Chương 13
Ngày mùa đông ánh nắng dịu dàng, vùng rừng núi vô cùng yên tĩnh. Ngôi biệt thự rộng lớn vắng lặng như tờ.
Đúng mười giờ sáng, Bạc Cận Ngôn mở mắt, xuống giường như thường lệ.
Trên người anh mặc áo ngủ màu trắng dài tay mềm mại, càng tôn thêm thân hình cao gầy của anh. Anh vốn không thích đi giày dép trong nhà, mà thích để chân trần. Hai bàn chân anh tương đối lớn và trắng trẻo, cũng rất cân đối.
Mười phút đầu sau khi tỉnh giấc luôn là thời gian “mộng du” của Bạc Cận Ngôn. Anh đứng trước gương, uể oải ngậm bàn chải đánh răng. Trong đầu anh bất chợt hiện lên những con số viết bằng máu do Tôn Dũng để lại, anh vô ý thức một lần nữa sắp xếp những con số đó. Bạc Cận Ngôn suy tư một lúc, vẫn không tìm ra manh mối. Khi cúi đầu, anh mới phát hiện mình đã đánh răng ba lần, đến mức răng lợi hơi tê tê.
Cà phê, mấy lát bánh mỳ, mứt hoa quả, bữa sáng đơn điệu lặp đi lặp lại, nhưng đây là món ăn sáng duy nhất Bạc Cận Ngôn kiên nhẫn chuẩn bị. Ngồi xuống bàn ăn, cắn miếng bánh mỳ mềm oặt, anh bất giác nhớ đến bát sủi cảo nhân cá thơm lừng ăn cùng Giản Dao. Có lẽ anh nên đi học nấu món mới này. Con người luôn mất thời gian vì miếng cơm.
Sau khi ăn no, Bạc Cận Ngôn thay bộ comple, thong thả đi vào phòng làm việc. Xem hết tập hồ sơ vụ án bên Mỹ mới fax sang, tâm trạng của anh trở nên vui vẻ. Vì vậy khi nhận được điện thoại của Phó Tử Ngộ, giọng nói của anh đặc biệt du dương: “Hi, Tử Ngộ.”
Phó Tử Ngộ là người dễ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của đối phương, đặc biệt đối phương là bạn bè thân thiết. Anh ta cười nói: “Nghe nói vụ án “cỗ máy giết người” đã phá rồi?”
“Tất nhiên.” Bạc Cận Ngôn trả lời nhẹ như gió thoảng mây bay: “Vụ án này đơn giản như trong sách giáo khoa về tâm lý tội phạm. Chỉ có điểm duy nhất là tội phạm tương đối thú vị.”
Phó Tử Ngộ im lặng trong giây lát, không nhịn được lên tiếng khen ngợi: “Cậu phá án nhanh thật đấy.” Anh ta nhớ ở nước ngoài, giới học thuật và giới cảnh sát đều thừa nhận Bạc Cận Ngôn là…
“Cậu toàn nói những lời thừa thãi, tôi là chuyên gia tâm lý tội phạm phá án nhanh nhất và chuẩn xác nhất.” Bạc Cận Ngôn điềm nhiên kết luận.
Phó Tử Ngộ: “…Được thôi, tôi tin cậu làm gì cũng nhanh nhất. Còn một việc nữa, đã đến lúc thanh toán tiền lương cho Giản Dao? Dựa vào tiêu chuẩn mức lương trợ lý sơ cấp của cậu lúc ở Mỹ?”
“Ừ, cậu tự quyết định đi.”
Phó Tử Ngộ lại nói: “Phải kiếm ngay một trợ lý mới cho cậu. Tôi định đến trường đại học tìm người, nếu là nghiên cứu sinh xuất sắc của ngành tâm lý tội phạm thì càng tốt…”
Ở đầu kia điện thoại, Bạc Cận Ngôn rời mắt khỏi đống ảnh hung án đầy mặt bàn.
“Khoan đã.” Anh cắt lời Phó Tử Ngộ: “Tại sao cậu muốn đổi Giản Dao?”
Phó Tử Ngộ ngây ra: “Tôi muốn đổi cô ấy? Bạc Boss, khả năng lý giải của cậu có vấn đề, hay của tôi có vấn đề? Giản Dao không phải xuất thân từ chuyên ngành tâm lý tội phạm. Lúc đó cậu chọn cô ấy làm trợ lý, chẳng qua là vì xảy ra sự việc khẩn cấp. Hơn nữa cô ấy sắp tốt nghiệp đại học, cũng đã tìm được công việc ở thành phố B. Cậu còn tính để cô ấy làm trợ lý của cậu hay sao?”
Bạc Cận Ngôn trầm mặc trong giây lát, cất giọng khinh bỉ: “Hiển nhiên là năng lực lý giải của cậu có vấn đề. Bây giờ cô ấy đã có kinh nghiệm giải quyết vụ án giết người hàng loạt. Cậu có thể tìm ra nghiên cứu sinh có kinh nghiệm về phương diện này ở trong nước hay không? Hơn nữa cô ấy còn biết câu cá, tôi dùng cô ấy rất thuận tay, không muốn đổi người khác. Về công việc của cô ấy ở thành phố B…cậu hãy bảo cô ấy hủy bỏ hợp đồng. Loại công việc bình thường nhàm chán đó sao có thể so sánh với chức vụ trợ lý của tôi? Cô ấy đương nhiên sẽ có sự phán đoán và lựa chọn chính xác.”
***
Buổi chiều, ánh mặt trời nhàn nhạt, bên trong quán ăn nhỏ rất ấm áp.
Giản Dao và Lý Huân Nhiên ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ, ngắm đường phố đông đúc náo nhiệt. Hôm nay đã là hai mươi tám Tết, Lý Huân Nhiên cuối cùng cũng kết thúc công việc bận rộn, có thời gian rảnh rỗi mời Giản Dao ăn cơm.
Giản Dao lắc lắc ly cà phê trong tay, mở miệng hỏi: “Vụ án Tôn Dũng hoàn toàn kết thúc rồi hả anh?”
Lý Huân Nhiên nghiêng đầu châm một điếu thuốc: “Ừ, thằng đó chết nhẹ nhàng quá. Gần mười mạng người chứ có ít đâu, xử bắn hắn một trăm lần cũng không đủ.”
Hai người trầm mặc trong giây lát, Giản Dao hỏi tiếp: “Chuyên gia chữ số của tỉnh vẫn chưa giải được mấy con số viết bằng máu đó à?”
Lý Huân Nhiên đáp: “Chưa có phát hiện mới, nhưng bên trên quyết định không điều tra nữa. Bọn anh cho rằng, Tôn Dũng có vấn đề về phương diện tâm lý và tinh thần, những con số đó nhiều khả năng do hắn viết bừa sau khi rơi vào trạng thái hoang tưởng.”
Giản Dao gật đầu. Cô cho rằng cách giải thích này tương đối hợp lý.
Trò chuyện một lúc, Lý Huân Nhiên hỏi: “Bao giờ em quay về trường học?”
“Qua rằm tháng giêng.” Giản Dao đáp: “Em sẽ đi thực tập.”
Lý Huân Nhiên mỉm cười: “Chúng ta gọi chai rượu nhé. Em từng làm trợ lý của Bạc Cận Ngôn điều tra vụ án nghiêm trọng, cũng coi như một trải nghiệm khó quên trong cuộc đời. Chú Giản ở trên trời linh thiêng, chắc chắn sẽ rất tự hào về em.”
Giản Dao im lặng vài giây, gật đầu cười: “Vâng.”
***
Ăn cơm xong, Giản Dao đi ngôi biệt thự.
Bởi vì bận giải quyết vụ án, công việc dịch thuật vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. Vừa vào nhà, cô liền nhìn thấy cả căn phòng tràn ngập ánh nắng, mang lại cảm giác vừa cổ điển vừa đẹp đẽ. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh tượng này.
Giản Dao đi lên tầng hai, vào phòng làm việc. Bạc Cận Ngôn đang ngồi ở ghế sofa, chăm chú xem tập tài liệu rất dày.
Nghe tiếng động, Bạc Cận Ngôn chỉ nhướng mày, liếc cô một cái lại tiếp tục đọc tài liệu.
Giản Dao hơi ngây người.
Cô đã quen với thái độ lãnh đạm và ngạo mạn của người đàn ông này Bộ dạng yên tĩnh của anh bây giờ thật ra rất nổi bật và thu hút. Mái tóc ngắn đen như mực, gương mặt tuấn tú trắng như ngọc, hai hàng lông mày thanh tú như tranh vẽ, dưới sống mũi cao là bờ môi mỏng hơi mím lại, trông vẫn khá cao ngạo.
Người đàn ông này lúc ngậm miệng đẹp trai hơn lúc nói chuyện.
Giản Dao ngoảnh đầu, quan sát tấm bảng trắng treo trên tường. Bên trên là một loạt con số:
“145, 297, 289, 121
17, 324, 1
250, 0, 484
365, 729, 16
421, 27, 841
29, 1
136, 729, 16.”
Đây là những dãy số được phát hiện ở nhà Tôn Dũng, đều ở chỗ kín đáo như gầm giường, nền nhà, song cửa sổ, trần nhà...Kết quả giám định cho thấy, đó toàn là máu và dấu vân tay của Tôn Dũng.
Giản Dao xem xét một lúc, mới đi đến phía đối diện Bạc Cận Ngôn ngồi xuống: “Công việc dịch thuật hôm nay hoàn toàn kết thúc, anh xem còn có việc gì cần tôi làm không?”
Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn cô: “Không.”
“Anh có cần cá nữa không? Gần đây tôi rảnh rỗi, có thể câu giúp anh.”
“Không vội.”
Giản Dao hơi ngạc nhiên khi nghe câu này. Cô đoán trong tủ lạnh nhà anh vẫn còn hàng dự trữ.
Thấy trước mặt Bạc Cận Ngôn bày đầy tài liệu và ảnh, Giản Dao nghĩ anh đang bận rộn nên đứng dậy: “Nếu không có việc gì thì tôi về trước đây. Sau này cần gì anh có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Bạc Cận Ngôn đặt tập tài liệu, nhìn thẳng vào Giản Dao. Đôi mắt đen của anh ánh lên tia lạnh lùng nghiêm nghị.
Giản Dao cảm thấy hơi căng thẳng.
Đúng lúc này, Bạc Cận Ngôn cất giọng trầm ấm, ngữ khí điềm nhiên như không: “Em có thể tiếp tục làm việc ở chỗ tôi.”
Giản Dao ngẩn người, đứng yên một chỗ bất động.
Bạc Cận Ngôn rút từ dưới bàn một tập văn bản đưa đến trước mặt Giản Dao.
“Đây là hợp đồng công việc trợ lý mà Phó Tử Ngộ làm cho em.” Sau đó, anh tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Giản Dao rất bất ngờ, cô xem qua hợp đồng, thời hạn tuyển dụng là ba năm, nội dung công việc không khác trước đó, chỉ thêm một điều khoản “chăm lo vấn đề ăn uống của Bạc Cận Ngôn tiên sinh”, có lẽ ý của anh là khoản câu cá. Ngoài ra, mức lương cao đến mức đáng ngạc nhiên.
Nhìn từng hàng chữ ngay ngắn trên hợp dồng, tâm trạng của Giản Dao không thể đè nén sự xúc động vô hạn. Cô không nhịn được mỉm cười, khóe mắt cô cong lên, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh.
Bạc Cận Ngôn liếc Giản Dao rồi chậm rãi cầm tách cà phê trước mặt, nhấp một ngụm: “Khi nào ký xong, em hãy fax cho Phó Tử Ngộ. Cậu ta sẽ giải quyết những việc tiếp theo.”
Giản Dao buông tập hợp đồng, ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn. Ngữ khí của cô bộc lộ sự cảm kích và cảm động: “Cám ơn anh, Bạc Cận Ngôn. Đề nghị của anh là sự khẳng định rất lớn đối với tôi, tôi thật sự chưa từng nghĩ tới. Tuy nhiên, tôi đã ký hợp đồng với một cơ quan ở thành phố B, hẹn với họ qua Tết tôi sẽ đi thực tập ở đó. Vì vậy tôi không thể tiếp nhận công việc trợ lý.”
Bạc Cận Ngôn đặt tách cà phê xuống bàn. Giản Dao mỉm cười với anh.
Bạc Cận Ngôn hơi nhíu mày: “Phó Tử Ngộ nói, phụ nữ thường bị quấy nhiễu bởi những nhân tố không quan trọng. Xem ra cậu ta nói không sai. Em có thể hủy bỏ hợp đồng, tôi sẽ bồi thường tất cả cho bên đó.”
Giản Dao ngẩn người.
Tuy khoảng thời gian làm việc với Bạc Cận Ngôn rất quý báu nhưng từ trước đến nay, cô chưa từng nghĩ sẽ theo nghề điều tra phá án. Bởi công việc này luôn phải tiếp xúc với hiện thực tàn khốc và bấp bênh, cô vẫn muốn hướng về cuộc sống tích cực, ổn định và yên bình hơn.
“Tôi không định hủy bỏ hợp đồng. Cơ quan đó rất coi trọng tôi, tôi không thể thất tín ở công việc đầu tiên trong cuộc đời. Hơn nữa đó cũng là nghề nghiệp tôi muốn làm.” Giản Dao cất giọng áy náy: “Tôi xin lỗi không thể tiếp tục làm trợ lý của anh, nhưng tôi thật sự cám ơn đề nghị của anh.”
Hết chương 13
Câu chuyện nhỏ số 1
Buổi tối hôm đó, Phó Tử Ngộ gọi điện cho Bạc Cận Ngôn: “Chiều nay tôi chưa nhận được hợp đồng công việc của Giản Dao, cậu quên đưa cho cô ấy rồi à?”
Bạc Cận Ngôn: “Thế à? Tôi sao có thể ghi nhớ mấy chuyện cỏn con đó?”
Phó Tử Ngộ: “Nhưng chẳng phải cô ấy sắp quay về trường học rồi còn gì?”
Bạc Cận Ngôn: “Chắc thế.”
Phó Tử Ngộ nổi giận trước thái độ không liên quan đến bản thân của Bạc Cận Ngôn: “Bạc Cận Ngôn! Chiều nay chính cậu nói: “Tuy sự chọn của Giản Dao là dễ thấy, nhưng cậu thích làm việc gì cũng phải rõ ràng, hại tôi phải thảo ngay hợp đồng…”
Phó Tử Ngộ đột nhiên im bặt. Anh ta chợt hiểu ra vấn đề, ngữ khí đúng kiểu “cười trên nỗi đau của người khác”: “Không phải…tiểu thư Giản Dao thẳng thừng từ chối đề nghị làm việc của cậu đấy chứ?”
Đầu bên kia vang lên một tiếng “cạch”, Bạc Cận Ngôn đã cúp máy.