Chương 18: Yêu Đương Một Thời Giờ Hóa Thành Tro Bụi
Chia tay với Mạc Úc Hoa, mỗi người lên một xe rồi, nụ cười của Tô Vận Cẩm cũng dần nguội lạnh, cô định thần lại, nhằm thẳng hướng nhà mình chạy về.
Lúc đỗ lại, xe của Trình Tranh đã chễm chệ ở đó. Trông thấy xe của anh, Tô Vận Cẩm lại dấy lên thứ cảm giác kì lạ, người ta vẫn nói: “Cảnh vẫn như xưa người đâu tá?”, anh của bây giờ, xe cũng đã đổi, người ở bên cạnh cũng đã đổi rồi, anh không còn là con người ôm lấy cô thủ thỉ: “Không được rời bỏ anh” nữa. Nghĩ đến đây, Tô Vận Cẩm vội vã nhắc nhở bản thân, khoảng thời gian tới đây rất có khả năng là họ sẽ đụng độ nhiều, cô không nên chìm đắm vào những hồi ức không đâu, khiến anh trông thấy phải chê cười.
Tô Vận Cẩm vừa đợi thang máy vừa cúi đầu lục tìm chìa khóa, cả một bó hồng to bự nằm trong lòng, đến lúc này đây hóa thành vướng víu. “Đinh đông” một tiếng, cửa thang máy đã mở ra, Tô Vận Cẩm ngẩng đầu, người bên trong bước ra, hai người đụng mặt nhau, tất thẩy đều sững lặng.
Cuối cùng thì anh vẫn phản ứng trước, làm ra vẻ đầy kinh ngạc, hệt như đúng thực bao nhiêu năm mới lần đầu gặp lại, “Vận Cẩm! Sao em lại ở đây?”.
Tô Vận Cẩm nhìn chăm chăm vào anh, trong lòng cười gằn một tiếng, trên mặt cũng đồng thời phối hợp ngay một nụ cười đầy bất ngờ, “Em sống ở đây...anh thì sao?”.
“Sao mà trùng hợp thế, anh vừa mới dọn về đây từ tuần trước. Đúng là không ngờ, chúng mình cuối cũng lại trở thành hàng xóm, nếu anh bảo thế này là duyên phận em không phận lòng chứ?”. Trên khuôn mặt anh là nét nửa cười nửa không cô vốn quen thuộc đến thế, thế nhưng cô lại cảm thấy con người ở trước mặt mình sao mà xa cách.
“Làm sao phải phận lòng, nói không chừng duyên phận của chúng ta chính là làm hàng xóm của nhau cũng nên”, cô nương theo lời anh mà nói.
“Hoa hồng đẹp quá”, hai bàn tay anh đút trong túi quần, vẻ thư thái thốt ra lời khen ngợi. “Trông thấy bó hoa to thế này anh lại hỏi: “Em ổn không?” thì nghe chừng quá thừa nhỉ? Sao thế, một mình à? Sứ giả tặng hoa không đưa em về hay sao?”.
“ “Anh ấy” hôm nay không rảnh lắm”, Tô Vận Cẩm trả lời qua quýt.
“Ồ...”, anh làm ra vẻ đột ngột hiểu sự tình. “Lâu lắm rồi không gặp, mấy năm nay em vẫn khỏe chứ?”
Tô Vận Cẩm cười: “Nhờ trời, cũng coi là tạm ổn”.
“Thế thì tốt rồi, thế nên anh mới nói, người ta hiểu về hạnh phúc cũng dăm phương bảy cách.” Trình Tranh dường như không phải vô tư mà nói ra câu ấy.
“Cũng phải, người ra phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc; cũng giống như người ra gặp phải người không thích hợp, thì mới biết được ai dành cho mình... Xin lỗi, em nghĩ chắc là anh đang có việc gấp phải ra ngoài, hay là hôm khác chúng mình nói chuyện tiếp vậy”, Tô Vận Cẩm điềm tĩnh nói, vờ như không nhìn thấy những biểu hiện khó đoán của Trình Tranh. Cô vội vàng kết thúc cuộc đối thoại vẩn vơ này, những biểu hiện vờ vịt của hai con người mang nặng tâm tư trong lòng, đến cái bình thản như không cũng khiên cưỡng đến thế, thêm cả màn đối thoại lạ kì khó hiểu này nữa, tiếp tục nói nữa cô cũng không biết phải làm sao để duy trì dánh vẻ nực cười này.
“Đương nhiên là không vấn đề gì, mọi người ở gần nhau thế này, thời gian sau này còn dài mà.” Anh cong cong khóe môi, nở một nụ cười.
Tô Vận Cẩm hơi cúi người, lướt qua anh đi vào thang máy, “Thế được rồi, hôm khác chúng ta gặp lại nhé”.
Cô mong ngóng thang máy sập cửa lại nhanh một chút, để còn gỡ bỏ nụ cười này đi. Khoảng khắc cửa thang máy sắp khép lại, đột nhiên anh thò một tay vào, chặn thật mạnh cho cửa thang máy mở ra, Tô Vận Cẩm kinh ngạc tột độ, bất giác lui về sau một bước.
Trình Tranh nhìn cô chẳng hề biến sắc, cười bảo: “Anh nghĩ ít ra thì bọn mình cũng phải lưu số điện thoại của nhau chứ, mọi người... một thời, giờ lại là hàng xóm nữa. Cho anh biết số của em, anh nháy sang cho em.” Anh gắng sức nói vẻ không thể tự nhiên hơn, nhưng ngữ khí thì không chấp nhận từ chối.
Tô Vận Cẩm lạnh lùng nhìn anh một lát, mới mở miệng đọc ra một dãy số. Trình Tranh ghi vào máy, sau đó gọi sang, nghe thấy từ trong túi xách của cô vang lên tiếng chuông đúng như mong đợi, nụ cười trên mặt anh càng rạng rỡ hơn.
“Em cũng lưu số của anh rồi, không chừng sẽ có việc gì đó cần đến anh cũng nên”.
Tô Vận Cẩm chỉ cười cười, chẳng ừ hữ gì hết.
“Tạm biệt”. Trình Tranh mỉm cười xoay người. Nếu chỉ mới quen biết, Tô Vận Cẩm sẽ cảm thấy nụ cười này cũng khá mê hồn, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy như mắc xương trong họng.
Khoảng khắc anh quay người đi, cô đột nhiên cảm thấy cơn mệt mỏi ra rời ùa đến, nếu như những ngày sau cũng phải đối mặt như thế này, vậy thì thật quá khổ sở, chi bằng sớm phá cho bung ra, có khi lại dễ thở hơn.
Cô giơ tay bấm dừng thang máy, hướng về phía bóng anh thét lên một tiếng: “Trình Tranh!”.
Anh ngưng bước chân, chưa vội quay lại, đối diện với cô bằng chiếc bóng lặng im.
“Đừng bày trò nữa, bốn năm rồi, anh vẫn không học được cách nói dối. Không thấy chúng ta như vừa rồi rất nực cười hay sao? Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Anh quay lưng về phía cô, nói chậm rãi: “Anh nghĩ là em hiểu lầm rồi, anh chẳng muốn làm gì hết, sở dĩ anh chuyển vào đây, là bởi vì người yêu anh thích điều kiện sống ở khu này, không có ý gì khác cả, em cũng biết rồi, về mặt này, anh luôn đặc biệt nhường nhịn người kia, cũng giống như hồi trước em thích căn hộ tập thể nhỏ ấy, nơi hứng nguyên cả cái tát nảy lửa, chẳng phải anh vẫn ở được 2 năm ấy sao. Không sai, hôm qua anh có nhìn thấy em, có điều cô ấy cũng ở đó, mối quan hệ ngày xưa của chúng ta lại không tiện giải thích, thế nên anh không chào hỏi ngay được, chỉ đơn giản thế thôi. Tô Vận Cẩm, chúng mình không nhất định phải làm bạn, thế nhưng chuyện quá khứ anh đã quên gần hết rồi, em không cần phải phòng bị làm gì”.
“Chỉ mong được như lời anh nói, chúc chúng ta láng giềng hòa thuận. Chúc ngủ ngon.”
Thang máy chạy lên trên, trái tim Tô Vận Cẩm thì khuỵu xuống.
Buổi tối, Tô Vận Cẩm nằm trên giường, trằn trọc trăn trở, không tìm ra nổi một tư thế để có thể ngủ được, có lẽ cô nên thay một chiếc giường thư thái dễ ngủ hơn – có lẽ cô càng cần hơn nữa một bờ vai để tựa vào. Thế nhưng bờ vai ấy chỉ có thể gặp mà không thể có được, suy cho cùng thì đổi một chiếc giường có vẻ thực tế hơn chút.
Không ngờ lại có một ngày như thế này, anh và cô cùng ở trong một khu nhà, đụng mặt nhau ở cửa thang máy, nói ra những lời viển vông không đầu không cuối. Tuy anh đã không còn là Trình Tranh của cô nữa, thế nhưng rốt cuộc bốn năm trở lại đây lần đầu tiên ở gần cô đến thế. Anh đã thay đổi, cho dù mặt mày tuấn tú vẫn như xưa, thế nhưng chàng thiếu niên rạng rỡ thẳng thắn bồng bột, giờ đã trở thành người yêu gần gũi bên cạnh một người đàn bà khác, chỉ có một số động tác và biểu hiện nho nhỏ theo thói quen là vẫn có thể tìm thấy bóng dáng của những ngày xưa cũ.
Anh gần ngay gang tấc. Vô số tế bào trên người Tô Vận Cẩm đều thức dậy, thét gào, nhớ nhung anh, khát khao anh! Cô cảm thấy hổ thẹn, vì mình hóa ra lại khó chịu nhường này, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi những trò trêu ngươi của anh, ấy là vì bởi quá cô đơn, hay là, chỉ là vì một mình anh thôi?
Anh đã không nói thật, từ xưa đến nay, những lúc nói dối anh đều không dám nhìn cô. Rõ ràng đã bao nhiêu năm chẳng hề hỏi han gì, đã yên ổn vô sự. Việc gì mà phải đến gây phiền nhiễu cho cô? Tô Vận Cẩm nhất thời không đoán ra nổi Trình Tranh muốn ra sao nữa, càng không đoán được bản thân mình suy cho cùng muốn gì, thế nên chỉ đành đi một bước, nhìn một bước, dĩ bất biến ứng vạn biến mà thôi.
Những ngày sau đó, Tô Vận Cẩm đều gắng sức tránh đụng độ chính diện với anh. Tuy nói là hàng xóm, kỳ thực cũng không tính cửa đối cửa, cô ở tầng 12, còn anh ở tầng 18, những dịp đụng mặt thực sự cũng chẳng nhiều. Thời gian đi về của anh cũng khá có quy luật, đôi lúc, khi cô đã về nhà rồi, đến khoảng thời gian ấy, nghe thấy tiếng bánh xe ở dưới nhà, cô đều vô thức ghé mắt qua rèm cửa nhìn xuống, thi thoảng anh cũng đi cùng với cô bạn gái lần trước, nhưng đa số thời gian chỉ đi một mình. Cũng có vài lượt muốn tránh không tránh nổi, đụng mặt ở những chốn công cộng, anh đều chào hỏi lịch sự, trong đó có một lần, Tô Vận Cẩm đi làm về muộn, gặp anh cùng với bạn gái trong nhà để xe, anh cũng tỏ ra tự nhiên giới thiệu 2 người với nhau, đương nhiên, khi nhắc đến Tô Vận Cẩm, anh cũng chỉ lảng tránh nói là bạn học cùng hồi cấp III.
Anh thì tỏ ra như thế, Tô Vận Cẩm nếu cứ làm vẻ cảnh giác xa xôi thì rõ ràng là quá ư cố tình vẽ chuyện, thế nên chỉ thuận thế làm theo, vờ như anh là một người bạn học không thân lắm chỉ liên lạc sơ sài, chỉ cần bảo đảm một khoảng cách an toàn nhất định, cô còn phải lo sợ anh làm gì cơ chứ?
Sáng sớm, Tô Vận Cẩm hệt như vô số ngày đi làm bình thường xưa nay, quay xe từ bãi đỗ ra, trong thấy Trình Tranh đứng ở đường xe chạy dưới nhà, ra dấu tay với cô.
Tô Vận Cẩm dừng xe, hạ kính cửa xuống, “Xin chào có việc gì vậy?”.
“Công ty em chẳng phải ở mạn Thiên Hà hay sao, vừa hay anh cũng qua đó có việc, xe bị hỏng, có tiện thì cho anh đi nhờ một chuyến?”, Trình Tranh nói.
Tô Vận Cẩm dò chừng anh, cơ hồ đang phán đoán tình chân thực trong lời của anh.
“Thôi vậy, nếu không tiện thì anh qua đường bắt xe vậy”. Anh thấy cô chẳng hó hé gì, cũng không nài thêm.
“Không sao, lên xe đi”. Giờ cao điểm đến sở làm, bắt xe chẳng dễ dàng gì, Tô Vận Cẩm cũng không muốn mình tỏ ra kém cỏi đến thế.
Trình Tranh mở cửa ngồi vào bên cạnh cô, cô lại ngửi thầy mùi nước thoa sau khi cạo râu quen thuộc thoang thoảng.
“Viện thiết kế các anh chuyển về mạn Thiên Hà từ lúc nào thế?”, cô hỏi
Trình Tranh liếc nhìn cô, cười mỉa mai, “Xem ra mấy năm nay đúng là em chẳng hề để ý gì đến tin tức của anh. Anh đã rời viện thiết kế được 2 năm rồi, bây giờ ra ngoài làm ăn với Chu Tử Dực và một người bạn khác nữa, tự mình kiếm ít công trình về làm. Vừa hay có một công trường ở bên mạn bọn em đấy, hôm nay qua xem thế nào”.
Tô Vận Cẩm không hề thấy ngạc nhiên, chỉ cần là người có tiền, chỉ cần vốn liếng đầy đủ, làm cái gì không được cơ chứ? Cô nhớ ra là ở gần chỗ làm của mình bây giờ đúng là có rất nhiều tòa nhà đang thi công dở, nên cũng không hỏi thêm nữa.
“Em đã ăn sáng chưa? Bây giờ vẫn còn sớm chán so với giờ vào làm, có muốn đi ăn chút gì đó với nhau không?”, Trình Tranh đề nghị.
“Ồ, không cần đâu, em ăn ở nhà rồi. Em quen đến công ty sớm một chút”.
“Thế thì thôi”, Trình Tranh nhún vai. “Anh vẫn nhớ là hồi trước em vẫn sấp sấp ngửa ngửa đến công ty cho kịp giờ làm”.
Tô Vận Cẩm chăm chú nhìn con đường phía trước, lơ đễnh nói: “Đấy là bởi vì lúc ấy anh thích ngủ nướng, em phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho bọn mình để anh còn sắp xếp các thứ cần chuẩn bị khi ra khỏi cửa, lại còn phải đợi xe của anh nữa”.
Trình Tranh cười phá lên, “Xem ra, đúng là sau khi rời xa anh em sống ổn hơn ngày xưa đấy nhỉ”.
“Chẳng phải anh cũng thế hay sao?”
Trình Tranh nhìn những nhà cửa công trình san sát trôi về phía sau bên ngoài cửa xe, hồi lâu mới lên tiếng: “Vận Cẩm, đúng là em đã thay đổi thật rồi”.
Anh không thấy được, bàn tay Tô Vận Cẩm ôm trên vô lăng bỗng nhiên siết chặt lại, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, “Bao lâu như thế rồi, ai có thể không thay đổi chứ, người ta luôn phải nhìn về phía trước”.
“Em nói đúng, thay đổi cũng tốt. Tô Vận Cẩm của ngày xưa là một cô ngốc. Ai có thể tưởng tượng được là con người ngày xưa coi tự tôn và kiêu hãnh quan trọng hơn tất thảy, giờ đây lại thông minh đến mức dụ dỗ được cả cấp trên của mình, sự nghiệp thăng tiến vù vù không nói làm gì, đến phu nhân chính hiệu của người ta tìm đến tận cửa, cũng có thể nhẹ tênh mà đuổi thẳng cổ được”.
Một chiếc xe con đằng trước chạy vội tạt như bay qua, Tô Vận Cẩm cố sức quặt vô lăng, hai người trong xe đột ngột bị xô nghiêng dữ dội.
Quả nhiên cô không hề đoán sai, buổi tối hôm ấy anh có mặt ở Tả Ngạn.
“Em nghĩ rằng việc này chẳng liên quan gì đến anh”. Cô cố kìm nén tâm trạng của mình, không hề có ý định giải thích.
“Thực ra cũng không phải hoàn toàn chẳng liên quan gì đến anh, chí ít thì anh cũng muốn biết, cái gọi là nguyên tắc và lòng kiêu hãnh của em có phải là chỉ thích hợp với mỗi mình anh không?”, anh hớn hở nói.
Tô Vận Cẩm làm ra vẻ nghĩ ngợi, “Anh muốn nghĩ thế thực ra cũng không phải là không được”.
Trình Tranh nhìn ra ngoài cửa xe, cười thành tiếng, bảo: “Hóa ra là thế, cảm ơn em đã giải đáp một câu hỏi đã làm anh thắc mắc bao lâu”. Anh trông thấy Tô Vận Cẩm cắn môi khong nói gì, liền thò tay bấm vào dàn âm thanh của xe, “Nói chuyện cho vui thôi mà, việc gì phải làm không khí căng thẳng thế”.
Tiếng nhạc chậm rãi thoắt đã dâng trào, bao bổng khắp cả xe, cũng khuất lấp luôn cả tình cảnh sượng sùng vừa xong, một giọng ca nam dìu dặt hát lên rằng:
Đem bầu trời của em vào trong đôi mắt anh
Anh thở cả hơi thở của em, thế nhưng anh lại chẳng trú tại nơi đó
Liệu có ai như chúng mình chăng, yêu thương nhau, rồi hóa thành tro bụi
Nếu như em bằng lòng,
Khi cuộc đời băng băng cuộn tới, không ngừng cuốn lấy tất cả đôi mình
Chỉ cần chờ đợi giọt mưa này, rớt xuống mặt đất mênh mang cát bụi
Nếu như em bằng lòng, hãy để anh ngơi nghỉ ngay chính trong tên em...
Hai người im lặng cả quãng đường.
Lúc sắp đến công ty Tô Vận Cẩm, Trình Tranh chỉ con đường trướt mặt bảo rằng: “Dừng ở chỗ kia nhé, anh đi bộ qua là được rồi”.
Tô Vận Cẩm y lời dừng xe lại
Trình Tranh bước xuống khỏi xe, cúi người nói qua cửa kính: “Cảm ơn em cho anh đi nhờ”.
“Đừng khách sáo, tiện đường thôi mà”, cô cũng lịch sự đáp lời, sau đó rồ ga rời đi.
Trình Tranh vẫn theo thói quen đút hai tay vào túi quần, im lặng nhìn xe cô mất hút trong tầm mắt, sau đó quay đầu, chặn một chiếc taxi lại.
Giờ ăn trưa, Tô Vận Cẩm vẫn thường dùng bữa ở một căng tin ngay tầng dưới của tòa cao ốc cô đang làm việc. Vào khoảng thời gian này, người dùng bữa ở đây đa phần là dân công sở lân cận, trong đó nhân viên trong công ty Tô Vận Cẩm là nhiều nhất, thế nên Lục Lộ bình thường vẫn hay gọi căng tin này là “nhà ăn công ty”. Hết giờ làm, Tô Vận Cẩm xuống nhà ăn trưa, đeo thêm cả Lục Lộ lằng nhằng phía sau như cái đuôi. Nhân viên phục vụ “nhà ăn” nhận ra bọn họ, liền ân cần tíu tít dẫn khách quen vào bàn bốn người đã giữ chô sẵn, Tô Vận Cẩm cứ theo đúng thói quen bình thường mà gọi món, còn Lục Lộ thì lật đi lật lại thực đơn, mãi vẫn chưa chọn được món gì. Tô Vận Cẩm cũng không sốt ruột, nhẩn nha uống nước nhẫn nại chờ cô nàng. Mãi mới đợi được đến lúc cô nàng chọn món mì xào sốt XO, đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ. Lúc ấy, cô nàng bỗng nhiên thốt ra một tiếng kinh ngạc, khiến Tô Vận Cẩm sém trào cả nước ra khỏi miệng.
Lục Lộ làm ra vẻ bí hiểm giật giật tay áo Tô Vận Cẩm, nhoài người lại, hạ thấp giọng hớn hở bảo rằng: “Chị Tô, mau nhìn kìa, là anh ta, chính là anh ta đấy...”.
“Anh ta nào?” Tô Vận Cẩm nhìn về hướng cô nàng chỉ.
“Chính là thứ tuyệt hảo đó, cái người lần trước em bảo với chị ở Tả Ngạn chính là anh ta đấy!”.
Tô Vận Cẩm sững người.
“Sao nào, con mắt của em ngon lành đấy chứ, há há, em với anh ta thật là có duyên với nhau ... Ơ này này, anh ta nhìn sang đấy!”
Tô Vận Cẩm không để ý gì đến những nhỏ rỉ rả của cô nàng. Quả nhiên là âm hồn không tan, cũng không biết trong cái hồ lô của anh có cái thứ thần đan gì nữa.
Trình Tranh bước đến bên bọn họ, nở nụ cười rạng rỡ, “Anh đã bảo là có khi lại gặp em mà. Công trường ở ngay gần đây, công việc buổi sáng làm chưa xong chỉ đành để đến buổi chiều làm tiếp, bữa trưa thì cứ qua đây ăn cơm. Anh ngồi xuống đây được chứ?”.
“Được ạ, được ạ”. Lục Lộ gật đầu lia lịa hệt như gà con mổ thóc.
Tô Vận Cẩm thì lại bảo: “Xin lỗi, một chút nữa còn có hai đồng nghiệp nữa qua đây”.
Anh cũng chẳng coi làm sao, cười nói: “Không sao, hôm khác mời em ăn cơm vậy”.
“Được thôi, hôm khác nhé”, Tô Vận Cẩm cũng thuận miệng đáp lời.
Trông thấy Trình Tranh ngồi vào một góc khác của căng tin, Lục Lộ giậm chân, ảo não nói: “Chị Tô, sao không để anh ấy qua ngồi, chị quen anh ấy đúng không, anh ấy là ai thế?”.
“Tôi sợ cô thấy sắc đẹp thì ham muốn nuốt chửng, chỉ lo ngắm người, đến bữa trưa cũng chẳng nuốt nổi”.
“Thế thì có sao, cơm nước thì ngày nào chẳng ăn, trai đẹp có phải ngày nào cũng có thể nhìn thấy được đâu. Chị vẫn chưa nói xem anh ấy là ai mà!”.
“Bạn học cấp III”, Tô Vận Cẩm đáp.
“Chị Tô! Chị có người bạn học cấp III tuyệt hảo như vậy sao không chiếm làm của riêng? Nếu mà là em, thì em đã nghiến ngấu anh ta từ lâu rồi.”
“Vớ vẩn, anh ta có người yêu rồi đấy”, Tô Vận Cẩm ủ ê nói.
Lục Lộ chẳng chút đếm xỉa, “Người yêu thì đã làm sao, trai đẹp ai giành thì hưởng chứ”.
Tô Vận Cẩm hồ hoặc liếc nhìn Trình Tranh, “Đã lâu giờ phô trương thế này đâu nhỉ?”
Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun cổ chữ V, quần thụng dài màu đen. Đây cũng là phong cách ăn mặc trước nay của anh, đơn giản nhưng lại cực kỳ coi trọng chất liệu và mức độ thoải mái. Thứ đồ trang sức duy nhất là sợi dây chuyền bằng bạc trên cổ, mặt dây giấu vào trong áo,, cũng không biết là thứ gì. Trước đây anh chưa bao giờ chịu đeo bất kì đồ trang sức nào hết, Tô Vận Cẩm hoảng hốt nghĩ bụng, có lẽ của cô bạn gái hiện giờ tặng cho anh cũng nên. Cô vẫn biết Trình Tranh ngoại hình tuấn tú, nhưng khí chất của anh thì nghiêng về kiểu nam tính mạnh mẽ, da dẻ ngăm đen, đường nét khuôn mặt lại sâu, mắt mày bướng bỉnh, cách xa cả quãng so với tiêu chuẩn kiểu “những chàng trẻ tuổi đẹp xinh” rất thịnh hành bây giờ, rất khó hiểu tại sao cô nàng mê đắm “F4” như Lục Lộ lại tôn sùng anh đến thế.
“Chị Tô, tin em đi, mắt nhìn của em tuyệt đối là hạng nhất, kiểu như bạn học của chị ý mà, vừa trẻ trung vừa gợi cảm, khí chất tuyệt đối nhất hạng.”
Tô Vận Cẩm nghe lời cô nàng nói mà bất giác thấy ớn lạnh, cái gì mà gọi là khí chất chứ, kẻ vô tích sự đến một chiếc tất không biết giặt mà cũng có khí chất được ư?
Lục Lộ thấy cô không để ý gì, lại gặng hỏi tên anh, sau đó nhằng nhẵng đòi Tô Vận Cẩm giới thiệu cho cô.
“Hôm khác được không?”, Tô Vận Cẩm đãi bôi một câu với cô nàng.
“Không được, chị Tô, em van chị đấy, một cái ước nguyện bé tẻo teo này của em, chị Tô ...”
Tô Vận Cẩm vốn đã thêm vài phần hoang mang bối rối, bị cô ta quấy đến mức thực tình hết chịu nổi, đành dứt khoát vội vàng ăn xong bữa, rồi lôi cô ta ra trước bàn Trình Tranh.
Nhìn thấy hai người bọn họ đi tới, Trình Tranh cực kì ngạc nhiên, Tô Vận Cẩm hơi luống cuống trỏ trỏ vào Lục Lộ: “Đây là cô nhóc trong phòng em, Lục Lộ ... Lục Lộ, đây là anh Trình Tranh, bạn học cấp III của chị”.
Trình Tranh rướn cao mày, ngước nhìn Tô Vận Cẩm lạ lùng. Tô Vận Cẩm né tránh ánh mắt của anh.
Lục Lộ hớn hở tíu tít giơ một tay ra, phóng khoáng nói: “Xin chào, anh đẹp trai, em rất vui được làm quen với anh”.
Tô Vận Cẩm mướt mồ hôi, có lẽ đây mới là tác phong của lớp người trẻ.
Trình Tranh dời anh nhìn khỏi người Tô Vận Cẩm, cũng đứng lên luôn, bắt lại bàn tay của Lục Lộ, “Anh cũng thế”.
Lục Lộ càng được đà lấn tới, nói luôn: “Sau này chúng mình có thể đi chơi với nhau. Hôm đấy em đã nhìn thấy anh ở Tả Ngạn rồi, nhưng anh không thấy em”.
Trình Tranh bỗng nhiên phá lên cười, vẻ mặt khó định, anh nghĩ một hồi, “Được rồi, hay là thế này đi, chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, tối nay anh rỗi, mời hai người đi ăn thì thế nào? Vận Cẩm, đi cùng luôn nhé, chúng ta “lâu lắm rồi” chưa ăn với nhau”.
“Đương nhiên là không vấn đề gì rồi, chị Tô tối nay cũng rỗi, chúng ta hẹn như thế nhé”, Lục Lộ vui sướng thấy rõ, dường như không muốn cho anh cơ hội hối lại, lập tức nhận lời, sau đó lại làm mặt khẩn nài nhìn Tô Vận Cẩm, “Chị Tô ... Rõ là chị rảnh mà, đúng không chị?...”.
Trình Tranh cũng nhìn cô, cô hiểu được hàm ý của anh mắt anh, anh đang khiêu khích cô: Tô Vận Cẩm, em dám không?
Tô Vận Cẩm im lặng, cô có gì phải sợ chứ? Cô chẳng còn gì để mất nữa rồi, còn có thứ gì tệ hơn tình cảnh giữa cô với anh lúc này chứ? “Em thế nào cũng được”.
Lục Lộ mừng quýnh, cơ hồ cả một người khác có mặt ở đó cũng vui sướng y hệt.
“Bọn em 6 giờ tan sở nhỉ ... Vẫn là Tả Ngạn phải không, cứ coi như nịnh Chương Việt một bữa. Chúng mình 7 rưỡi gặp lại, Vận Cẩm, em có số của anh rồi, không gặp không về nhé”, anh nói.