Chương 46: Đội Ảnh vệ nhảy hip-hop ngươi gặp qua chưa?

- Nhất định phải phục tùng?

Phương Khải nhàn nhạt nhìn hắn.

- Nếu như ta không phục thì sao?

- Không phục?

Cung Hách cười nhạo một tiếng, hướng ra phía ngoài vẫy tay.

Lập tức nhìn thấy một đội thành vệ quân xông vào.

Cung Hách nhìn về phía Nạp Lan Ảnh, thấy Nạp Lan Ảnh nhẹ gật đầu, lúc này mới lạnh nhạt nói:

- Nếu là ngươi không đáp ứng, tiệm này của ngươi về sau tất nhiên cũng không cần mở.

- Cung Hách!

Đúng lúc này, trước bàn máy tính thứ 2 ở gần cửa, một thân ảnh đứng lên, chỉ thấy là một thanh niên đầu đội nón bạc, ánh mắt lãnh ngạo.

- Ai mà to gan dám gọi thẳng đại danh của Cung gia như thế?

Cung Hách quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt An Thành lạnh như sắp có băng vụn rơi xuống:

- Ngươi ở đây làm cái gì?!

- Thiếu. . . Thiếu thành chủ?!

Cung Hách lập tức choáng váng, phải biết hiện tại hắn đang ở một nơi vô cùng vắng vẻ, hơn nữa còn là một tiểu điếm ở ngõ hẻm khu bình dân!

Mà vốn hắn cũng chỉ là chịu cấp trên sai bảo, bồi vị trung niên có thân phận cực cao này đi mua một ít đồ.

Thế mà hắn lại gặp được An Thành? !

Cung Hách có chút không phản ứng kịp:

- Ngài. . . Làm sao ngài lại ở chỗ này?

- Ta ở đâu chẳng lẽ phải báo cáo với ngươi?!

Âm thanh An Thành lạnh lùng nói.

- Cút ra ngoài cho ta!

- Cút ra ngoài. . . ?

Cung Hách chỉ chỉ Nạp Lan Ảnh, lại chỉ chỉ An Thành, mặt mũi đổ đầy mồ hôi, một người là nhi tử của người trực tiếp lãnh đạo, một người là đại biểu cho cường hào mà ngay cả người trực tiếp lãnh đạo cũng không dám đắc tội, hắn có thể đắc tội với ai? Ai cũng không thể đắc tội!

- Cung phó thống lĩnh.

Nạp Lan Ảnh cười ha ha.

- Thiếu thành chủ đã lên tiếng, vậy ngươi lui ra ngoài đi.

Lúc này An Thành mới nhìn về phía Nạp Lan Ảnh, trầm giọng nói:

- Ngươi là người phương nào? Dám to gan tự mình điều động thành vệ quân?

Phải biết rằng thành vệ quân cùng thành Cửu Hoa là chung một nhịp thở, người bình thường tuyệt đối không thể tùy ý điều động!

Nạp Lan Ảnh bật cười lấy bao tay bằng da ở trên tay phải xuống:

- Ta là người phương nào, An thiếu thành chủ không cần phải biết.

- Xem ra, tiệm này quả nhiên không đơn giản như vẻ ngoài.

Động tác hắn cởi bao tay, dường như là một cái tín hiệu, ngay khi thành vệ quân lui ra ngoài, cửa tiệm bỗng nhiên bị gió thổi mở toang!

Một cỗ u phong từ ngoài tiệm thổi vào.

Không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, giống như là nhiệt độ tại thời khắc này bỗng nhiên hạ xuống!

Từng đạo bóng đen từ ngoài cửa bay vào, một bầu không khí lạnh lùng, dần dần tràn ngập toàn bộ quán net.

Đến mức đại bộ phận người chơi đều bị ảnh hường đành phải lui ra khỏi trò chơi, không kiềm chế được mà quay lại nhìn.

Ngay sau đó, bọn hắn nhìn thấy ở trước cổng quán net, mấy hàng hắc giáp vệ sĩ chỉnh tề!

Những người này mang mặt nạ quỷ màu đen, bê trong tay một cái nỏ vô cùng to lớn, xếp thành hai hàng ngang, một đứng, một quỳ ở cửa quán.

Mũi tên trên nỏ phát ra u mang lạnh lẽo, đầu mũi tên hình tam giác vô cùng sắc bén, làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm!

Những kình nỏ này hướng vào trong tiệm, bỗng nhiên An Thành cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy từ cột sống lên gáy!

- Cái này. . . Đây là. . . ! ?

An Thành chợt nhớ tới ghi chép liên quan đến cự nỏ này, kêu lên sợ hãi.

- Đây là Diệt Tiên Nỗ!?

Loại vật này, là siêu đại sát khí từng xuất hiện trong chiến tranh khai quốc của Đại Tấn! Một trong những sát khí chiến tranh kinh khủng chuyên nhằm vào tu sĩ!

Tục truyền rằng, loại kình nỏ này, mỗi một dây nỏ đều dùng gân của Giao ngàn năm chế tạo, mỗi một cây tên đều sử dụng răng lanh của yêu thú cao giai chế tạo, mà thiết kế thân nỏ, là được đệ nhất khí sư của Đại Tấn Lỗ Phu Tử tự mình thiết kế, ở trước mặt loại kình nỏ này, pháp khí hộ thể của tu sĩ, giống như là giấy!

Năm đó Tiên Hoàng Võ Đế vẫn còn đang đánh thiên hạ, từ Vân Giang thượng Bắc, từng gặp phải gần vạn đại quân tu sĩ của địch vây khốn.

Lúc ấy có một tiểu đội chỉ dùng loại vũ khí này đi tập kích đại quân tu sĩ của địch, lập tức đem tu sĩ cấp cao của địch bắn giết hơn một nửa, cuối cùng mới phá vây ra!

Cũng chính là sau trận này, sáng tạo ra một trận chiến cực kỳ kinh điển trong lịch sử khai quốc của Đại Tấn, một trận chiến tranh lấy yếu thắng mạnh!

Mà bây giờ, làm sao lại xuất hiện nhiều Diệt Tiên Nỗ như vậy?!

An Thành chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng!

Mặc dù biết Diệt Tiên Nỗ bây giờ đã không đạt được uy lực như năm đó, nhưng bị nhiều Diệt Tiên Nỗ chỉ vào như vậy, cho dù mấy người An Thành là tu sĩ, thì lúc này cũng run cầm cập!

Toàn bộ khu vực Đông Nam, cho dù là thành chủ An gia, cũng không có tư cách trang bị loại vũ khí này, mà thế lực dám trang bị loại vũ khí này, chỉ có một cái!

- Ngài. . . Ngài là. . . !?

Nếu như vậy An Thành còn đoán không ra thân phận của đối phương, như vậy làm thiếu thành chủ như hắn cũng thật sự là phí công làm!

Tục truyền tên thủ lĩnh tiểu đội trang bị Diệt Tiên Nỗ năm đó chính là Nạp Lan gia. . .

- Bỉ nhân Nạp Lan Ảnh.

Nạp Lan Ảnh thản nhiên nói.

Toàn thân An Thành chấn động, hắn đã bắt đầu hối hận việc mắng Cung Hách, tiểu điếm này làm sao lại chọc loại tồn tại này?!

Tục truyền tu vi Nạp Lan Ảnh năm đó đã đạt đến bát phẩm Võ Tông, lúc trước là một tên tiểu đội viên, mà bây giờ. . . Đã nhiều năm như vậy. . . Sẽ có tu vi gì?!

Lại thêm việc Nạp Lan Ảnh xuất hiện, là thụ ý ai, không cần nói cũng biết!

Đừng nói An Thành, cho dù là cha hắn ở chỗ này cũng không dám có nửa phần bất mãn!

Khó trách ở trước mặt hắn Cung Hách ngay cả cái rắm cũng không dám thả một cái! Thậm chí còn hết sức nịnh bợ!

- Bây giờ chủ quán có thể nói chuyện những pháp khí này bán thế nào rồi chứ?

Nạp Lan Ảnh cười lạnh, những năm nay Nạp Lan gia rất ít khi xuất hiện trước mắt các thế gia, nhưng uy danh hiển hách, vẫn không vì vậy mà biến mất!

Phương Khải liếc qua biểu lộ của An Thành, giống như hắn đang tự nói về một việc mà bản thân không muốn làm chút nào:

- Có thể đem những đống đồng nát sắt vụn này thu hồi đi không? Dọa khách hàng của ta.

- Ừm?

Nạp Lan Ảnh sửng sốt một chút.

- Nếu không, ta coi là nháo sự mà xử lý.

Phương Khải nói rất nghiêm túc.

An Thành:

- ? ?

Âu Dương Thừa:

- ? ?

Bộ Xa:

- ? ?

Không chỉ bọn hắn, mà tất cả mọi người trong tiệm đều thấy choáng!

Vị trước mắt này cũng không phải loại đời thứ hai, đời thứ ba như Tiêu Ngọc Luật!

Mà thật sự đã tham gia chiến tranh khai quốc, ở mấy trăm năm trước cũng là một đại nhân vật có tiếng tăm!

Kêu người của Nạp Lan Ảnh đem những đống "Đồng nát sắt vụn" này thu hồi?

Điên rồi?!

- Thật ra, ta biết đứng sau lưng tiệm này là một tu sĩ có tu vi không thấp.

Nạp Lan Ảnh nhẹ gật đầu.

- Có thể đem Hứa Phúc Uy chế phục trong nháy mắt, thì đúng là một nhân tài.

- Chẳng qua. . .

Hắn chỉ Ảnh vệ sau lưng nói.

- Ngươi biết Ảnh vệ Nạp Lan gia ta, ở giới tu sĩ được xưng là gì không?

- Sát thủ tu sĩ!

Hắn trầm giọng nói.

- Có người nháo sự!

Phương Khải trực tiếp xoay người sang chỗ khác, kéo chỗ ngồi ra, chuẩn bị trở lại ngồi trước bàn máy vi tính của mình.

Nhìn thấy hành vi này của Phương Khải, Nạp Lan Ảnh có chút không hiểu.

- Kiểm tra thấy có rất nhiều kẻ nháo sự, khởi động lôi kiếp.

Ngay sau đó, hắn liền nghe thấy bên tai truyền đến một trận sấm vang cực kỳ ầm ĩ!

Grắc...!

Tất cả mọi người chỉ thấy trong cửa tiệm hiện lên một loạt bạch quang!

Giờ phút này, dường như bọn hắn gặp được cảnh tượng hùng vĩ nhất từ trước đến này. . .Đội Ảnh vệ nhảy hip hop. . .

Trong nháy mắt này biểu lộ của Nạp Lan Ảnh cực kỳ đặc sắc!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện