Chương 20
Chỉ trong một chốc mà Nhạn Hồi đã biết tới bí mật bự như vậy, nàng nhất thời không tiêu hóa được.
Đợi nàng vất vả lắm mới nuốt được tất cả những tin tức này rồi thì một vấn đề không thể bỏ qua bỗng nhiên nhảy ra trong đầu nàng, nàng giật mình một cái, đưa tay đánh bốp một cái vào cái tay đang đặt trên ngực mình của Thiên Diệu.
“Huynh… Chẳng nhẽ muốn lấy lại cái vảy hộ tâm đó sao?” Nhạn Hồi liên tục lui về sau mấy bước, “Lấy cái này ra rồi có phải là ta sẽ chết không?”
Nàng sợ chết, nàng vẫn chưa sống sung sướng vui vẻ được bao nhiêu đâu.
Thiên Diệu chậm rãi thu tay, ngẩng đầu nhìn Nhạn Hồi: “Không có vảy hộ tâm, cùng lắm cô cũng chỉ sống thêm được mười ngày.”
Nhạn Hồi kinh hãi, lại lui ra sau hai bước nữa.
Thiên Diệu thấy nàng sợ tới như vậy thì khóe miệng cong lên một chút mà đến hắn cũng chẳng thể nhận ra, nhưng đường cong này lại nhanh chóng biến mất hoàn toàn: “Với ta mà nói, vảy hộ tâm cũng chỉ là một mảnh vảy mà thôi, cho cô cũng chẳng sao, có điều…”
Nghe được hai chữ “Có điều này”, sắc mặt Nhạn Hồi cũng chẳng tốt nổi lên được chút nào: “Huynh muốn mượn cái này để uy hiếp ta, muốn ta tìm lại những thứ đang bị phong ấn ở nơi khác của huynh đúng không? Ai mà biết Tố Ảnh chân nhân phanh thây huynh thành mấy phần chứ… Muốn tìm thì chẳng biết đến năm nào tháng nào mới xong đâu…”
“Chỉ còn lại ba nơi nữa.” Thiên Diệu nói, “Năm đó Tố Ảnh phong ấn theo Ngũ hành, dùng Mộc cầm tù hồn phách ta, dùng thủy vây long cốt của ta, dùng Kim trói tim rồng của ta. Hơn mười năm trước, Cự mộc bị đốt, hồn phách ta chạy thoát ra được khỏi Cực mộc, du đãng chốn thế gian mênh mông, cuối cùng may mắn tìm ra được khí tức của long cốt nên mới tới thôn này, nhập vào cơ thể đứa nhỏ hấp hối này, hơn mười năm gian khó, ngày nào ta cũng tìm cách lấy lại long cốt nhưng lại chẳng cách nào đoạt nổi, vì phong ấn kia chỉ có máu rồng của ta mới có thể phá giải.”
Nhạn Hồi đã hiểu ra được, vậy là dựa theo cách tính của Tố Ảnh chân nhân thì phong ấn này quả thực là phong ấn chết, bởi lẽ Thiên Diệu đã bị phanh thầy thì làm sao có thể tự leo ra mà gỡ phong ấn ình được chứ.
Nếu như không phải vảy hộ tâm của hắn bắn vào cơ thể nàng, nương theo nàng lớn lên mà cải biến thể chất của nàng thì cho dù hồn phách của Thiên Diệu có nhập vào ai cũng chẳng phá được phong ấn.
Dù sao thì cũng…. Không có máu.
Nhạn Hồi do dự trong chốc lát: “Nhưng huynh xem, long cốt của huynh cũng tìm về rồi, huynh lồng vào một thời gian ngắn chẳng phải trong người sẽ có khí tức của rồng sao, sau đó máu sẽ từ từ biến thành máu rồng, không phải sao. Đến lúc đó thì huynh có thể tự cung tự cấp lấy được đó, ta tin tưởng huynh.”
“Quả thật có khả năng như cô nói, nhưng chuyện này không phải là chuyện có thể thành trong một sớm một chiều.” Ánh mắt của Thiên Diệu rơi xuống hai đóa hoa trắng muốt trên mộ, mấy cánh hoa đã hơi héo, “Nhưng ta lại không có thời gian.”
Thiên Diệu khẽ miết cánh hoa, sắc mặt hơi trầm xuống, “Ta đã phá vỡ phong ấn của long cốt, Tố Ảnh không thể hoàn toàn không biết gì cả. Mà ta thì trước khi tìm được hoàn toàn thân thể của mình thì chẳng thể nào làm đối thủ của Tố Ảnh được. Nếu bị nàng ta phát hiện, chỉ e ta lại phải cam chịu để nàng ta làm thịt lần nữa.”
Nhạn Hồi nuốt nước miếng.
Từ này dùng cũng chuẩn thật đó, Tố Ảnh đối với hắn quả nhiên là làm thịt. Một đồng giả cũng chẳng có…
Nhưng nếu muốn nàng giúp hắn tìm lại cơ thể thì có khác nào bảo nàng giúp một yêu quái đâu, hơn nữa còn là yêu quái mà Tố Ảnh chân nhân đối nghịch nữa chứ.
Nhạn Hồi lắc đầu: “Mớ bòng bong này, ta không thể giúp được.”
Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
Nhạn Hồi lại gãi đầu: “Huynh cũng đừng trách ta thấy chết mà không cứu. Huynh cứ nhìn tình hình của ta bây giờ mà xem, ta quả thực không có cách nào để giúp huynh.
Đầu tiên là ta tuy rằng đã bị núi Thần Tinh trục xuất nhưng vẫn là người tu tiên, sau này vẫn còn phải dựa vào việc trừ yêu mà kiếm sống đấy nhé. Giúp huynh chẳng khác nào bỏ đạo nghĩa của mình, từ nay về sau ta sẽ bị giới tu tiên đuổi giết như yêu quái. Nghĩ xa một chút thì nếu ta giúp huynh tìm lại được hết cơ thể của mình, tới lúc đó cho dù huynh có để ta giữ vảy hộ tâm thì ta cũng đã trở thành người phản bội giới tu đạo rồi, không thể ở lại lãnh thổ Trung Nguyên được nữa, mà thân là người tu tiên, ta lại càng chẳng có cách nào tới chỗ của Yêu tộc kia. Ở trong thế khó xử như vậy đúng là chịu không nổi.
Thứ hai nữa là, mặc dù Tố Ảnh chân nhân quá đáng với huynh thật, ta thân là người tu tiên nghe xong cũng lấy làm kinh hãi, nhưng với hoàn cảnh bây giờ… Tiên Yêu như nước với lửa. Tố Ảnh chân nhân lại là chưởng môn của một môn phái lớn như vậy, huynh lại là yêu quái lợi hại cỡ vầy, có người tu tiên nào biết thân phận của huynh mà không e sợ, một lòng muốn diệt trừ huynh chứ, đúng lúc này lại còn có Tố Ảnh chân nhân đứng ra diệt trừ huynh… Thế nên cho dù năm đó Tố Ảnh chân nhân ra tay độc ác với huynh như vậy nhưng theo ta thấy, cho dù có truyền chuyện này ra thì chưa biết chừng còn có một đám tu tiên vỗ tay khen hay ấy chứ…”
Thiên Diệu trầm mặc.
“Còn có thứ ba.” Nhạn Hồi lại chỉ vào ngực mình, “Tuy rằng nhờ hồng phúc của huynh, ta mới có thể sống tới ngày hôm nay, nhưng loại việc như giải phong ấn thì phải đâm ta một đao này quả thực không phải ai cũng chịu được. Ta cảm thấy hay là chúng ta vẫn cứ nên từ biệt ở đây thì hơn. Đương nhiên, ta biết huynh nhất định sẽ không thả ta đi như vậy, vì thế, tới đây đi.” Nhạn Hồi xoay bả vai khởi động, “Đánh một chầu. Huynh thua thì cho dù thả ta đi cũng sẽ không cảm thấy không cam lòng.”
Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi một lúc lâu, cũng không cử động mà chỉ nói: “Vẫn là lúc cô uống say nói chuyện đáng yêu hơn.”
“Cảm ơn, đôi lúc ta cũng rất hi vọng mình cứ không sợ hãi như khi uống say vậy, nhưng thời gian mơ màng quá ít, người lại luôn tỉnh táo.” Nhạn Hồi thấy Thiên Diệu không nhúc nhích thì cũng thu tư thế lại, bĩu môi quyết định trực tiếp bỏ đi, “Việc này của huynh, ta nhu nhược bất tài không dám làm, ta sẽ chịu huyết thế này, sau này chịu cơn đau tim như trừng phạt mình. Chúng ta cứ từ biệt vậy đi. Ta còn có chuyện khác phải làm.”
“Nếu ta nói…” Thiên Diệu lại mở miệng, giọng nói vẫn không nhanh không chậm như trước, nhưng đã lạnh lẽo hơn mấy phần, “Nếu ta chết đi, vảy hộ tâm này cũng mất hiệu lực thì cô tính sao?”
Nhạn Hồi hơi dừng bước, nàng tự định giá một chút, sau đó nghiêng đầu nói: “Bây giờ huynh vẫn có thể khống chế chuyện sống chết của mình à?”
“Theo như huynh nói đó, Tố Ảnh chân nhân sở dĩ chỉ phong ấn huynh mà không giết huynh là bởi vì muốn giữ lại một mạng của huynh để bảo vệ hiệu lực cho áo giáp vảy rồng. Hôm nay tuy rằng hồn phách huynh trốn thoát, long cốt cũng đã lấy được, nhưng huynh vẫn có quyền lợi “Chết” này sao?”
Theo lời nói của Nhạn Hồi, khóe miệng của Thiên Diệu cũng ngày càng mím chặt, sắc mặt cũng ngày càng lạnh.
Đúng vậy, Tố Ảnh không cho hắn chết, vì thế những năm nay, mỗi đêm trăng tròn, hắn đều phải chịu đựng nỗi đau như hồn phách bị xé rách, chật vật không chịu nổi, sống không bằng chết. Hèn mọn đến nỗi ngay cả quyền chấm dứt tính mạng mình cũng chẳng có.
Hắn không nhìn thấy hi vọng của mình trong bóng tối, một mình chịu đựng nỗi sỉ nhục vô tận, sự hối tiếc, còn có nỗi đau mà người thường không chịu nổi này.
Hắn lay lắt thở gấp, chỉ biết chờ đợi chẳng hay lúc nào sẽ sáng.
Hắn không có tư cách buông xuôi, vì thể chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, kiên trì cho đến khi tìm thấy được toàn bộ cơ thể mình, sau đó…
Giết Tố Ảnh.
Mấy năm nay, nỗi hận này đã chèo chống hắn, luôn hiển hiện trong hắn.
Bởi vì nỗi hận này lớn tới vậy, dường như đã trở thành lý do duy nhất để khiến hắn không biến thành một “cái xác không hồn.” Đồng thời với nỗi hận to lớn này là áp lực khôn cùng của hắn, áp lực không biết xả ra đâu, bởi lẽ hắn hoàn toàn không nhìn thấy nổi một tia sáng hi vọng khôi phục cơ thể nào.
Mười năm cứ trôi qua từng ngày như vậy, hắn cứ sống trong mong chờ tuyệt vọng như thế. Chỉ biết sống lay lắt mê mang.
Đúng lúc này thì Nhạn Hồi xuất hiện.
Mang theo vảy hộ tâm của hắn, mang theo một cơ thể có “máu rồng”, cứ như giáng từ trên trời xuống, rơi vào thế giới của hắn.
Có thể tưởng tượng ra được Nhạn Hồi đã mang lại cho hắn động lực cỡ nào. Nàng là lệnh bài trong tay hắn, cũng là một cây cỏ cứu mạng cuối cùng. Hắn chỉ biết túm chặt lấy nàng. Vậy mà bây giờ nàng lại nói… Phải đi?
Nếu như đã phải đi thì ngay từ đầu không nên xuất hiện trước mặt hắn, một khi đã xuất hiện…
“Huynh có quyền “chết” sao?”
Nhạn Hồi lại hỏi lần nữa, nàng cẩn thận đánh giá sắc mặt của Thiên Diệu một chút, sau đó vững lòng nhẹ gật đầu: “Vậy ta đi đây, huynh bảo trọng.”
Thiên Diệu nhìn bóng lưng của nàng, chậm rãi đứng dậy phủi quần áo: “Mấy tháng trước, lúc ta ra ngoài thôn đã tình cờ nghe được mấy lời đồn trên giang hồ rằng Tố Ảnh chân nhân đang tìm người thương chuyển thế của nàng ta.”
Nhạn Hồi biết mình không nên nghe những lời của Thiên Diệu nói, nhưng lỗ tai vẫn không nhịn được mà dựng đứng.
Nhạn Hồi nhớ lại tiên tử với khuôn mặt lạnh mà nàng nhìn thấy ở đại hội trên núi Thần Tinh ngày đó, bên cạnh nàng ta quả thực có một thư sinh người phàm, Tố Ảnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn thư sinh kia, khuôn mặt không có biểu lộ gì lúc ngẫu nhiên nói chuyện với thư sinh kia sẽ trở nên ôn hòa mấy phần.
Tuy chuyển thế huyền diệu nhưng cũng đã dứt bỏ nhân quả kiếp trước, cho dù bây giờ Tố Ảnh chân nhân có yêu thương người phàm kia thì cũng không sai.
“Nàng ta tìm kiếm nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn tìm được người nọ, có lẽ lúc bấy giờ sẽ không bỏ mặc người nàng ta yêu chết dễ dàng như thế.” Giọng nói của Thiên Diệu sắc lạnh. “Nếu ta không nhầm, hôm nay nàng ta vẫn đang tìm kiếm vảy hộ tâm mất đi năm đó ở khắp thiên hạ.”
Bước chân Nhạn Hồi lại dừng lại lần nữa. Chẳng cần Thiên Diệu nói thêm cái gì, trong nháy mắt nàng đã hiểu ý hắn. Vì thế Nhạn Hồi quay đầu trợn mắt nhìn hắn, không dám tin mà hỏi: “Huynh lại muốn bán đứng ta!”
“Nói gì mà bán đứng chứ.” Thiên Diệu tới gần Nhạn Hồi, “Chúng ta chỉ là hai con châu chấu bị buộc trên cùng một sợi dây. Muốn bán thì chẳng khác nào ta tự bán mình cả.”
Dù sao tình hình của hắn đã chẳng thể tệ hơn được nữa.
Khóe môi Thiên Diệu cong lên: “Kéo cô làm đệm lưng cũng không tồi đâu.”
Nhạn Hồi hận đến ngứa cả răng. Năm ngón tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Nửa ngày sau, Nhạn Hồi mới hung ác nói: “Ta cứ không giúp! Huynh đi tìm tình nhân của huynh mà tố giác ta, sau đó hai chúng ta cùng chết chung!”
Nói xong Nhạn Hồi lại tiện tay chặt gãy một nhánh cây rồi ném lên không trung, trong tay nàng kết ấn, coi nhánh cây nọ như kiếm, cứ vậy mà ngự kiếm bay về phía chân trời.
Thiên Diệu đi vào bước nhìn theo hướng Nhạn Hồi bay đi, đôi mắt khẽ lưu chuyển.
Hắn biết cô gái này làm gì cũng dễ xúc động, đầu óc đơn giản luôn có cách nghĩ khác người, vì thế kết quả như vậy cũng nằm trong dự liệu của hắn. Hắn cũng chẳng gấp, chỉ nhìn lại dấu vết Nhạn Hồi lưu lại trong không trung đang chậm rãi lần theo.
Chú tầm tung mịch tích hắn hạ trên người nàng tuy nhỏ nhưng thật ra lại không dễ trừ đâu…
Muốn thoát khỏi hắn cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.