Chương 615: Tiểu Triệu Công Tử.
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Vipvandan
- Quan Đình, sao Viên Thế Phong lại cứ quấn lấy em?
Tống Ngọc Mị không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng dùng giọng kỳ quái hỏi Quan Đình.
Vẻ mặt Quan Đình rất bất đắc dĩ:
- Nói chung là bắt đầu từ nửa tháng trước, em đã nhiều lần từ chối hắn, nhưng hắn vẫn liên tục quấn lấy, cực kỳ phiền phức.
- Đức tính của người này quả thật là ruồi bọ.
Tống Ngọc Mị có vẻ rất chán ghét:
- Cả ngày không biết làm gì đàng hoàng, chỉ biết chạy khắp các trường có tiếng trong thủ đô, hễ là con cháu của các thế gia có chút xinh đẹp và chưa lập gia đình đều bị hắn quấy nhiễu. Đáng tiếc là người nào cũng biết đức tính của kẻ này, vì vậy mà chưa lần nào thành công, xem ra hắn còn kém cả đứa em phế vật, người ta tốt xấu gì cũng còn theo đuổi được Tưởng Thần.
Tống Ngọc Mị nói đến đây thì quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Tưởng Thần chính là bạn gái trước kia của Bạch Tiểu Lỗi.
- À, tôi đã từng được gặp cô ta.
Hạ Thiên vẫn còn nhớ rất rõ, sau đó hắn mắng Bạch Tiểu Lỗi:
- Ánh mắt của Tiểu Hắc đúng là quá kém, Tưởng Thần kia quá xấu, bây giờ bạn gái Tiểu Mễ của hắn cũng có chút khó coi.
Tống Ngọc Mị trợn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, Tưởng Thần người ta rõ ràng khá đẹp, còn Lỗ Tiểu Mễ, tuy không phải quá đẹp nhưng cũng là một cô gái xinh xắn, nào có kém cỏi như những gì hắn nói?
- Giáo sư Tống, chị biết phải làm sao để thoát khỏi tên Viên Thế Phong kia không?
Quan Đình lúc này mở miệng hỏi, thật ra nếu so sánh về tuổi tác thì Quan Đình còn lớn hơn cả Tống Ngọc Mị, nhưng thực tế thì Tống Ngọc Mị đã là giảng viên được hai năm, trong khi đó Quan Đình phải một năm nữa mới có thể tốt nghiệp. Nếu so sánh về kinh nghiệm xã hội thì Tống Ngọc Mị vẫn mạnh hơn.
Bây giờ tâm tình của Tống Ngọc Mị hình như là không tệ, vì vậy nàng cũng kiên nhẫn trả lời vấn đề của Quan Đình:
- Viên Thế Phong là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu nói tốt với hắn thì chắc chắn sẽ không hiệu quả, uy hiếp bình thường cũng vô dụng. Năm xưa hắn cũng quấn lấy tôi, tôi trực tiếp nói người đánh cho một trận, sau này thấy mặt thì tự động tránh xa.
- Vợ Mị Mị, tên ngu kia cũng từng có ý với chị sao?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Vì sao chị không nói sớm? Nếu nói sớm thì tôi cho hắn thành thái giám rồi.
Hạ Thiên không đợi Tống Ngọc Mị trả lời, hắn đột nhiên lách mình ra, khoảnh khắc sau hắn đã chạy về, vẻ mặt rất khó hiểu:
- Tên kia đã chạy mất rồi.
- Hắn cứ như vậy mà bỏ đi sao?
Tống Ngọc Mị có chút buồn bực:
- Xem ra cũng kỳ quái, trước kia hắn thấy tôi thường không dám chường mặt ra, hôm nay dám xuất hiện và gào rống, hình như có gì đó để dựa lưng.
- Có lẽ giống như những gì hắn nói, Viên gia bọn họ có thể thay thế vị trí của Lý gia.
Tiền Đa Đa có chút trầm ngâm nói.
- Tuy tôi không chú ý đến phương diện tin tức này, nhưng tôi cũng dám khẳng định, sự việc này sẽ không bao giờ phát sinh.
Tống Ngọc Mị lắc đầu, ngay sau đó nàng mỉm cười:
- Nhưng bây giờ người này nhìn có vẻ muốn bành trướng, vì vậy Quan Đình tốt xấu gì cũng phải cẩn thận, sợ rằng Viên Thế Phong sẽ dùng thủ đoạn xấu xa nào đó.
- Cám ơn giáo sư Tống, tôi sẽ chú ý.
Quan Đình gật đầu, vẻ mặt có chút bất an.
- Đừng sợ, anh sẽ thu phục chuyện này.
Tiền Đa Đa khẽ nắm chặt tay Quan Đình, hắn dịu dàng an ủi nàng.
- Ừ!
Quan Đình nở nụ cười ngọt ngào với Tiền Đa Đa, vẻ mặt rất dễ chịu, xem ra chính đàn ông của mình an ủi là hữu hiệu nhất.
- Ăn cơm trước đi.
Hạ Thiên lúc này mở miệng nói, trước đó hắn đã gọi món bò bít tết, lúc này nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đưa ra.
Tống Ngọc Mị cũng gọi một phần bò bít tết, nhưng nhìn qua cũng thấy nàng không có mấy hứng thú với món này. Đợi đến khi Hạ Thiên ăn xong thì Tống Ngọc Mị vẫn chưa ăn được vài miếng, căn bản cả miếng thịt vẫn còn nguyên.
- Vợ Mị Mị, chị không thích ăn thứ này sao?
Hạ Thiên dùng giọng có chút kỳ quái hỏi.
- Tôi không thích ăn cơm Tây.
Tống Ngọc Mị trả lời.
- Như vậy sao? Chúng ta đổi chỗ khác dùng cơm.
Hạ Thiên đề nghị.
Tống Ngọc Mị lắc đầu:
- Không cần, tôi ăn cơm rất ít, ăn không được bao nhiêu.
Tống Ngọc Mị ăn thêm vài miếng rồi buông dao nĩa, sau đó nàng cầm lấy khăn lau miệng, rõ ràng đối với nàng thì bữa cơm đã chấm dứt.
- Vợ Mị Mị, trách gì chị có vẻ hơi gầy, thì ra chị ăn ít như vậy.
Hạ Thiên tỏ ra đã hiểu, sau đó hắn lấy phần thịt của Tống Ngọc Mị mà ăn như sói như hổ, cuối cùng tất cả đều sạch sẽ.
Tống Ngọc Mị trợn mắt há mồm, khi Hạ Thiên ăn xong thì nàng cuối cùng cũng không nhịn được:
- Cậu ăn no thì không thể chừa lại một phần nhỏ sao?
- Vợ Mị Mị, lãng phí lương thực cũng không tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Tống Ngọc Mị không còn gì để nói, nàng không thể ngờ người này tìm ra được một lý do đàng hoàng như vậy để phản bác mình.
Tiền Đa Đa và Quan Đình lúc này cũng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là quan hệ giữa hai người kia không ngờ đã đến mức độ thân mật như vậy. Hạ Thiên không những biết rõ Tống Ngọc Mị có hơi gầy, hơn nữa còn ăn thức ăn thừa của nàng, điều này thì tình cảm phải đến nước nào mới được như vậy?
- Á!
Quan Đình đột nhiên hô lên một tiếng kinh hoàng:
- Hắn lại đến nữa rồi.
Quan Đình nhìn lại, đúng là Viên Thế Phong, cũng như lời nói của Quan Đình, Viên Thế Phong lại đi vào. Nhưng lúc này Viên Thế Phong không đến một mình, cùng đi với hắn còn có một tên thanh niên có chút anh tuấn.
Tên thanh niên này khoảng mười bảy mười tám tuổi, so với Hạ Thiên thì nhỏ hơn, vóc dáng không tính là quá cao, chỉ khoảng một mét bảy, cách ăn mặc quý phái, quần áo giày đều là hàng hiệu. Tên này còn mang theo bảng tên, trên tay và trên cổ là một sợi dây vàng, thật sự là một đối tượng cướp bóc rất tốt, nếu trực tiếp cướp lấy những gì trên người tên này và rao bán, sợ rằng cũng được vài triệu bạc.
Khi thấy tên thanh niên thì dù là vẻ mặt của Tống Ngọc Mị hay Tiền Đa Đa cũng trở nên có chút kỳ quái, sau đó tên thanh niên đi đến trước mặt Hạ Thiên, hắn tiện tay kéo ghế ngồi xuống.
- Tiểu tử, chú có biết câu nói đánh chó phải nhìn mặt chủ không?
Tên thanh niên ăn mặc cao sang nhìn Hạ Thiên, hắn có chút mất hứng.
- Biết, nhưng anh bình thường hay đánh cả chó và chủ.
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu:
- Này, Viên Thế Phong ngu ngốc kia là chó của chú nuôi sao?
- Không phải tôi nuôi, tôi cũng không nuôi loại chó ngu như vậy, tôi dùng tiền mua được.
Tên thanh niên có chút mất hứng:
- Nhưng dù hắn chỉ là một con chó, cũng là chó tôi nuôi, muốn đánh cũng không đến lượt chú, hiểu không?
- Anh muốn đánh ai thì đánh.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Chú đừng làm phiền anh, nếu không anh đánh cả chú.
- Anh thấy chú cũng không quá nể tình, vì vậy anh phải dạy bảo một chút.
Tên thanh niên hình như phát hỏa:
- Anh không đánh chú, như vậy sau này Tiểu Triệu Công Tử như anh sao có thể lăn lộn ở thủ đô?
Tên thanh niên nói xong thì đứng lên, hắn lui về phía sau vài bước rồi ngoắc tay với Hạ Thiên:
- Tiểu tử, theo anh đi solo!
Cuồng Lôi
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng