Chương 209: Làm sao lại thoải mái như thế!
- Cô nương này thật xinh đẹp!
- Làm sao! Tống thiếu! Đệ tử Tiểu Trúc Phong đều xinh đẹp như vậy được không!
Trên quảng trường, đệ tử Thanh Vân tụ tập, camera đi theo đệ tử Đại Trúc Phong, nhưng đến khi mọi người tụ tập, thì đệ tử Tiểu Trúc Phong ở ngay bên cạnh, Lâm Thiệu dứt khoát đứng lại trong đám đệ tử Tiểu Trúc Phong, nhìn từng đệ tử Tiểu Trúc Phong trước mặt mà hoa cả mắt.
- Ta muốn gia nhập Thanh Vân Môn a!
Con mắt Hứa Lạc sắp bị lồi ra ngoài:
- Còn có ngươi xinh đẹp hơn?
- Bên kia! Ngươi nhìn bên kia! Không đứng ở trong đám đệ tử!
Tống Thanh Phong hưng phấn, chỉ thấy một đạo cô mặc đạo bào xanh nhạt, đứng bên cạnh là một nữ tử áo trắng thanh lệ đeo một thanh kiếm ở sau lưng, vỏ kiếm màu xanh da trời có ánh sáng lưu động, nhìn là biết bảo vật của Tiên gia.
- Úc----!
Hai người thuận theo ngón tay của Tống Thanh Phong nhìn sang, miệng há thành hình chữ "o", cả khuôn mặt đều biến thành tướng Trư ca.
- Làm sao! Có xinh đẹp vậy không?!
Mấy người An Thành ngồi cách đó không xa, lúc này đều mở giao lưu bên ngoài, nghe thấy tiếng kinh hô, lập tức mất bình tĩnh!
- Tê----! Ta cũng nhìn thấy!
An Thành trợn trừng mắt:
- Âu Dương! Bộ Xa! Mau đến bên này xem!
-----------------
Hai bên trái phải liên tục vang lên tiếng kinh hô, Tố Thiên Cơ vẫn vô cùng im lặng:
- Đồ đệ, mau nhìn! Con Thủy Kỳ Lân ngàn năm này, chính là Tiên thú chỉ có thể thấy trong truyền thuyết!
- Phong Vân có Hỏa Kỳ Lân, Tru Tiên có Thủy Kỳ Lần! Oa!
Hai người Phong Hoa Duyệt Tâm kích động hưng phấn! Mở to mắt ra nhìn!
Mỗi lần Tố Thiên Cơ nhìn thấy Linh Tôn trấn thủ Thanh Vân Môn, trong lòng đều thổn thức, lúc nào tông môn nhà mình mới có Linh Thú như này trông coi?
Bỗng nhiên một tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang lên, Thủy Kỳ Lân cảm nhận được khí tức của Phệ Huyết Châu liền phát uy, chỉ một thoáng phong vân biến sắc, vốn bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên tối sầm!
Một cột nược ngập trời vọt lên từ đầm nước! Nhưng lai uốn cong trên không trung như bị cái gì đó thao túng, phiêu phù bên cạnh Thủy Kỳ Lân như du long, sáng óng ánh!
- Đúng là dọa người...
Cho dù là phim truyền hình, mấy người Phong Hoa Duyệt Tâm cũng thất sắc, liên tiếp lui về sau.
- Thủy Kỳ Lân này bị thương thì phải... Thế mà vẫn có thể duy trì được lực lượng ngự thủy như thế!
Mấy người Lam Mặc sợ hãi thán phục, một bên đỏ mắt chỉ hận không thể ôm lấy con Thủy Kỳ Lân này chạy đi!
Loại dị thú này, quả thật là bảo bối!
-------------------------
Đổng Thanh Ly:
- Lại là pháp bảo của Tiểu Phàm gây chuyện... Tiểu Phàm cũng thật đáng thương!
- Đúng vậy!
Trương Uyển Ngọc biểu thị đồng tình:
- Thiên phú không có thiên phú, tu vi cũng không sánh bằng ai, thích sư tỷ thì hình như sư tỷ không thích hắn... Mặc dù pháp bảo có vẻ lợi hại, nhưng nhìn là biết không thích hợp với Thanh Vân Môn, nếu sau này bị phát hiện là Phệ Huyết Chau thì phải làm sao bây giờ...
Lại xem tiếp một lúc...
- Xong...!
Không ít người đều muốn thét lên, chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, hai thân ảnh ôm nhau, trong mắt của hai người chỉ có nhau, tự nhiên không phát hiện ra Trương Tiểu Phàm đang ở một nơi hẻo lánh đằng xa.
-...
Đổng Thanh Ly thấy cảnh này, cảm giác như tim bị nhéo lên:
- Quá khi dễ người! Dựa vào cái gì người ta thông minh mà mọi thứ đều lợi hại, còn Trương Thiểu Phàm hiền lành thì chẳng có gì!
Ý nghĩ của nàng cũng đồng thời đại biểu cho đại đa số ý nghĩ của mọi người, Thẩm Thanh Thanh đang xem Tru Tiên bên cạnh cũng có ý nghĩ này:
- Sao lại như thế này!
- Ai nha! Ngươi xem đứa nhỏ hiền lành này...
Ngay cả Lam Mặc cũng có chút lo lắng.
Vốn lúc đầu còn có chút ghét bỏ, nhưng càng xem thì lại càng lo nghĩ nhiều hơn.
- Cũng may tên sư phụ mập mạp kia ngoài lạnh trong nóng, nếu không mà hắn còn phải chịu cái này... Quả thật là...
Quân Dương Tử có tính nôn nóng, đã có chút không chịu nổi.
- Nhìn kỹ! Nhìn kỹ!
Thời gian đã chuyển đến ngày hôm sau, Lam Mặc vội vàng khuyên:
- Đợi chút nữa là Tiểu Phàm sẽ xuất trận!
Trước khi lên đài, chỉ thấy sư tỷ Điền Linh Nhi an ủi:
- Tiểu Phàm, ta cũng phải tỷ thí, không thể cổ vũ ngươi được, ngươi nhất định phải cố gắng nha!
Sau đó tất cả sư huỵnh, sư nương đều đi về phía lôi đài của Điền Linh Nhi.
- Hắc-------! Ngươi xem những sư huynh đệ này... Không một ai lưu lại!
- Chuyện gì xảy ra vậy...! Tốt xấu gì thì người ta cũng có Phệ Hồn Bổng, ai nói không thể thắng nổi một ván vậy!
- Hắn có Phệ Hồn Bồng, người ta lại không ai biết! Chẳng qua đây cũng quá là khinh người!
Lúc này, chỉ thấy xung quanh lôi đài xuất hiện một trần cười vang.
- Thế mà còn mang que cời lò! Đệ tử Đại Trúc Phong này đúng là cổ quái, ngày hôm quá có người dùng xúc xác, hôm nay có người dùng que cời lò!
- Hắc! Ngươi xem tại sao những đệ tử này đáng giận như thế!
Râu mép Lam Mặc vểnh lên, chỉ còn thiếu nước đập bàn ghế:
- Đây là Phệ Hồn! So với những pháp khí kia của các ngươi thì mạnh hơn nhiều, biết không!
- Được rồi! Sư huynh! Bọn hắn cũng không biết! Tu vi tên đệ tử Sở Dự Hồng này cũng không tệ! Không biết có thể thắng hay không!
Lúc này, chỉ thấy tiên kiếm của đối phương như mặt trời, sáng rực rỡ, thậm chí che lấp luôn cả Trương Tiểu Phàm!
Dưới đài, tiếng cổ vũ vang lên như sấm!
Mà lúc này đây, Trương Tiểu Phàm cắn chặt môi dưới, máu tươi nhỏ xuống thanh phệ hồn mà hắn không biết, khó khăn lắm hắn mới có thể xuất thủ!
Chỉ thấy cây cời lò đen xì kia như sống lại, hắc khí bừng bừng, ánh sáng xanh phát ra mãnh liệt! Bỗng nhiên chỉ nghe thấy Sở Dự Hồng kia rống to một tiếng, liếp tiếp lùi về sau, ngã xuống đất bịch một tiếng, ngất đi!
Trên đài dưới đài hoàn toàn yên tĩnh!
- Trâu bò!
Tống Thanh Phong là người đầu tiên nhảy lên.
- Ha ha ha! Ngươi nhìn mặt đám đệ tử kia! Đỏ giống như là cái gì ấy nhỉ!
- Giống như là bị người ta bạt cho mấy bạt tay ấy!
Lâm Thiệu cuối cùng cũng phun ra một cỗ cảm giác bị kìm nén trong lòng.
- Thoải mái!
An Thành cảm thấy sảng khoái:
- Lúc này có thể gọi là mở mày mở mặt!
- Ta dám đánh cược! Chút nữa các sư huynh sư tỷ chạy đến, cái biểu tình đó...
Âu Dương Thừa cười lớn:
- Ha ha ha! Nghĩ thôi mà thấy buồn cười!
- Pháp bảo này quá nguy hiểm...
Đổng Thanh Ly nhíu mày.
- Chẳng qua vẫn rất sảng khoái! Ngươi xem những đệ tử kia, trước đó còn chế giễu que cời lò của người ta đi! Lần này còn cười nổi không?
Đến khi Trương Tiểu Phảm trở lại trận doanh của Đại Trúc Phong.
Sư nương:
- Tiểu Phàm, ngươi trở về rồi? Kết quả như nào?
- Ta... May mắn thắng.
Sư nương:
- A, không có gì, thua thì thua, coi như mở mang kiến thức...
- Ngươi vừa mới nói gì?
- Ha ha ha!
Tống Thanh Phong cười lớn một trận:
- Không nghĩ tới sao!
- Kinh hỉ hay không kinh hỉ, ngoài ý muốn hay là không!
- Sư phụ! Sư phụ! Ngươi mau nhìn nét mặt của bọn hắn!
Phong Hoa hô như là hiến được bảo vật.