Chương 516: Thủ đô tứ sắc
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Vipvandan
Hạ Thiên hoàn toàn không quan tâm đến Đỗ Tinh, hắn đi về phía Ninh Khiết rồi lấy ra năm nghìn đồng đã chuẩn bị sẵn đưa cho nàng:
- Này, còn thiếu chị năm ngàn, bây giờ trả nhé.
Ninh Khiết chợt sững sờ, nàng ngây người nhìn Mộc Hàm, tuy nàng bị cận nặng nhưng vẫn có thể liếc mắt là nhìn ra người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục tiếp viên hàng không kia chính là người mà trước đó nàng vẽ theo yêu cầu của Hạ Thiên. Lúc đó nàng nghĩ rằng tám phần người đẹp trong hình là Hạ Thiên tự nghĩ ra, nhưng bây giờ người ta sống sờ sờ trước mặt nàng, điều này làm nàng cảm thấy rất khó tin. Tên khốn Hạ Thiên dạng chó hình người kia lại có vợ đẹp vậy sao?
Không riêng gì Ninh Khiết cảm thấy khó tin, ngay cả Đỗ Tinh cũng cảm thấy rất khó tưởng. Tên khốn kia có được một bà vợ quá đẹp, càng quá phận chính là khi thấy tình cảnh như vậy, nàng chợ thấy điều kiện của mình đã rất tốt.
- Vợ, đi thôi.
Hạ Thiên cũng không muốn ở lại đây lâu, hắn trả tiền rồi cất bước.
Đỗ Tinh vừa rồi còn cực kỳ ngạc nhiên vì Hạ Thiên có vợ quá đẹp, khi thấy hắn ôm vợ đi đến cửa thì nhớ ra đối phương là kẻ thù của mình, vì vậy nàng hô lên:
- Này, đứng lại, tên khốn nạn kia, lần trước dám làm tôi... ....
Nhưng còn chưa nói hết lời thì Đỗ Tinh đã phát hiện mình không nói nên lời, sau đó nàng hoảng sợ phát hiện mình không thể động đậy. Lúc này tình huống của nàng như ngày hôm qua nhưng ánh mắt vẫn có thể nhìn được, nàng thấy Hạ Thiên ôm cô vợ tiếp viên hàng không ra khỏi cổng công ty, sau đó dần biến mất trong ánh mắt.
- Đừng đến thêm lần nào nữa, nếu không sẽ biết tay bà... ....
Đỗ Tinh thầm kêu một tiếng, đáng tiếc là không ra lời. Nếu nàng có thẻ nói được thì bây giờ sợ rằng sẽ cầu xin, nhưng lúc này nàng hối hận cũng không còn kịp.
Đám người Ninh Khiết trong văn phòng chợt thấy Đỗ Tinh không đúng, nàng đứng nơi đó không thể động. Lần này những kẻ không thích Đỗ Tinh cũng có chút đồng tình, người này quá đáng thương, hôm qua đã đứng cả ngày, cuối cùng thiếu chút nữa đái cả ra quần, kém chút nữa là mất hết mặt mũi. Hôm nay nàng lại giẫm lên vết xe đổ, chỉ cần nhìn bộ dạng là biết ngày mai đừng hòng đi làm.
Hạ Thiên và Mộc Hàm đang đứng ở cửa thang máy, đúng lúc này cũng có một đám người đi đến đợi. Tuy Hạ Thiên cảm thấy mình không đi thang máy cũng được, nhưng Mộc Hàm muốn đi thang máy, hắn cũng vui vẻ đi cùng.
- Chồng, vào đi thôi.
Khi thang máy đến, Mộc Hàm khẽ nói một câu, sau đó kéo Hạ Thiên đi vào.
- Chị Mộc Hàm, trùng hợp quá.
Trong thang máy có người nhìn thấy Mộc Hàm thì kinh ngạc nói.
Đó là một người đàn ông hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, người này mặc tây trang, tóc chải chuốt rất thẳng, có thể thấ rất quan tâm đến cách ăn mặc. Hắn cao một mét bảy, không tính là cao cũng không quá thấp, tuy không quá đẹp trai nhưn cũng không xấu quá thê thảm, nói chung là tương đối.
Sau khi người này bắt chuyện với Mộc Hàm thì dùng ánh mắt không chớp nhìn nàng, tuy hắn đã cố gắng ra vẻ nhã nhặn nhưng ánh mắt tham lam không che giấu được dục vọng.
Khi thấy người này thì Mộc Hàm khẽ cau mày, nàng đang định nói gì đó thì Hạ Thiên đã dùng ánh mắt bất mãn nhìn người đàn ông kia, hắn mở miệng mắng:
- Này, thằng ngu, đừng dùng ánh mắt đó nhìn vợ tao, nếu không tao cho mày trở thành thằng mù.
Tên đàn ông vốn đang dùng ánh mắt không kiêng nể gì nhìn Mộc Hàm, đúng lúc bị Hạ Thiên mắng, hắn nổi giận và quay sang nhìn Hạ Thiên:
- Mày nói gì? Muốn chết sao?
- Ngu ngốc, cút ra ngoài cho tao.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông:
- Không thì ông đá văng ra.
Khi thấy cửa thang máy đóng lại thì Hạ Thiên vươn tay nhấn vào nút mở, cửa thang máy mở ra, sau đó hắn thúc giục:
- Cho mày cút ra, nhanh lên.
- Thang máy cũng không phải nhà mày, muốn cút thì mày cút đi... ....
Tên đàn ông rất tức giận, nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì đành câm nín, vì cuống họng hắn bị người ta bóp chặt.
Hạ Thiên không thích những tên khốn dùng ánh mắt dâm tục nhìn vợ mình, vì vậy hắn cũng không muốn nói nhảm mà trực tiếp chụp lấy cổ tên kia, sau đó ném ra khỏi thang máy, cuối cùng ấn nút đóng cửa.
Mãi đến khi thang máy đóng cửa lại thì tên kia mới bò lên khỏi mặt đất, sau đó hắn cực kỳ tức tối phóng đến thang máy, nhưng đáng tiếc là lúc này thang máy đã hạ xuống.
Hạ Thiên đứng trong thang máy cũng có chút thỏa mãn, cuối cùng cũng không còn ai dám "lăn tăn" trước mặt vợ mình.
- Chồng, người vừa rồi tên là Lục Tinh, nhà mở một loạt nhà hàng, có tài sản vài tỷ, cũng coi là người có tiền.
Mộc Hàm mở miệng nói:
- Lục Tinh cũng coi như có chút danh tiếng ở thủ đô, cả ngày không chơi bời với đám ngôi sao ca nhạc thì cũng lên giường với đám người mẫu, nghe nói hắn là khách quen của tất cả các tụ điểm ăn chơi. Tóm lại hắn và ba người khác cũng giống như vậy hợp lại với nhau tạo nên thủ đô tứ sắc.
Mộc Hàm nói đến đây thì trên mặt có nụ cười:
- Khôi hài là danh tiếng thủ đô tức sắc rơi vào trong tai ngừi thủ đô lại không biết vì sao bị ngộ nhận là tứ thiếu gia thủ đô, sau đó Lục Tinh tự cho mình là Tứ thiếu gia thủ đô. Thực tế trong thủ đô, dù là hắn hay ba người còn lại cũng chẳng là thứ gì.
- À, tôi chẳng quan tâm hắn là tứ sắc thủ đô hay là tứ thiếu gia thủ đô, đứa nào có ý với vợ tôi, tất nhiên tôi sẽ cho hắn ăn đòn.
Hạ Thiên thuận miệng nói, người ta là ai cũng được, quan trọng là đừng chọc đến hắn, nếu chọc vào thì ai cũng bị ăn đòn.
- Tứ sắc thủ đô chính là một nhóm cá mè một lứa, đám người này thường xuyên tụ tập một chỗ, còn thường xuyên ganh đua xem ai có được nhiều phụ nữ nhất.
Trong mắt Mộc Hàm lộ ra cái nhìn chán ghét:
- Nghe nói bốn người bọn họ còn tuyên bố, bọn họ nhất định sẽ hái bốn đóa hoa trong thủ đô. Điều này làm thành trò cười cho các cậu ấm ở thủ đô, vì ai cũng thấy đám người này không biết lượng sức mình.
- À, xem ra thằng ngu kia quả nhiên có ý với vợ mình, sau này gặp lại phải cho hắn thành thái giám mới được.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Khi hai người trò truyện với nhau thì thang máy cũng đi xuống lầu một, hai người đi ra thì nhìn thấy hai tên đàn ông vạm vỡ đến chặn đường.
- Lục thiếu gia muốn "tâm sự" với hai người.
Một tên đàn ông mở miệng nói
Vạn Kiếm Sầu
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng