Chương 119: Cái thực chiến này là phải có trí tuệ
- Sắp kết thúc!
Mọi người thấy Lý Dương cùng với thanh kiếm mà bọn hắn vừa chế giễu là kiếm trang trí kia đã đánh một lúc lâu, đừng nói là có thể đụng vào góc áo của Phương Khải , mà ngay cả cơ hội đến gần nửa bước cũng không có! Ngược lại còn bị dồn đến tuyệt cảnh!
Vô thanh vô tức, dưới tình huống mà tất cả mọi người không dự liệu được, chỉ thấy một đạo hắc ảnh đột nhiên xông ra, mang theo đao quang lạnh lẽo, chém về phía Phương Khải đang điều khiển phi kiếm.
- Đánh lén?!
- Hèn hạ!
- Vô sỉ!
- Làm sao Lăng Vân học phủ lại có đạo sư dạng này?
-Lão bản cận thận!
Từng đợt chửi mắng và kinh hô vang lên, sự việc đến quá mức đột nhiên, chờ đến khi có người nhận ra, muốn đi lên xuất thủ tương trợ thì đã chậm!
Một đao chém ngang nhanh như sét đánh, chém thằng về phần eo của Phương Khải!
Một đòn công kích bất ngờ mà lại hung mãnh như thế, cho dù miễn cưỡng né tránh thì chắc chắn cũng bị trọng thương!
- Quả nhiên chỉ là một tên tu sĩ mà thôi!
Đao đã đến sát người, thấy Phương Khải vẫn không có động tác gì, trên mặt Chu Khai Bi lộ ra một tia cười lạnh!
Nhưng đúng vào lúc này, trước ngực Phương Khải sáng lên một vòng sáng nhạt, cùng lúc đó, trong mắt Phương Khải chợt có vài dòng số liệu lóe lên!
Khoảnh cách từ đao đến phần eo của Phương Khải chỉ có vài thước!
Trái tim của tất cả mọi người đều nhảy lên, giống như là sau đó một khắc, sẽ là cảnh máu tươi ba thước!
Nhưng ngay sau đó một khắc, dường như tất cả mọi người gặp được một màn khó có thể tin nổi!
Oanh!
Lên gối, cùi chỏ hạ xuống, hai nơi có lực công kích mạnh nhất trên thân thể người, giống như một thanh đại chùy, va chạm với nhau, đem thanh đao đang tấn cỗng mãnh liệt này kẹp vào giữa.
Thanh đao vừa tấn công vô cùng mạnh mẽ kia bây giờ đã đứng im! Giờ phút này, đùng nói là tiến thêm, ngay cả rút đao ra cũng không làm được!
- Đây là...
- Cách... Cách đấu thuật?
Đám người Tống Thanh Phong choáng váng!
Mặc dù Ngự Kiếm Thuất của Phương Khải rất mạnh, nhưng chiến đấu cận thân thì cũng có T-virus tăng cường nhục thân! Lại thêm việc tu vi bản thân không kém, sau khi mở ra hoàn toàn đồng bộ với cách đấu thuật của Chris, thì thực lực tăng theo cấp số cộng, không thê dùng tu vi để đánh giá!
- Cách đấu thuật bên trong Resident Evil?
Lương Thạch có chút ngây người:
- Đây không phải là kỹ xảo cách đấu của võ giả cấp thấp sao?
Võ giả cấp cao thì ai dùng cái này? Một chiêu võ kỹ đánh tới thì ngươi lấy nắm đấm ra đỡ hay lấy tay ra bắt?
- Thế mà lão bản lại sử dụng kỹ xảo cách đấu của võ giả cấp thấp để đỡ một kích này!
Trong đám người, khắp nơi là âm thanh hít lạnh.
Nhìn biểu lộ của Phương Khải, dường như không có một chút sợ hãi nào vì bị đánh lén!
Dù sao thời điểm huấn luyện Ngự Kiếm Thuật, nhiều khi người còn chưa thấy mà kiếm đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chém tới, nếu như cái này cũng không phòng được, thì Phương Khải luyện tập Ngự Kiếm Thuật bấy lâu nay cũng là uổng công.
Phương Khải nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía mọi người đang ngơ ngác một chút:
- Có phải các ngươi có hiểu lầm gì đối với cách đấu thuật hay không? Cái này mà luyện tốt là có thể tham gia giải thi đấu Quyền Hoàng a...
- Giải thi đấu Quyền Hoàng?
Khương Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn:
- Đó là cái gì?
- Chẳng lẽ cách đấu thuật có thể đối phó với võ giả cấp cao?
Lương Thạch giật mình nói:
- Cái này phải đánh thế nào?
Lúc này, Chu Khai Bi gắng hết sức mới rút được đao đang bị kẹp giữa cùi chỏ và đầu gối của Phương Khải ra, liên tiếp lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm vào Phương Khải, khinh nghi nói:
- Rốt cuộc ngươi là tu sĩ hay võ giả?
Làm gì có tu sĩ nào cận chiến mạnh như thế?! Lực lượng còn mạnh như vậy?! Quả thật là gặp quỷ?
Mặc dù là vì đánh lén nên không sử dụng tất cả thực lực, nhưng Chu Khai Bi tuyệt đối không nghĩ tới một đao kia lại bị một hư hư thực thực tu sĩ tiếp được!
Phương Khải nhìn mọi người đang trợn mắt há mồm:
- Thấy nhiều người các ngươi đều có lòng hoài nghi với cách đấu thuật, tiện thể ta sẽ biểu diễn cho các ngươi một màn kỹ thuật cách đấu thuật.
- Cách đấu thuật này, cần chính là linh tính.
Phương Khải bầy ra quyền thế.
- Địch không động, ta không động, cùng hắn ở một chỗ là được.
- Ở cùng một chỗ?
Chu Khai Bi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Khải, hắn không biết cách đấu thuật là cái gì, nhưng ở cùng một chỗ thì hắn nghe vẫn hiểu.
- Vậy ta cũng thử công kích thăm dò hắn một chút, xem tiểu từ này đang giở trò quỷ gì!
Lúc này mọi người lập tức tập trung tinh thần, cách đấu thuật đối chiến với võ giả có thể võ khí ngoại phóng, thậm chí là ngưng khí thành cương này sẽ phải đánh như nào?!
Lương Thạch vốn không nỡ tiêu Linh Tinh, thì lúc này cũng tranh thủ mua một hộp Haagen-Dazs, vừa ăn vừa nhìn.
Lúc này Chu Khai Bi đứng cách Phương Khải khoảng hơn 2 mét, chém xuống một đao, đao chưa đến mà đao khí đã hơn 2 mét.
Đúng lúc này, bộ pháp của Phương Khải nhoáng lên một cái, nhẹ nhàng tránh đi luồng đao khí này, trong nháy mát, liến tiến sát vào đối phương!
- Lúc này, chúng ta cần làm chính là dính, dính được liền tốt. Khoảng cách gần thế này, chẳng lẽ lại cho ngươi có cơ hội thi triển võ kỹ? Không có chuyện đó!
Phương Khải vừa ra quyền vừa mở miệng, bộ pháp nhàn nhã như đi bộ.
- Lão bản, ta muốn học cái này.
Tống Thanh Phong không nghĩ tới nhoáng một cái Phương Khải đã có thể tránh đi đao khí của đối phương, nhất thời hai mắt tỏa sáng.
- Làm sao lão bản cái gì cũng biết thế!
Khương Tiểu Nguyệt hâm mộ:
- Ta cũng rất muốn học!
- Thế mà lão bản còn có thủ đoạn này?!
Lương Thạch vừa ăn Haagen-Dazs, vừa nhìn đến nhập thần!
- Lão bản thật là lợi hại! Ta cũng muốn học!
Diệp Tiểu Diệp cũng hô lên.
Vân Luyện co mặt lại, thấp giọng nói:
- Tiểu sư muội, chúng ta là tu sĩ! Tu sĩ!
- A...
Lúc này khuôn mặt của Chu Khai Bi đều co quắp, sau khi bị Phương Khải áp sát, quyền, vai, đầu, khuỷu tay, đầu gối, bất kỳ cái gì ở trên thân thể đều biến thành vũ khí, mà lại là vũ khí vô cùng mạnh mẽ.
So với võ kỹ mà nói, công kích của đối phương nhỏ vụn, chặt chẽ, giống như mà mưa to liên miên bất tận!
Hắn cảm thấy, chỉ có một thanh đao trong tay thì mình không có cách nào chống đỡ! Chỉ hận mình không thể mọc ra ba đầu sáu tay, nếu không thì không thể ứng phó với công kích như vậy!
Vốn võ giả còn lấy cận chiến làm kiêu ngạo, vậy mà lúc này lại như một trò cười!
- Nghĩ dính chặt ta?
Sắc mặt Chu Khai Bi trầm xuống, bước chân hắn bước theo một quy luật, võ khí cũng theo đó mà hội tụ, ngay sau đó hắn đạp mạnh một cái:
- Băng Bộ!
Cùng lúc đó.
- Chúng ta ra quyền đừng ra toàn lực, ra bẩy phần, lưu lại ba phần, chú ý động tĩnh của đối phương, xem có kẽ hở để lợi dụng hay không.
Phương Khải tiếp tục phát trực tiếp tại hiện trường:
- Ví dụ như hắn muốn động cước, thì chúng ta có thể ra tay từ tay, bởi vì thời điểm này trên tay hắn không có võ kỹ, chúng ta phải thông minh một chút, không được đối cứng với hắn.
Đang khi nói chuyện, chỉ thấy Phương Khải nắm một tay vào cổ tay đối phương, Băng Bộ giúp cho Chu Khai Bi chỉ trong nháy mắt đã rời ra hơn một trượng, mà lúc này đây, tất cả mọi người nhìn thấy, Phương Khải đang nắm cổ tay hắn cũng bị luồng lực lượng này kéo theo, khoảng cách giữa hai người vẫn bên trong một thước!
Chu Khai Bi kinh hãi!
Đã dùng võ kỹ để kéo dài khoảng cách, làm sao tiểu tử này vẫn ở trước mặt mình?!
Quan trọng nhất chính là, hai chân Phương Khai như mọc rễ, không mất đi trạng thái cân bằng chút nào.
- Khi rơi xuống đất trong nháy mắt, ra tay như Quỳ Hoa trong gió.
Nhìn xem Chu Khai Bi bị đánh văng xa mấy mét, Phương Khải phủi tay:
- Một bộ liên chiêu này, khẳng định là không thể đỡ nổi.
- Hóa ra cách đấu thuật là dùng như thế! Ta đã học được rất nhiều!
Không ít người chơi Resident Evil trở lên kích động.
- Xuất thủ như Quỳ Hoa trong gió là cách ra đòn gì?
- Lão bản! Ngươi nói là chơi game đi, nhất định là như vậy!
Tất cả mọi người đều mộng.
Diệp Tiểu Diệp chấn động trong lòng:
- Ta quyết định, về sau ta không muốn làm tu sĩ! Ta muốn học cách đấu thuật!
-...
Vân Luyện đứng bên cạnh tối sầm mặt, ngươi không sợ cha ngươi đánh chết ngươi sao.
- Lão bản quá mạnh!
Vốn Tống Thanh Phong còn cho rằng cách đấu thuật học được trong Resident Evil chỉ dành cho võ giả đối phó một vài tình huống khi không đủ võ khí, nào ngờ đâu nó lại mạnh như vậy!
Chu Khai Bi khó khăn bò dậy từ dưới đất, lúc này tinh hình của Lý Dương cũng không có gì khá.
Hai người tập hợp lại một chỗ, Phương Khải hỏi:
- Còn đánh nứa sao?
Hai người nhìn nhau:
- Cùng nhau dùng võ kỹ! Ta không tin ngươi có thể tiếp được sự hợp lực của hai chúng ta.
Hai người một lần nữa lại triển khai tư thế, hai người này tu vi không thấp, ai cũng cao hơn Phương Khải, lại càng không cần phải nói đến chuyện hai người hợp lực với nhau!
Võ khí toàn thân hai người hội tụ, toàn bộ không khí trên con đường đều trở lên tiêu điều.
- Cho nên ta mới nói thực chiến là phải có trí tuệ, lúc này chúng ta mới đem con át chủ bài lộ ra...
Mọi người thấy Phương Khải giải thích, cùng với đó thanh kiếm lơ lửng sau lưng hắn, một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, bốn hóa thành tám, cuối cùng là lít nha lít nhít toàn là kiếm.
Hai người cảm thụ được một luồng kiếm khí kinh người trên thân kiếm...
Lúc trước một thanh kiếm đã có uy lực như thế, vậy bây giờ...?!
Chu Khai Bi:
-...
Lý Dương:
-...
Khoảng cách này, số lượng này, chỉ sợ võ kỹ chưa kịp thi triển ra đã bị đâm thành cái sàng! Hai người còn hợp cái cái quỷ lực a!
Hai người giật mình một cái, tái cả mặt:
- Chạy trốn nhanh! Tranh thủ thời gian chạy!
Tất cả mọi người đều choáng.