vong hãy còn vô cùng mờ mịt, vận mệnh hoàn toàn chẳng nằm ong sự khống chế của tôi.
Dường như chỉ sau nháy mắt, chiếc kiệu đã đưa tôi tới bên ngoài cửa thành. Màn đêm lúc này tối đen như mực, gần xa có vô số đống lửa rực cháy thấp thoáng tỏa ra mùi thơm của gỗ tùng, xung quanh còn vang vọng đầy tiếng ngựa phì phì cùng tiếng chuông ngựa đinh đang, còn mấy ngàn binh sĩ Hách Hách thì căn bản chẳng phát ra chút tiếng động nào. Chiếc kiệu rèm đỏ tía mà Lâm thị ngồi đang dừng lại cách chỗ tôi chỉ chừng mấy chục bước chân. Ma Cách thấy tôi một mình xuống kiệu, sau lưng chỉ có Cận Tịch đi theo, bèn cười, nói: “Nàng với Hoàng đế Đại Chu dù gì cũng từng là phu thê, thế mà y lại chẳng chịu tới đưa tiễn, đúng là bạc tình.”
Tôi không để ý đến hắn, chỉ bám vào tay Cận Tịch mà bước lên ngồi vào trong chiếc xe của Lâm thị, sau đó mới điềm đạm cất tiếng: “Dù đưa tiễn ngàn dặm thì cũng có lúc phải ly biệt, hà tất phải nhi nữ tình ường như thế làm gì!”
ong mắt Ma Cách lộ rõ nét cười. “Hay lắm, ta rất thích tính cách này của nàng.”
Tôi chẳng hề nhìn hắn, chỉ tiện tay chỉnh lại xiêm y. “Quân muốn thần chết thần không thể không chết, ta chẳng có lời nào để nói cả.”
Ma Cách cười vang sang sảng. “Đúng vậy, Hoàng đế chịu tặng nàng cho ta như thế đúng là chẳng dễ dàng gì, bằng không dù ta có xua quân đánh tới, nếu hắn nhất quyết không đồng ý thì ta cũng chẳng làm gì được.”
Tôi hơi nhếch khóe môi coi như đáp lại, sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Hắn cũng không nói nhiều, tiện tay kéo Lâm thị vốn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh tôi xuống xe, quát bảo: “Tự cưỡi ngựa đi.”
Lâm thị không dám khóc, chỉ đành tự mình rời đi.
Đoàn người cứ thế tiến đi chẳng quản ngày đêm, tôi được ngồi ên xe nên ánh được nỗi khổ vì gió cát, thế nhưng xe ngựa lắc lư không ngừng làm tôi chẳng lúc nào được yên ổn, thực là vất vả mười phần, các nữ tử đi theo bồi giá thì lại càng chẳng cần phải nói. Ma Cách chỉ lẳng lặng dẫn quân tiến đi, chẳng hề ò chuyện với tôi, lại càng chẳng lại gần tôi. Tôi thỉnh thoảng lại đưa tay mò mẫm gói giấy bên hông một chút, không kìm được hết sức băn khoăn do dự.
Hai ngày hai đêm cứ thế ôi qua, đội ngũ rốt cuộc đã ra tới bên ngoài Nhạn Minh quan và hội họp với đại quân, lại đi thêm hơn ăm dặm nữa, Ma Cách mới hạ lệnh cho ba quân dừng lại hạ ại nghỉ ngơi.
Buổi sáng ở sa mạc ời khá lạnh, tôi đã khoác một chiếc áo choàng lên người rồi mà vẫn không kìm được run lên lẩy bẩy, bèn cùng Cận Tịch xuống xe tới ngồi bên đống lửa sưởi ấm.
Đại quân đang ở nơi dã ngoại nên không hề có cơm canh nóng hổi, thêm vào đó lương thảo lại vừa bị đốt mất quá nửa nên số lượng được chia cho mỗi người không nhiều, đến tay tôi chỉ có một cái bánh đã khô đến nứt ra cùng nửa bình sữa ngựa. Do hồi ở ong cung đã ăn sung mặc sướng quen rồi, các nữ tử bồi giá thấy chỉ được phân phát cho thứ thức ăn như vậy đều không kìm được bật khóc thút thít.
Cận Tịch hít sâu một hơi, đem nhúng chiếc bánh cứng như đá vào ong sữa ngựa, nói: “Nương nương chịu khó ăn tạm đi vậy, bằng không để đói bụng thì không hay đâu.”
Sữa ngựa có mùi tanh chua rất hăng, không hề thơm ngọt như sữa bò mà tôi hay uống, vừa mới ngửi thử một chút đã thấy rất khó chịu rồi, làm sao mà nuốt nổi, chẳng trách các nữ tử kia lại khóc đến đỏ hoe hai mắt như vậy. Thế nhưng hai ngày qua đã phải đi đường suốt ngày đêm, ăn uống qua loa hết sức, tôi hơi cau mày, học theo Cận Tịch nhúng bánh vào sữa ngựa cho mềm bớt đi, sau đó nín thở mà ăn bánh một cách khó khăn.
Cận Tịch mỉm cười vui vẻ. “Nương nương đã phải chịu khổ rồi.”
Tôi cúi đầu, ầm ngâm nói. “Ta tự nhiên lại nhớ tới việc khi xưa Thanh từng bị giam cầm ở Hách Hách, lúc đó có lẽ đến thứ bánh thế này y cũng chẳng được ăn.” Tôi dõi mắt nhìn về phía xa, sau khi ra khỏi Nhạn Minh quan, bốn phía đã chẳng còn những mảng màu xanh biếc nữa, lại đi tiếp đến bây giờ, ong tầm mắt chỉ còn lại một màu vàng vô biên vô tận, chẳng có bến bờ, khung cảnh thực là ngợp đầy vẻ hoang lương. Những làn gió không ngừng vù vù thổi tới mang theo những hạt cát rất nhỏ chui vào ong mũi, miệng người ta, vô cùng khó chịu. Tôi cầm lấy một chiếc khăn màu xanh lục quấn quanh mũi, miệng mình, thấp giọng hỏi: “Đã ra ngoài Nhạn Minh quan được hơn ăm dặm rồi đúng không?”
Cận Tịch hình như đang chuyên tâm vào việc xé bánh, chỉ khẽ đáp: “Dạ.” Sau đó lại ngẩng lên nhìn tôi với vẻ hết sức âu lo. “Đã đi xa như thế rồi mà nương nương vẫn không có cơ hội ra tay, chỉ e nếu phải đi thêm nữa thì dù nương nương có đắc thủ, cũng chẳng thể nào thoát thân ở về được.”