Chương 120: Nữ ngôi sao xấu xí.
Người dịch: Masta4ever
Nguồn: Vipvandan
- Tôi là An Khả Khả.
Cô gái trả lời.
- Cô là An tiểu thư sao?
Hai cảnh sát chợt vui sướng.
Hạ Thiên chợt kỳ quái:
- Chị Vân Mạn, chị quen biết cô ấy sao?
- Quen biết thì có gì kỳ quái sao? Tôi là ngôi sao lớn.
An Khả Khả căm giận nói.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Xấu như vậy mà cũng là ngôi sao lớn. Đúng rồi, trước đó vài ngày hình như tôi có nghe nói một ngôi sao xấu vô địch, chẳng lẽ em là người kia?
An Khả Khả lập tức bị chọc giận:
- Tôi là ngôi sao xấu vô địch, anh có mắt không, tôi xấu ở đâu? Tôi không phải đẹp sao?
Hạ Thiên nhìn vị cảnh sát đang giúp An Khả Khả cởi dây thừng:
- Cảnh sát đại ca, anh ở khoảng cách gần như vậy thì thấy rõ ràng hơn, xin hỏi anh một câu, cô ta có xinh đẹp không?
Viên cảnh sát nhìn An Khả Khả, hắn không biết phải trả lời thế nào cho phải. Hắn nhớ mình đã thấy An Khả Khả trên ti vi, cũng từng đọc miêu tả về nàng trên internet, đúng là tương đối đẹp. Nhưng bây giờ nếu nói nàng xinh đẹp thì xấu hổ với lương tâm.
- Bây giờ tôi trang điểm như vậy.
An Khả Khả tức giận nói, từ nhỏ đến giờ chưa ai nói nàng xấu.
Hạ Thiên càng khinh thường:
- Trang điểm mà xấu vậy sao? Cô không trang điểm thì sợ rằng xấu quá không có đối thủ sao? Đúng rồi, cô chính là cô gái xấu vô địch, vì không có đối thủ nên cô là ngôi sao lớn.
- Anh...Anh...Anh... ....
An Khả Khả tức giận mà lắp bắp:
- Tôi vốn rất đẹp nhưng chỉ là trang điểm để như vậy, anh rõ chưa, tôi rất đẹp, không xấu.
- Nghe rõ rồi, cô không xấu, chỉ sợ không đủ thịt cá sấu cho cô ăn.
Hạ Thiên không cho là đúng.
- Á...Á...Á... ....
An Khả Khả hét ầm lên, nàng muốn nổi điên, sao có người như vậy? Lúc này nàng đã khôi phục lại tự do, nàng đột nhiên nhìn thấy một chai nước khoáng trong xe, vì vậy tranh thủ mở ra, sau đó giội nước rửa mặt. Sau vài phút thì chai nước được nàng dùng xong, nàng ngẩng đầu rồi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Sao? Ngạc nhiên chưa? Còn xấu không?
Má trái đen sì đã trở nên trắng nõn, mái phải cũng không còn vết thẹo. Hạ Thiên nhìn chằm chằm, một lúc sau hắn dùng giọng mê hoặc hỏi An Khả Khả:
- Đang đẹp mà tự dưng muốn trang điểm để xấu đi, chẳng lẽ cô thật sự là người thích ngược đãi?
- Anh!
An Khả Khả thiếu chút nữa đã nghẹn chết:
- Tôi đóng quảng cáo, trang điểm để quảng cáo, anh có hiểu không?
- Tối thế này còn quảng cáo gì? Đầu óc có vấn đề à?
Hạ Thiên thuận miệng nói.
An Khả Khả dùng ánh mắt tức tối nhìn Hạ Thiên:
- Đạo diễn muốn quay buổi tối, nào có liên quan đến tôi?
- Hạ Thiên, đừng làm rộn, chúng ta về thôi.
Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng mở miệng khuyên bảo, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ rằng ngôi sao lớn sẽ bị Hạ Thiên làm cho tức chết.
- Tiểu thư, các người vẫn chưa thể đi ngay, phiền hai người theo tôi về đồn làm bản ghi chép.
Cảnh sát ở bên cạnh vội nói.
- Cảnh sát, đã tối rồi, tôi cũng rất mệt và muốn về nghỉ ngơi, thôi thì khỏi ghi chép.
Liễu Vân Mạn thật sự rất mệt mỏi, đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, điều này làm nàng rất bất đắc dĩ. Hình như đi cùng với Hạ Thiên thì luôn gặp chuyện không may, có lẽ hắn là loại người thích gây chyện.
- Tiểu thư, cướp cũng do hai người bắt, An tiểu thư cũng được hai người cứu, nếu các người không đi thì chúng tôi cũng không biết báo cáo thế nào cho phải.
Viên cảnh sát tỏ vẻ khó xử.
Hạ Thiên chen vào một câu:
- Như thế này không đơn giản sao? Các anh nói mình bắt được cướp, các anh cũng là người cứu con tin, chẳng phải xong rồi sao?
Viên cảnh sát chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn lại cực kỳ vui mừng nhưng lại ra vẻ không yên:
- Điều này, như vậy không tốt lắm, đây là công lao của hai người... ....
Hạ Thiên khoát tay:
- Không có gì mà không được, chúng tôi đi trước đây, cụ thể thế nào thì các anh tự quyết định... ....
Hạ Thiên không có hứng thú với công lao này, hắn vốn cũng không phải đến bắt cướp, mà bây giờ Liễu Vân Mạn muốn về nhà, tất nhiên phải về sớm. Hơn nữa hắn còn chờ mong Liễu Vân Mạn sẽ thực hiện lời hứa khi còn ở quán bar.
Hai viên cảnh sát tất nhiên sẽ không ngăn cản Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn, công lao tốt như vậy rơi lên người bọn họ, đúng là cầu còn chưa được.
Khi Liễu Vân Mạn quay về khu dân cư Danh Điển thì đã mười giờ tối.
- Cậu xem ti vi nhé, tôi đi tắm.
Liễu Vân Mạn nói với Hạ Thiên, sau đó nàng cầm quần áo vào nhà tắm.
Nước lạnh chảy xuôi trên làn da nõn nà, sau đó lại xuôi xuống theo đường con hoàn mỹ, những mệt mỏi của Liễu Vân Mạn chợt bị đánh tan, đầu óc có chút hỗn loạn cũng thanh tỉnh trở lại.
Liễu Vân Mạn nghĩ đến những hứa hẹn của mình khi uống bia mơ màng, bây giờ phải nhanh chóng thực hiện, điều này làm nàng sinh ra cảm giác khó thể hình dung. Nàng giống như có chút căng thẳng, có chút thất lạc, có chút không tình nguyện, còn có những cảm giác khó hiểu, đúng là hỗn tạp.
Lòng người luôn kỳ quái như vậy, hai mươi năm qua Liễu Vân Mạn luôn cô gắng vì căn bệnh gia truyền của gia tộc, tất cả tâm huyết đều đặt trên vấn đề này. Chỉ cần chữa tốt bệnh tình thì nàng không tiếc bất kỳ giá nào, vì vậy mà nàng có thể đồng ý làm tình nhân của Hạ Thiên không chút do dự.
Khi đó Liễu Vân Mạn không có yêu cầu gì khác với đàn ông, chỉ cần có thể chữa bệnh cho gia tộc là tốt, còn nàng và người đàn ông kia có cảm tình hay không cũng không quan trọng. Nhưng sau khi Hạ Thiên chữa bệnh tốt cho gia tộc thì nàng chợt phát hiện mình có yêu cầu mới.
Thực tế mỗi người phụ nữ đều có hy vọng trên người đàn ông mình sẽ gửi gắm cả đời, đó phải là người mình yêu, mà Liễu Vân Mạn cũng là như vậy. Bây giờ nàng cũng hy vọng có thể xây dựng cảm tình tốt với Hạ Thiên, tuy bây giờ nàng không ghét hắn, thậm chí còn có chút cảm tình, nhưng vấn đề là hai bên chưa đến mức yêu nhau, hai người quen nhau quá ngắn.
Liễu Vân Mạn hy vọng mình có thêm thời gian, khi thời gian trôi qua nàng có thể yêu thật tình người đàn ông này, sau đó tất cả sẽ chảy thành sông, nàng tình nguyện giao ra tất cả. Nàng tin thời khắc đó mới là tuyệt vời nhất.
Ngoài những vấn đề này thì cô cô hôn mê vài chục năm của Liễu Vân Mạn cũng có quan hệ với Hạ Thiên, điều này cũng tạo nên điểm đen khó tiêu tan trong lòng nàng. Chẳng lẽ nàng thật sự phải cùng một người tình với cô cô?
Liễu Vân Mạn vốn muốn nói chuyện rõ ràng với Hạ Thiên, nhưng hắn chưa từng ép buộc nàng, điều này làm nàng cảm thấy có thời gian. Nhưng đêm nay nàng uống bia và sợ Hạ Thiên nhân cơ hội tiến thêm một bước, vì vậy trong lúc vô thức phải nói lời hứa hẹn, vốn chỉ muốn kéo dài thời gian, nào biết Hạ Thiên là quái thai như vậy, điều này làm nàng thanh tỉnh lại.
- Nếu là say thật thì tốt.
Liễu Vân Mạn có chút đau đầu, trong lòng có chút hối hận, xem ra sau này không nên nói lung tung trước mặt Hạ Thiên. Tối nay Isabella cũng vì nói lung tung mà bị Hạ Thiên chiếm tiện nghi lớn, mà nàng thì thảm bại hơn cả Isabella, nàng sẽ lập tức bị hắn chiếm tiện nghi còn lớn hơn.
Trong lúc vô tình, trong đầu Liễu Vân Mạn hiện lên những hình ảnh làm cho mặt đỏ rực tim chạy loạn, nàng giống như nhìn thấy mình trần truồng trên giường, mà Hạ Thiên đang tận tình hoạt động bên trên... ....
- Phì, nghĩ gì thế?
Liễu Vân Mạn đột nhiên mắng mình, nàng hai mươi lăm tuổi, người phụ nữ hai mươi lăm tuổi thì thân thể đã sớm trưởng thành, nếu nói nàng chưa có ảo tưởng trai gái thì tất nhiên là dối trá, chẳng qua lực khống chế của nàng mạnh mẽ mà thôi. Nhưng bây giờ thời điểm kia đã đến gần, nàng cũng không tự giác phải ảo tưởng những tình cảnh rất xấu hổ.
Liễu Vân Mạn vừa tắm rửa vừa miên man suy nghĩ, cũng không biết đã bao lâu, cuối cùng nàng quyết định lau khô thân thể, mặc một bộ đồ ngủ khêu gợi, sau đó đi ra phòng tắm.
Việc cuối cùng cũng sẽ đến, dù sớm hay muộn cũng phải có một lần, việc gì phải nghĩ nhiều như vậy?
Nhưng Liễu Vân Mạn nhìn thoáng qua ghế sa lông trong phòng khách, nàng ngây người, không có ai sao? Hạ Thiên vốn đang ngồi trên ghế xem ti vi, bây giờ lại không thấy đâu.
- Chẳng lẽ cậu ấy đi rồi?
Liễu Vân Mạn có chút kỳ quái, ti vi đã tắt, nàng cầm lấy điện thoại định gọi cho Hạ Thiên nhưng cuối cùng lại buông tay. Khi nàng nhìn thấy thời gian trên điện thoại thì cũng ý thức mình tắm gần cả giờ.
- Đi cũng tốt.
liễu vân mạn thở phào nhẹ nhõm, vất vả lắm nàng mới đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng bây giờ đối phương lại mất tích, điều này cũng làm nàng sinh ra cảm giác trống trải giống như chưa kịp thích ứng. Điều này không làm nàng cảm thấy quá vui sướng, khác biệt là có chút thất lạc.
Sau khi tắt đèn phòng khách thì Liễu Vân Mạn cũng không còn tính toán gì khác, nàng trước tiên cứ đi ngủ rồi nói sau.
Liễu Vân Mạn đi vào phòng ngủ mà chợt há hốc mồm, thiếu chút nữa đã hô lên một tiếng kinh hoàng, trên giường của nàng có một người đang ngủ, đây không phải là Hạ Thiên sao?
Liễu Vân Mạn có chút đở khóc dở cười, người này thì ra đợi quá lâu nên đi ngủ trước.
Liễu Vân Mạn đi đến bên giường và cẩn thận xem xét, nàng xác nhận Hạ Thiên đã ngủ. Nhìn bộ dạng ngủ như trẻ con của đối phương mà trong lòng Liễu Vân Mạn lóe lên một chút nhu tình. Cuối cùng nàng phát hiện ra người đàn ông này cũng không muốn chiếm giữ thân thể mình ngay lập tức, vì nếu không thì hắn đã chẳng ngủ ngay như vậy.
Liễu Vân Mạn leo lên giường, nàng chậm rãi nằm xuống bên cạnh Hạ Thiên, sau đó tắt đèn, ánh mắt vẫn mở lớn. Đột nhiên một cánh tay duỗi ra bên cạnh ôm nàng vào lòng.
Thân thể mềm mại của Liễu Vân Mạn chợt run lên khe khẽ, nàng không giãy dụa, lúc này nàng đang đợi mưa gió kéo đến. Nhưng ngay sau đó nàng lại phát hiện Hạ Thiên ôm mình mà không có động tác gì khác, hắn vẫn hít thở chậm chạp, giống như vẫn đang ngủ.
- Thì ra chỉ là một hành động vô thức.
Liễu Vân Mạn chợt hiểu ra, nhưng đột nhiên nàng chợt ghen tuông, chẳng lẽ hắn đã sớm quen thói ôm phụ nữ nằm ngủ? Vậy người trước kia là ai?
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng