Chương 8

Langdon mở choàng mắt và hít một hơi thảng thốt. Anh vẫn ngồi nguyên bên bàn của Sienna, tay ôm đầu, tim đập loạn xạ.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình thế này?

Hình ảnh người phụ nữ tóc bạc và cái mặt nạ có mỏ cứ lởn vởn trong tấm trí anh. Ta là sự sống. Ta là cái chết. Anh cố gắng xua đi hình ảnh đó, nhưng có cảm giác như nó đã bám rễ vĩnh viễn vào tâm trí mình. Trên bàn phím trước mặt, hai cái mặt nạ trên bìa quyển chương trình biểu diễn đăm đăm nhìn anh.

Trí nhớ của anh sẽ lộn xộn và không được sắp xếp, Sienna từng nói như vậy. Quá khứ, hiện tại và khả năng tưởng tượng sẽ bị lẫn lộn với nhau.

Langdon cảm thấy chóng mặt.

Đâu đó trong căn hộ, có tiếng điện thoại đổ chương. Đó là tiếng chuông kiểu cũ, lanh lảnh, vọng đến từ gian bếp.

“Sienna!”, Langdon gọi to và đứng dậy.

Không có tiếng đáp. Cô ấy vẫn chưa về. Chỉ sau hai hồi chương, cơ chế trả lời tự động kích hoạt.

“Xin chào, tôi nghe”, giọng Sienna nghe đầy vui vẻ trong tin nhắn trả lời. “Xin hãy để lại tin nhắn hoặc gọi lại sau.”

Có tiếng bíp, và một phụ nữ vẻ hoảng loạn có chất giọng Đông Âu khá nặng bắt đầu để lại lời nhắn. Giọng bà ấy vang vọng ra tận hành lang.

“Sienna, Danikova đây! Cô ở đâu rồi? Kinh khủng lắm! Bác sĩ Marconi bạn cô, chết rồi! Bệnh viện đang náo loạn! Cảnh sát đến đây rồi! Mọi người khai với họ rằng cô chạy ra ngoài và tìm cách cứu bệnh nhân! Tại sao thế? Cô không hề biết anh ta. Giờ cảnh sát muốn nói chuyện với cô đấy! Họ đã lấy hồ sơ nhân viên! Tôi biết thông tin trong đó đều sai – địa chỉ sai, không có số điện thoại, thị thực làm việc giả - cho nên hôm nay họ không tìm ra cô, nhưng rồi họ sẽ tìm ra đấy! Tôi cố gắng báo trước cho cô. Rất tiếc, Sienna.”

Cuộc gọi kết thúc.

Langdon lại cảm thấy nỗi ân hận chiếm ngự lấy anh. Căn cứ vào lời lẽ của tin nhắn, bác sĩ Marconi đã cho phép Sienna làm việc tại bệnh viện. Giờ đây sự hiện diện của Langdon đã khiến cho Marconi mất mạng, còn hành động bản năng cứu một người xa lạ của Sienna đã dẫn tới những hệ quả nghiệt ngã cho tương lai của cô.

Đúng lúc đó thì có tiếng của đóng mạnh ở phía bên kia căn hộ.

Cô ấy trở lại rồi.

Một lát sau, tiếng máy trả lời tự động được bật lên. “Sienna, Danikova đây! Cô ở đâu rồi?”

Langdon nhăn mặt, biết rõ nội dung Sienna sắp nghe thấy. Trong khi máy bật lại tin nhắn, Langdon nhanh tay cất quyển chương trình biểu diễn, sắp xếp lại mặt bàn. Sau đó, anh luồn qua sảnh để trở lại phòng tắm, cảm thấy bối rối vì đã lờ mờ biết về quá khứ của Sienna.

Mười giây sau, có tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng tắm.

“Tôi để quần áo của anh trên tay nắm cửa”, Sienna nói, giọng mang ý trêu chọc.

“Cảm ơn cô rất nhiều”, Langdon đáp.

“Khi nào xong, anh ra ngoài bếp nhé”, cô nói tiếp. “Có thứ rất quan trọng tôi cần cho anh xem trước khi chúng ta gọi cho ai đó.”

***

Sienna mệt mỏi lần qua sảnh về gian buồng ngủ giản dị trong căn hộ. Cô lấy từ tủ quần áo chiếc quần bò xanh và áo len, mang tất cả vào buồng tắm riêng.

Đăm đăm nhìn bóng mình trong gương, cô giơ tay nắm lấy bím tóc đuôi ngựa dày dặn vàng óng và kéo mạnh, khiến cho mái tóc giả tụt khỏi mảng da đầu trọc lốc.

Cô gái ba mươi hai tuổi không có tóc đăm đăm nhìn mình trong gương.

Sienna đã trải qua không ít thử thách trong cuộc đời, và mặc dù đã cố rèn bản thân luôn dựa vào trí tuệ để vượt qua khó khăn, nhưng tình thế khó xử hiện tại cũng khiến cô chấn động mạnh về mặt tình cảm.

Cô đặt mái tóc giả sang bên và rửa mặt mũi, tay chân. Sau khi lau khô, cô thay quần áo và đội tóc giả trở lại, chỉnh cho ngay ngắn. Sienna hiếm khi chấp nhận chuyện than thân trách phận, nhưng giờ đây, khi nước mắt đang dâng lên từ sâu thẳm trong lòng, cô biết mình không thể làm gì khác ngoài việc để nó trào ra.

Và cô khóc.

Cô khóc vì cuộc sống mà cô không kiểm soát nổi.

Cô khóc vì người thầy bị sát hại ngay trước mắt cô.

Cô khóc vì càm giác cô độc kinh khủng chiếm ngự trong tim cô.

Nhưng, trên hết thảy, cô khóc cho tương lai… bỗng chốc có cảm giác thật bất ổn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện