Chương 462: Quét sạch Hắc Báo.
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Vipvandan
- Đùng!
Chiếc trực thăng rơi xuống đất phát ra tiếng nổ rất lớn, lúc này đám người mới phục hồi tinh thần trở lại.
Chiếc trực thăng cũng không nổ, tất nhiên điều này cũng có thể nói là may mắn với mọi người, nhưng Ngải Liên và Trương Tiểu Niên lại không may mắn như vậy, hai người bọn họ khá thê thảm.
- Nhanh, các huấn luyện viên, may cứu đội trưởng... ....
Trương Tiểu Niên cảm thấy chân cẳng đau nhức giống như bị chặt đứt, nhưng hắn vẫn không quên chuyện quan trọng nhất.
- Có chuyện gì xảy ra?
Người mở miệng là một sĩ quan huấn luyện trong trụ sở, tuổi chưa cao, khoảng hai bốn hai lăm, gương mặt cương nghị đen bóng, góc cạnh rõ ràng. Người này khá cao, ngoài làn da đen thì cũng được coi là đẹp trai.
Tên sĩ quan huấn luyện này tên là Tống Vệ Quốc, là một thành viên chính thức của Hắc Báo, nhưng thân phận của hắn khác với những thành viên khác. Ngoài thời gian ít ỏi khi chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, phần lớn thời gian hắn đều ở đây huấn luyện hậu bị. Đừng nhìn vào độ tuổi không quá lớn của hắn mà coi thường, bây giờ phần lớn đám thành viên Hắc Báo đều đã từng được hắn huấn luyện. Mỗi người trong đội Hắc Báo đều biết, trong đại đội, Tống Vệ Quốc có thân phận gần với đội trưởng Lý Minh Quang.
- Hắn muốn giết đội trưởng, đội trưởng đã hôn mê, phải nhanh chóng tìm bác sĩ.
Trương Tiểu Niên vội vàng nói, sau đó hắn chỉ vào Hạ Thiên.
Thật ra cũng không cần Trương Tiểu Niên phải chỉ, lúc này tầm mắt mọi người đã chuyển lên người Hạ Thiên. Nhưng những hành động của Hạ Thiên lại làm cho người ta cảm thấy mơ hồ, hắn thật sự giết người à? Sao lại giống cứu người vậy?
Bây giờ Hạ Thiên quả thật không muốn giết người, hắn lấy một cây ngân châm đâm lên người Lý Minh Quang vài cái, nhìn qua có vẻ đang chữa bệnh cho đối phương.
Đúng lúc này Lý Minh Quang chợt mở mắt, hắn nhìn thấy Hạ Thiên mà vẻ mặt biến đổi. Hắn nghĩ mãi mà không rõ, mình đã chạy thoát, sao bây giờ lại rơi vào trong tay Hạ Thiên?
- Mày... ....
Lý Minh Quang đang muốn nói gì đó thì Hạ Thiên đã đâm xuống một châm, khoảnh khắc này Lý Minh Quang cảm thấy toàn thân như có hàng ngàn con kiến cắn đốt. Nhưng lúc này cũng không tính là quá đau đớn, điều này chỉ làm hắn cảm thấy không thoải mái mà thôi.
Hạ Thiên lại đâm một châm lên người Lý Minh Quang, một châm lập tức làm cho Lý Minh Quang cảm thấy đau đớn như có hàng ngàn mũi tên bắn vào người.
- Á... ....
Lý Minh Quang gào lên một tiếng thảm thiết, dù hắn đã trải qua huấn luyện đặc biệt nhưng cơn đau quá khủng bố, hắn không nhịn được phải kêu thành tiếng.
- Thằng ngu, tao đã nói rồi, sẽ cho mày sống không bằng chết.
Hạ Thiên lại lấy ngân châm ra:
- Nếu tao đâm một châm này xuống thì cảm giác đau đớn của mày sẽ tăng lên gấp mười lần, nếu mày chịu nói cho tao biết vợ tao ở đâu, tao sẽ đâm chết mày. Nếu mày không phải là một thằng ngu thì nên biết lựa chọn thế nào cho đúng chứ?
- Hạ Thiên, mày...Mày muốn biết Mộc Hàm đang ở đâu sao? Chờ...Chờ mày chết đi.
Mồ hôi trên người Lý Minh Quang tuôn ra như mưa, nhưng lần này hắn chỉ nín nhịn mà không kêu lên thảm thiết, chỉ cần nhìn thì biết chịu đựng cũng không quá dễ dàng.
Đến lúc này đám người Tống Vệ Quốc cũng cảm thấy sự việc không đúng, mọi người cùng tiến lên bao quanh Hạ Thiên và Lý Minh Quang. Tống Vệ Quốc tiến lên một bước nhìn Hạ Thiên, hắn quát lên nghiêm nghị:
- Mày là ai? Mau thả đội trưởng ra.
- Đừng làm phiền tao.
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn Tống Vệ Quốc, sau đó hắn lại đâm một châm lên người Lý Minh Quang.
- Á... ....
Lý Minh Quang rống lên thảm thiết, sau đó hắn cắn chặt môi, máy tươi tứa ra, trên mặt mồ hôi ròng ròng, trán nổi gân xanh, rõ ràng đang cực kỳ đau đớn.
- Mày đang làm gì?
Tống Vệ Quốc lại tiến lên một bước, hắn quát lên nghiêm nghị:
- Tao cóc cần biết mày là ai, mày phải lập tức thả đội trưởng ra, nếu không tao sẽ chẳng khách khí.
- Cút ngay, nếu không tao đập chết bây giờ.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Tống Vệ Quốc, sau đó hắn chụp lấy cổ áo của Lý Minh Quang, hắn xách đối phương lên, một chân đá vào hạ bộ, một tay tát lên mặt.
Lý Minh Quang nhìn không được phải hét lên thảm thiết, ngay sau đó lại cắn răng nhẫn nhịn, có thể nói lực chịu đựng của Lý Minh Quang là rất khủng bố.
- Ngu ngốc, mày không nói sao? Tao sẽ đánh đến khi mày nói thì thôi.
Hạ Thiên nói xong thì đấm đá Lý Minh Quang, hắn chẳng thèm quan tâm đám người ở xung quanh.
- Buồn cười.
Tống Vệ Quốc nổi giận, hắn xiết chặt nắm đấm rồi đột nhiên tấn công Hạ Thiên.
- Bảo mày cút đi mà không nghe sao?
Hạ Thiên rất bất mãn, hắn vẫn dùng một tay giữc chặt lấy Lý Minh Quang, chân đi theo Phiêu Miểu Bộ, thân thể xoay chuyển, tay còn lại xiết chặt, một đấm phóng ầm ầm về phía Tống Vệ Quốc.
Tống Vệ Quốc đột nhiên lùi về phía sau, vẻ mặt biến đổi lớn, hắn hô lên nghẹn ngào:
- Phiêu Miểu Bộ sao?
Hạ Thiên chợt sững sờ, sao người này lại biết Phiêu Miểu Bộ? Hắn nhớ rõ thần tiên tỷ tỷ đã từng nói, người ngoài sẽ không thể biết được mà?
Vẻ mặt Tống Vệ Quốc liên tục biến đổi, hắn quát lớn:
- Tất cả cùng lên cứu đội trưởng.
Tống Vệ Quốc vừa ra lệnh thì lập tức có vài chục người tấn công Hạ Thiên, Tống Vệ Quốc lại lui ra phía sau cực kỳ quỷ dị, hắn chọn phương pháp trợ chiến.
- Đánh!
- Á!
- Á!
Khi những tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám người liên tục phóng lên không rồi ngã xuống, chỉ trong mười giây ngắn ngủi đã có hơn mười tên phơi mặt trên nền đất.
Tống Vệ Quốc nhìn chằm chằm vào những hành động của Hạ Thiên, hắn càng trở nên kinh ngạc, sau đó lặng lẽ lui ra phía sau và biến mất giữa cuộc chiến.
Chưa đến hai phút sau thì tất cả đám người đều nằm trên đất.
- Đừng làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ xử lý các người.
Hạ Thiên nói một câu với đám người, sau đó hắn tiếp tục tra tấn Lý Minh Quang.
- Nói, vợ tao ở đâu?
Một cái tát vang lên.
- Mày có nói không?
Lại là một đá.
- Vẫn còn lì không nói à?
Hai tát cộng thêm một đá.
... ....
Đám người đau đớn bò lên, sau đó ngẩn người nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt. Tên biến thái này ở đâu ra? Chỉ khoảnh khắc đã đánh ngã vài chục người, hơn nữa còn ở trong trụ sở của Hắc Báo để tra tấn đội trưởng Hắc Báo, đúng là quá kiêu ngạo.
Đúng lúc này một đám binh sĩ vũ trang tận răng tiến vào, vài chục giây sau đám người này đã vọt về phía Hạ Thiên, vài chục cây súng chĩa về phía hắn, người đi đầu chính là Tống Vệ Quốc.
- Thả đội trưởng Lý ra.
Tống Vệ Quốc quát lên với Hạ Thiên:
- Nếu không mày sẽ là tổ ong.
- Tao đã nói rồi, mày phiền quá.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tống Vệ Quốc, sau đó hắn biến mất.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng