Chương 236: Tiện thể lập uy
- Lão bản... Hay là chúng ta gọi vệ binh đi...
Trâu Mạc thấy mấy người xông tới, vẻ mặt sợ hãi:
- Ta nhớ vừa nãy có một đột tu sĩ thành an đội đi qua!
- Có ai không! Cứu mạng!
Trậu Mạc lập tức hét lên.
Mấy người vốn đang vây quanh, lúc này lập tức đình chỉ động tác, dùng vẻ mặt cười lạnh nhìn hai người Phương Khải:
- Các ngươi mới tới?
Chỉ thấy đội thành an đội quay lại, rất nhanh phát hiện ra tình huống dị thường bên này, hỏi:
- Ở đây có chuyện gì thế?
- Hắc Ma làm việc!
Một tên nam tử hất áo choàng lên, đi tới bên cạnh, âm trầm nói.
- Thì ra là thế.
Mấy tên thành an đội mở miệng:
- Vậy các ngươi tiếp tục.
Dứt lời liền lập tức quay người đi.
- Hả?
Trâu Mạc choáng váng:
- Này, đừng đi!
- Thành này có chuyện gì vậy?
Đám người xem trực tiếp thiếu chút nữa thì phun một ngụm máu lên màn hình.
Tu sĩ đầu trọc càng cười lạnh hơn:
- Gọi đi, có bản lĩnh tiếp tục gọi đi!
Phương Khải nhìn về hướng đội tu sĩ áo đen rời đi, mở miệng nói:
- Khẳng định là bọn hắn sẽ không tới?
- Không thì ngươi cho rằng sao?
- Đánh đi.
Tên nam tử mặc áo choàng đen đứng sau nói:
- Loại người này không cần lưu thủ.
Một bên khác, Trâu Mạc cũng bị hai tên tu sĩ vây quanh!
- Sắp bị giết sao...?
Trâu Mạc bắt đầu tuyệt vọng:
- Sớm biết vậy thì đã không lưu lại tòa thành này..
- Tiểu tử, nghe thấy không?
Tu sĩ đầu trọc siết quả đấm, cười lạnh nói:
- Ngươi cầu xin cũng vô dụng, bởi vì lão tử muốn chính là đánh ngươi!
Vừa dứt lời, bỗng nhiên đấm ra một quyền chứa đầy linh lực!
Nhưng còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Sưu"!
Một thanh phi kiếm xuyên qua tay, lập tức đem người đóng trên tường!
Tiếp đó là hai thanh, ba thanh, bốn thanh, vô số phi kiếm bay ra, tốc độ phi kiếm vốn cực nhanh, lại bất ngờ không kịp đề phòng, khiến cho mấy tên tu sĩ Linh Hà Cảnh ngay cả chống cự cũng không kịp, lập tức toàn bộ đều bị đóng trên tường!
- Lão bản đã luyện Vạn Kiếm Quyết đến trình độ này?!
- Thu phát tùy ý, nháy mắt đã phế đi bốn đối thủ!
- Tiểu tử này, lợi hại!
Đám người vây xem trước màn hình sợ hãi than.
Kiếm ảnh biến mất, cuối cùng chi còn một thanh kiếm bản rộng có bốn đạo văn tự kỳ dị bay ngay bên cạnh Phương Khải.
- Lão... Lão bản...!?
Trâu Mạc thấy cảnh này liền giật mình:
- Hóa ra lão bản lợi hại như vậy?
- Hắc Ma, Lý Hoàng Tuyền, thất lễ.
Tên mặc áo choàng đen kia thấy Phương Khải không nhỏ yếu giống như bọn hắn tưởng tượng, lập tức nhận lỗi.
Nhưng không ai thấy, trong ánh mắt hắn mang theo một tia sát ý!
Nhưng đúng lúc này, Trâu Mạc dụi dụi mắt, bỗng nhiên thấy dưới chân đối phương có một đoàn hắc khí chui xuống mặt đất.
- Lão bản! Cẩn thận dưới mặt đất!
- Hả?
Dưới chân Phương Khải lập tức xuất hiện một vòng điện mang.
Thần Thánh Trùng Kích!
Cùng lúc đó, một đoàn hắc khí cực kì bí mất từ đưới đất chui lên!
Cố hắc khí kia dường như chịu ảnh hưởng của dòng điện, lập tức co rụt lai, lúc này Phương Khải cũng nhảy lên một cái!
- Được rồi, hôm nay trực tiếp đến đây thôi.
Phương Khải đứng trên thân kiếm, đóng trực tiếp lại.
- A! Làm sao lão bản lại đóng trực tiếp rồi?!
- Còn chưa đánh xong mà?!
- Phản đối!
Mọi người đứng trước màn hình lớn bắt đầu phàn nàn.
Phương Khải đốt một điếu thuốc, dựng thẳng ngón tay lên nói:
- Lưu lại một người, cho người trở về nhắn với Hắc Ma, nói rằng Ngịch Thiên Võng Du công hội chúng ta tùy thời hoan nghênh.
Phương Khải nhìn lướt qua phía sưới:
- Ai đi?
- Ngông cuồng!
Nam tử mặc áo choàng đen cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cho rằng ngươi có thể lưu được ta sao?
Hắn vừa chuẩn bị độn quang rời đi, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một màn kiếm quang!
Từ không trung nhìn xuống, vô số phi kiếm biến khu vực này thành hình Thái Cực Đồ.
Phương Khải hít một hơi, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, hơi khói như sương phun ra từ trong miệng:
- Ngươi vừa nói cái gì?
- Ta... Ta trở về báo tin...!
Một giọt mồ hôi từ trán hắn chảy xuống, cái trước mắt là cái gì thì hắn không biết, nhưng hắn rất rõ ràng, khi màn kiếm quang này xuất hiện, bốn phương tám hướng đều bị phong tỏa, trên trời dưới đất đều không thể trốn!
Rốt cuộc đây là cái quỷ gì?
Rốt cuộc người này có thân phận gì? Không phải mới 20 tuổi sao? Làm sao có thể mạnh như vậy?!
Quả thật là quá kinh khủng!
- Ngươi sao?
Phương Khải nói:
- Vậy thì ngươi đi đi.
Kiếm trận vận chuyển, chỉ thấy vô số phi kiếm bay theo một quỹ tích vô cùng huyền ảo lao vê phía hắn!
Một tiếng hết thảm vang lên! Máu tươi vảy ra.
- Liền lưu lại tên đầu trọc này về báo tin đi.
Phương Khải nhìn mấy người trên tường một cái.
- Lão... Lão bản..
Trên đường về cửa hàng, Trâu Mạc vẫn còn sợ hãi:
- Không phải ngài nói sẽ thả tên mặc áo choàng đen kia đi sao?
Phương Khải ném điếu thuốc xuống đất, dẫm lên một cái:
- Nếu có thể lưu hắn lại, bản lão bản cần gì hút thuốc? Loại người âm hiểm này không nên lưu lại.
- Đúng rồi...
Phương Khải vỗ đầu Trâu Mạc nói:
- Nhãn lực không tệ.
------------------
Trước cửa tiệm.
Nguyễn Ngưng hùng hùng hổ hổ nhìn về phía hai người Phương Khải với Trâu Mạc:
- Trở về rồi?
Nàng chỉ vào trong tiệm, không vui nói:
- Đi ra ngoài không biết đóng cửa, còn may có bản cô nương nhìn giúp các ngươi, nếu không chỉ sợ đồ trong tiệm này đã sớm không còn! Hai người các ngươi gia nhập thế lực nào?
Phương Khải đem một cái huy chương Đồ Long Đao ra:
- Nghịch Thiên Võng Du công hội.
- Cái gì công hôi?
Nguyễn Ngưng thiếu chút thì trừng mắt ra ngoài.
Phương Khải tiện tay treo huy chương lên cổng:
- Nghịch Thiên Võng Du công hội.
- Làm sao lại kỳ quái thế? Nghe cũng chưa từng nghe qua?
Nguyễn Ngưng nói:
- Không phải ngươi bị lừa chứ? Gia nhập một thế lực nhỏ chưa từng nghe nói qua..
Trâu Mạc ở bên cạnh xấu hổ nói:
- Nguyễn tỷ... Đây là lão bản tự thành lập...
- Tự mình...
Nguyễn Ngưng há hốc mồm, cái cằm cũng tý thì rơi xuống đất:
- Thành lập?
Kêu ngươi đi gia nhập một thế lực để có thể giữ mình, kết quả là tự thành lập một cái?
- Ngươi có phải ngốc hay không?
- Có cái gì kỳ lạ đâu?
Phương Khải vào trong tiệm ngồi xuống:
- Vừa mới còn tiện tay giết mấy tên cái gì mà người của Hắc Ma để lập uy, dám cướp bóc bản lão bản, còn chơi ám chiêu? Quả thật là chán sống!
- Cái--------gì---------!?
Nếu như ánh mắt có thể ăn người, chỉ sợ Nguyễn Ngưng đã đem Phương Khải nuốt trọn:
- Rốt cuộc là tim ngươi lớn thế nào? Người của Hắc Ma mà ngươi cũng dám giết?
-...
Trâu Mạc kể lại đầu đuôi:
- Mà lão bản còn cố ý thả một tên, nói Nghịch Thiên Võng Du công hội chúng ta hoan nghênh đến. Lại nói... Hắc Ma này rất lợi hại sao?
- Xong...!
Nguyên Ngưng cảm thấy tuyệt vọng:
- Từ hôm nay trở đi, lão nương không quen biết ngươi! Gặp lại!
- Coi như quen biết bản lão bản, đến tiệm chơi trò chơi cũng sẽ không được ưu đãi.
Phương Khải xông ra ngoài cửa hô một tiếng.
Nguyễn Ngưng lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất:
- Ai dám đến tiệm ngươi chơi trò chơi? Lúc trước đã không ai dám tới, bây giờ...
- Lão bản, trong tiệm của ngươi làm sao?
Còn chưa dứt lời, ba bốn tên tu sĩ đi đến, không hiểu chuyện gì mà nhìn vào trong tiệm, đang khi nói chuyện còn mang theo khẩu âm ngoại lai:
- Thật là kỳ quái.
Nguyễn Ngưng vội vàng ngậm miệng, mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng không thể phá hỏng sinh ý của người ta. Xem chừng chỉ có mấy tên ở bên ngoài dám đến!