Chương 232: Một mặt khác của Bán Biên thành
Nếu nhìn hoàn cảnh bên ngoài mà coi đó là diện mạo của cả toàn thành thị này thì rất sai.
Tòa thành thị này cũng có xe thú, chỉ bất quá...
Trước mặt là con cự khuyển màu đen to lớn vô cùng dữ tợn, trong mũi thở ra từng tiếng phì phì, miệng hơi mở, như là muốn nuốt cả người Phương Khải vào trong đó!
- Vị bằng hữu này, định đi đến đâu?
Một hán tử mặc áo ngắn ngồi trên xe cười nói.
Phương Khải với Trâu Mạc ngồi lên xe:
- Đi vào trong thành, tiện thể nói cho ta biết khu vực nào trong thành thị tương đối phồn hoa.
- Lần đầu đến Bán Biên thành?
Hán tử kia cười hắc hắc, nói:
- Ngươi hỏi đúng người rồi.
- Người ở bên ngoài, dường như là có chút hiểu lầm đối với tòa thành này.
Hán tử mở miệng nói:
- Kỳ thật là ta muốn nói, nơi đây, so với những cái quốc gia có thế lực thất thất bát bát kia thì tốt hơn nhiều! Mà trị an lại cũng không tệ!
-... Ngươi nói nghiêm túc sao.
Phương Khải vừa trải qua một khoảng thời gian, đúng là không còn gì để nói.
- Hắc hắc... Thỉnh thoảng có một vài chỗ hở.
Hán tử nhếch miệng cười nói:
- Chẳng qua thì phần lớn thời gian vẫn là rất tốt.
- Mặc dù tòa thành này có không ít khu vực phồn hoa, nhưng mấy chỗ phồn hoa nhất thì khu buôn bán nô lệ ở thành Bắc có thể tính là một chỗ! Còn ở khu thành Tây thì chủ yếu về đan dược, pháp khí, công quyết thậm chí một vài đồ vật ở trong di tích cũng có.
Hán tử lái xe tiếp tục nói:
- Khu từ thành Bắc đến thành Đông kia cũng không tệ.
- Chẳng qua lợi hại nhất, vẫn là khu vực trung tâm, nghe nói ở nơi đó, mới là nơi tập trung các đại nhân vật! Ở địa phương này, Chân Hồ Cảnh cũng chỉ có thể xem như tu sĩ phổ thông!
- Nghe nói?
Phương Khải kinh ngạc nhìn hắn:
- Ngươi còn chưa đi qua?
- Ta sao có thể!
Hán tử lái xe cười nói:
- Nếu như không ai dẫn dắt, người bình thường đi vào nội thành một chuyến mất một ngàn Linh Tinh! Ta cũng không thừa tiền!
- Một... Một ngàn?!
Trâu Mạc tặc lưỡi nói:
- Đây không phải là cướp tiền sao?
- Đối với chúng ta mà nói thì đúng là như vậy.
Hắn tử lái xe giải thích:
- Chẳng qua nội thành Bán Biên thành mới chân chính là trung tâm toàn bộ thành thị, nghe nói ở đó, chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể mua được, cho dù là chủ một nước, hoặc đầu một tên đại tu, thậm chí là bí thuật đã thất lạc mấy ngàn năm.
- Đúng rồi...!
Trâu Mạc chỉ vào thực vật ven đường, khiếp đảm nói:
- Trong tòa thành đều là thực vật kiểu này sao.
- Thực vật?
Hán tử lái xe nhìn đám thực vật ven đường, giật mình nói:
- Ngươi nói là thứ này? Không cần lo lắng, bình thường ko trêu chọc chúng nó thì chúng nó cũng chỉ săn một vài con thú nhỏ mà thôi, sẽ không chủ động công kích người, đây là một bộ phận phòng ngự của thành Bắc, các khu thành khác muốn nhìn thấy cũng không có!
- Hử? Bọn chúng không gây tổn thương người sao?
Trâu Mạc vô cùng kinh ngạc nhìn đám thực vật vừa mới ăn một con chim này.
- Đương nhiên!
Hán tử lái xe giới thiệu:
- Bình thường thì Huyết Lung Mộc trong Bán Biên thành sẽ không tấn công người.
Dứt lời hắn còn nhiệt tình dừng xe ở bên cạnh một gốc cây, đến gần đó rồi chạm vào những cành cây cùng với lá non:
- Các ngươi xem, trước giờ chúng không tấn công người!
Sau một khắc, chỉ thấy những chồi non điên cuồng quấn đến! Hắn lập tức bị quấn thành cái bánh chưng!
- Thả ta ra ngoài! Mẹ ngươi! Thả lão tử ra ngoài!
Hắn điên cuồng giãy dụa.
- A------!
- A----!
Phương Khải:
-...
Trâu Mạc:
-....
Chỉ thấy đầu yêu thú kia dường như không nhịn được, quay đầu vồ một vuốt, hơn phân nửa cành cây đứt ra, lúc này hán tử lái xe mới thoát ra được.
- Hô.. hô... Suýt nữa thì quên mất, gia hỏa này đói bụng thì sẽ hút máu... Chẳng qua bình thường thì cũng không chết người.
Phương Khải:
-....
Trâu Mạc:
-...
Hán tử này tên là Vương Hiển, sắc mặt hắn lúc này không được tốt lắm:
- Đây cmn đúng là thiệt thòi lớn rồi. Cám ơn a! Không thì hôm nay mắc mẹ nó bệnh thiếu máu.
Vương Hiển sờ lên đầu con yêu thú, không nhịn được lại mắng tiếp một câu:
- Mẹ nó! Tự nhiên bỏ rơi nhiệm vụ mà đi làm chuyện không đâu.
Phương Khải phát hiện xa phu ở thế giới này không khác gì lái xe ở kiếp trước, đều là hay nói, cùng với một vài chuyện lý thú hay truyền ngôn của một vài đại nhân vật, cái gì cũng biết, làm cho hai người tương đối hiểu rõ về tòa thành thị này.
Vương Hiển mang hai người đi lòng vòng ở gần nột thành, cuối cùng Phương Khải cũng tìm một nơi rồi xuống xe.
Trước mặt là một loạt ngã rẽ, đường đi được lát bằng đá trắng bóng loáng, nghe nói là được làm bằng hoa tuyết đặc biệt ở Bán Biên thành, mặt tường dày đặc như tuyết trắng, hai cửa sổ thủy tinh được mở ra, nhìn cực kỳ hài hòa. Lưu lượng người ở đây không quá dày đặc, nhưng cũng không vắng vẻ, Phương Khải dừng lại vì hắn nhìn thấy một cửa hàng mặt đường có treo thông báo chuyển nhượng. Về phần vì sao Phương Khải không đi nội thành... Chẳng phải khách hàng ngoại thành muốn vào chơi trước hết phải mất một ngàn cho những thành vệ kia sao? Loại chuyện này Phương Khải sẽ không làm.
Lão bản trong tiệm là một lão gia tử tóc trắng xóa, mặc áo bào tơ, nhìn tinh thần cũng không tệ.
- Lão bản, cửa hàng này muốn sang tay sao?
Phương Khải thuận miệng hỏi thăm một tiếng.
Lão gia tử có vẻ hơi tức giận:
- Mua nổi sao?
Phương Khải vui vẻ:
- Mua không nổi thì còn hỏi làm gì? Ba vạn Linh Tinh có đủ không?
- Ba... Ba vạn?
Trâu Mạc ở bên cạnh liền giật mình kêu lên!
Lúc này lão gia tử mới ngẩng đầu lên:
- Ba vạn Linh Tinh, đúng là có tiền, tiểu oa nhi, mang nhiều tiền trên người như vậy không an toàn đâu.
- Nếu không thì ngươi bỏ ra thêm một vạn, lão phu cùng thế lực ở nơi này có chút quan hệ, đến lúc đó sẽ để bọn hắn chiếu cố ngươi một chút.
Lão gia tử bật cười nói.
Phương Khải nhún vai:
- Cái gì mà chiếu cố cần một vạn Linh Tinh? Vẫn là thôi đi, có cửa hàng mặt đường là được rồi.
- Trong thành này không an toàn!
Lão gia tử thản nhiên nói.
Phương Khải nhíu nhíu mày:
- Lão gia tử, sao ngài phải lo lắng nhiều như vậy?
- A! Tùy ngươi, người trẻ tuổi bây giờ đều có chút không biết điều.
Lão gia tử lấy ra một tờ khế ước.
- Lão già ta cũng không muốn nhiều, hai vạn tám, lấy Linh Tinh ra, ký giấy khế ước, cửa hàng chính là của ngươi.
Phương Khải nhận tờ khế ước, thuận miệng hỏi một câu:
- Lão gia tử, tiệm này trang trí cũng không tệ, bán làm gì?
- Lão già ta đã già, cũng không còn sức mà coi cửa hàng, dứt khoát bán đi để sống yên ổn.
Lão đầu tử lườm Phương Khải một cái, nhận Linh Tinh mà Phương Khải đưa, hai vạn tám, một viên cũng không thiếu.
Nhìn người trẻ tuổi này đưa ra hai, ba vạn Linh Tinh mà mí mắt cũng không nháy một cái, lão gia tử hơi có chút kinh ngạc, chẳng qua cũng không nói nhiều:
- Tối nay ta sẽ cho người thu nhập những thứ cần thiết, còn đâu để lại cho ngươi.
- Ặc... Không cần để lại đâu,
Phương Khải liếc nhìn cửa hàng này, là một cửa hàng pháp khí.
-... Được rồi, được rồi!
Lão đầu tử nhìn người trẻ tuổi kỳ quái trước mặt:
- Tiệm này là của ngươi.
Dứt lời liền thoải mái đi ra ngoài tiệm.
- Mạc lão gia tử, hôm nay về sớm thế? Không coi cửa hàng sao?
Một giọng nữ dễ thương truyền từ bên cạnh tới, thuận theo âm thanh nhìn lại, thì thấy đây là một cô nương ước chừng hai mươi tuổi, mặc váy áo màu đỏ.
- Cửa hàng cũng bán rồi còn coi cái gì?
Mạc lão đầu chắp hai tay sau lưng, đi về phía trước.
Nữ tử có chút kinh ngạc.
- Lão già này có quan hệ rất tốt với cô sao?
Phương Khải kỳ quái hỏi thăm.
- Ngươi mới tới? Đừng nhìn khuôn mặt lão bản ấy mà đánh giá, bình thường Mạc lão gia tử vẫn rất tốt.
- Tốt...?
Phương Khải tràn đây nghi ngờ, nơi này? Tốt?
- Các ngươi từ bên ngoài tới, hắn là đã nghe qua cái tên Mạc Thiên Hành đi!
-...
Trâu Mạc kinh hồn khiếp vía:
- Đại tà tu hai trăm năm trước lừa giết hơn ngàn tu sĩ, chỉ vì tế luyện một đầu tà ma.
- Cái gì mà đại tà tu?
Nữ tử trừng mắt liếc hắn một cái:
- Chuyện này ở trong Bán Biên thành cũng không tính là bí mật, nói cho các ngươi biết cũng chẳng sao.
- Hai trăm năm trước, Phong gia ở Thần Tinh Hải Vực đã từng bắt cóc hơn một ngàn nam nữ tu sĩ sinh vào tháng âm năm âm, định bí mật tế luyện một đầu đại ma, kết quả là bi Mạc lão gia tử phá, thậm chí còn giết đến tận bí địa Phong gia, làm cho kế hoạch của Phong gia hỏng mất bảy tám phần, kết quả là Phong gia thế lớn, cùng các phe thế lực đổi trắng thay đen, bức cho Mạc lão gia tử cùng đường mạt lộ, đành phải trốn đến Bán Biên thành.
- Nhìn các người cũng không phải người mất trí không ở được bên ngoài mới chạy đến Bán Biên thành.
Nàng đánh giá hai người từ trên xuống dưới, lại bồi thêm một câu:
- Đừng tưởng rằng bên ngoài ai cũng là người tốt!
Phương Khải:
-...