Chương 21: Những Người Em Yêu Thương Đều Sẽ Rời Xa Hết.
Hôm sau đi làm, Lục Lộ lén lén lút lút mò vào phòng làm việc của Tô Vận Cẩm, rụt rè chuyển cho cô một thứ, Tô Vận Cẩm mở xem, hoá ra là đơn xin thôi việc. Cô đặt lá đơn lên bàn, nhìn cô nàng Lục Lộ đang đeo cặp kính đen, con nhóc này, không có chút cư xử bình thường nào để người ta chấp nhận được.
“ Chắc có lý do gì đấy chứ?” Tô Vận Cẩm nhìn cô nàng.
“ Ha ha, nói ra chỉ e làm chị sợ, em đây từ nhỏ đã quyết chí phải chu du toàn thế giới, ngắm hết lượt các chàng đẹp trai, chẳng giấu gì chị, từ hồi sáu tuổi em đã bắt đầu dành dụm tiền, đến lúc phát lương tháng trước, cuối cùng cũng đã góp đủ số tiền lên đường, bây giờ không đi, đợi đến lúc nào nữa?”
Lục Lộ bật ra tiếng cười đắc chí.
Tô Vận Cẩm nhìn cô nhỏ, “ Cứ cho là đi chu du thế giới ngắm trai đẹp đi, cũng không cần lúc nào cũng lăm lăm kính đen chứ?”
“ Cái này đúng là chị không hiểu, đâu là gì chứ? Tạp chí thời trang số mới nhất tích cực quảng bá cái…. Ơ này…”
Tô Vận Cẩm chẳng lòng nào nghe những lời huyên thuyên của cô nàng, nhổm người lên, trong lúc cô nàng không kịp phòng bị đã gỡ cái kinh xuống, Lục Lộ định lấy tay che đi, nhưng đã không kịp nữa.
Dưới lớp kính, khoé mắt Lục Lộ là vết tím bầm rõ rệt.
“ Thế này là thế nào?”, Tô Vận Cẩm kinh ngạc.
“ Hì hì, cái việc mất mặt này cũng bị chị phát hiện ra mất rồi, tối qua tắm bị ngã ấy mà”, Lục Lộ cười đáp.
Tô Vận Cẩm bất chấp chống cự của cô nàng, nhẹ nhàng níu lấy chiếc áo len cao cổ của Lục Lộ, thở hắt một tiếng, sau đó nhanh chóng đóng hết các cửa chớp trong phòng làm việc, lôi Lục Lộ ra một góc, lúc tóm chặt cánh tay Lục Lộ, nghe thấy tiếng cô nàng xuýt xoa nén đau. Lúc này Lục Lộ không giằng giãy gì nữa, để mặc Tô Vận Cẩm cuộc chiếc áo lên ôm sát người. Dù cho Tô Vận Cẩm đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhìn thấy cảnh trước mắt, vẫn kinh hoảng đến ngưng cả thở. Trên thân mình trẻ trung trắng trẻo của Lục Lộ chằng chịt những vết thương, bầm tụ lớn nhỏ, có một vài là dấu vết rất cũ, nhưng đa phần là vết mới. Từ những thương tích ấy mà nhìn, không có cái nào là không phải bầm tụ vì cào cấu, vết răng hay đánh đập do người gây ra, những thương tích ấy thậm chí còn từ ngực kéo dài xuống lớp da phía dưới quần lót. Những vết thương đáng sợ nổi bật trên làn da nõn nà như hoa, đượm vẻ quái dị khó nói thành lời.
“ Đây mà là ngã bị thương à?... Là ai? Nói chị nghe, Lục Lộ.” Nhìn con người trước nay cô vẫn coi là em gái ngay trước mắt, lòng dạ Tô Vận Cẩm nhói đau.
Lục Lộ nhẹ nhàng buông áo xuống, “ Đừng hỏi, chị Tô, em van chị đấy.” Cuối cùng cô nàng đã không cười được nữa.
Tô Vận Cẩm thu tay lại, “ Đến nước này mà em vẫn không chịu nói? Rốt cuộc là ai mà biến thái đến thế… Lẽ nào…. là Lục Sênh?”. Cô thốt nhiên nhớ lại ánh mắt sợ hãi của Lục Lộ buổi tối hôm ấy ở Tả Ngườiạn lúc trông thấy Lục Sênh.
Thấy ánh mắt Lục Lộ cụp lại, cô biết mình đã đoán đúng. Tô Vận Cẩm nghĩ đến Lục Sênh mà thi thoảng cô vẫn gặp trong những buổi họp xã giao hay trên các phương tiện truyền thong, người đàn ông lịch thiệp nho nhã như thế, không ngườiờ lại chẳng khác gì loài cầm thú.
“ Hắn ta có còn là con người không? Đi, đi với chị.” Tô Vận Cẩm đeo lại đôi kính đen lên mặt Lục Lộ, tóm lấy cô nàng đi thẳng ra ngoài.
“ Đi đâu ạ?”, Lục Lộ giãy giụa.
“ Đi bệnh viện, đi báo công an.” Tô Vận Cẩm vốn không phải là người dễ kích động, vậy mà cô cảm thấy cổ họng bị thứ gì đó chẹn cứng lại đến nhói đau.
Lục Lộ cuối cùng cũng giãy ra khỏi cô, “ Không ích gì đâu, chị Tô. Chị để mặc em, vết thương của em đã từng chữa trị rồi, còn ông ta, ông ta bị thương cũng chẳng nhẹ hơn em đâu. Nếu chị muốn tốt cho em, thì cứ giả vờ không biết gì được không?”
Tô Vận Cẩm nhìn cô bé, đây chính là Lục Lộ, là Lục Lộ mà trước nay cô vẫn ngỡ rằng tươi vui hạnh phúc nhất.
Lục Lộ đi rồi. Tô Vận Cẩm thất thần ngồi thừ trong phòng làm việc, không lâu sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô thốt nhiên giật thót mình, không phải điện thoại của công ty.
Tô Vận Cẩm bắt máy di động, bên kia chỉ nói chưa đến ba phút, dập máy rồi, cô còn ngồi tại chỗ hồi lâu, không động đậy.
Lúc bừng tỉnh lại, Tô Vận Cẩm chạy một mạch đến phòng nhân sự, rồi đến chỗ Từ Chí Hằng để làm thủ tục. Sau đợt nghỉ ốm hồi bốn năm về trước, cô chưa từng xin nghỉ lễ nghỉ tết gì thêm, thế nên Từ Chí Hằng rất thoải mái cho cô luôn mười lăm ngày nghỉ. Ngay trước lúc cô rời khỏi phòng làm việc của anh, Từ Chí Hằng hỏi một câu: “ Vận Cẩm à, không sao chứ, nếu có gì cần giúp đỡ thì em cứ nói.”
Tô Vận Cẩm vịn vào tay nắm cửa gượng cười, “ Cảm ơn đợt nghỉ anh đã chuẩn y cho em”.
Ngồi trên máy bay cả đêm, gấp gáp về đến huyện nhà thì đã khuya khoắt lắm rồi, Tô Vận Cẩm xuống máy bay xong là lập tức lao đến bệnh viện tỉnh. Ở trước phòng bệnh, cô trông thấy ng bố dượng vừa qua một đêm đã già sọm.
“ Vận Cẩm, con về rồi….” Người đàn ông đã quá ngũ tuần oà khóc nức nở.
“ Sao rồi ạ?” Cô cơ hồ không còn nhận ra giọng nói của mình nữa.
“ Bác sĩ nói lần này tái phát, tế bào ung thư đã lan sang các cơ quan khác, giai đoạn cuối, hoá liệu đã chẳng còn ích gì nữa rồi.”
Thực ra cô đã sớm đoán ra, mấy năm trở lại đây, sức khỏe của mẹ cứ luôn thất thường, bất ổn. Tô Vận Cẩm vẫn thường xuyên khuyên nhủ mẹ đến bệnh viện kiểm tra lại, nhưng mẹ cô nói, bà không dám đi bệnh viện, sợ là chưa bị bệnh quật ngã đã bị bệnh doạ cho suy sụp rồi, chi bằng không biết gì là hơn, sống thêm được một ngày là vui rồi. Có lẽ, trong lòng mẹ sớm đã biết rõ tình trạng của bản thân mình.
Tô Vận Cẩm đẩy cửa bước vào, tay của cô với tay nắm cửa kim loại lạnh toát hệt như nhau.
Giá mà có người có thể nói với cô, thực ra cô đã bước vào nhầm phòng bệnh. Người đàn bà với mái tóc bạc trắng hình dong khô kiệt ở trước mắt cô là ai chứ, có phải là ng mẹ đã từng xinh đẹp nhường ấy của cô không? Tô Vận Cẩm ngồi xuống cạnh giường, nghiến chặt đôi môi run rẩy không cho phép mình bật khóc.
“ Mẹ ơi….”, cô không nén nổi khẽ gọi một tiếng, thế nhưng lại sợ đánh thức người đang thiêm thiếp kia.
Mẹ cô chậm chạp hé mắt, nhìn thấy cô, trong đôi mắt mờ đục loé lên một tia sang, rồi ngay lập tức đã đổi ra đau đớn vô ngần.
“ Vận Cẩm … Con về rồi….. Vừa hay, ban nãy mẹ mơ thấy bố con, bố con đang trách mẹ, là mẹ đã từng nhận lời với bố con là đời này kiếp này chỉ ở bên cạnh một mình ông ấy thôi, Vận Cẩm… Bố con đang trách mẹ…. Mẹ không còn mặt mũi nào nhìn ông ấy nữa.”
Tô Vận Cẩm những muốn nắm chặt lấy tay mẹ, nhưng lại phát hiện ra trên đó đã ghim kim truyền dịch, cô run run bảo: “ Bố sẽ không trách mẹ đâu, không đâu mà…. Bác sĩ, bác sĩ…”. Khuôn mặt mẹ méo xệch đi vì đau, Tô Vận Cẩm vội vàng hướng ra ngoài cửa gào to, dượng với bác sĩ cùng xông vào, sau đó người nhà đều bị ngăn lại bên ngoài phòng bệnh.
Có lẽ chẳng mất bao nhiêu thời gian, thế nhưng Tô Vận Cẩm và dượng ngồi bên ngoài cửa im lìm chờ đợi, như thể đã một thế kỷ trôi qua.
Lúc bác sĩ bước ra ngoài, Tô Vận Cẩm chạy mấy bước lên phía trước, “ Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi à?”
“ Tình hình của bệnh nhân rất không lạc quan, tôi kiến nghị là gia đình nên có chuẩn bị nhất định về tâm lý.”
“ Cứu mẹ tôi với, tôi van bác sĩ, bất kể dùng phương cách gì, cứu mẹ tôi với.”, Tô Vận Cẩm nghẹn ngào van vỉ.
“ Chị yên lòng, đối với bất cứ bệnh nhân nào bệnh viện chúng tôi cũng dốc sức cứu chữa.” Bác sĩ mặt không tỏ cảm xúc gì nói ra những lời lẽ đã công thức hoá, Tô Vận Cẩm nhìn bác sĩ đi xa dần, ủ dột ngồi phịch xuống ghế. Thật thế, đối với gia quyến mỗi bệnh nhân, người nằm trên giường bệnh kia là người thân thiết của họ, là người yêu thương của họ, nhưng đối với bác sĩ, cũng chỉ là một thân hình giập vỡ chẳng có gì lạ lẫm.
“ Dượng ơi, dượng về nghỉ ngơi một chút đi ạ, ở đây có con rồi.” Tô Vận Cẩm lấy tay xoa lên mặt, cố gắng lấy lại thăng bằng, dượng đã khóc đến rệu rã cả người, cô không thể gục ngã, cô nhất thiết phải rướn thẳng, như thế mới có thể chăm sóc mẹ cho tốt được.
Mấy ngày tiếp sau đúng là hệt như ác mộng. Chỗ mẹ cô nằm là phòng bệnh ba người. Tình hình giường bệnh của bệnh viện rất thiếu thốn, cả ba giường đều nằm chật người. Người nhà đi kèm chăm sóc chỉ đành qua đêm trên những chiếc ghế dài bên ngoài phòng bệnh, sau đó Tô Vận Cẩm đút cho bác sĩ mấy cái phong bì, hộ lý mới cho phép cô được ngả thêm chiếc giường dã chiến ngay bên cạnh giường của mẹ, như thế, dượng và Tô Vận Cẩm thay nhau trông đêm mới có chỗ ngả lưng.
Trong phòng bệnh còn mấy người khác nữa, về cơ bản đều là bệnh hiểm nghèo, người nằm giường sát vách là ung thư gan giai đoạn cuối, tối tối lên cơn đau, cả đêm rên rỉ. Giấc ngủ của mẹ hoá thành chập chờn vô cùng, có một chút tiếng động là đã dậy ngay, buổi đêm không có cách nào chợp mắt, ban ngày thì người qua kẻ lại, được một giấc ngon lành trở thành xa xỉ, tinh thần càng kém hơn. Thế vẫn chưa phải là tồi tệ nhất, bệnh nhân nằm sát cửa sổ đang hấp hối, cuối cùng vào một buổi tối đã nhắm mắt tắt thở, mẹ cô lúc dở ngủ dở thức nghe tiếng gào khóc thảm thiết của người nhà bệnh nhân, sau đó tận mắt trông thấy có người chuyển thi thể phủ vải trắng ra ngoài, tay bà run rẩy nắm chặt lấy Tô Vận Cẩm, ngón tay trắng bợt, móng tay chọc thẳng vào da thịt cô. Hôm sau lại có người bệnh nặng khác lấp vào chỗ giường trống ấy.
Tô Vận Cẩm vì thế lại khẩn nài bác sĩ, cô bằng lòng trả phí giường nằm cao hơn, chỉ mong mẹ có thể nằm phòng bệnh một giường, vì việc này mà không biết đã nhét bao nhiêu phong bì, nhưng luôn chỉ thu về được một câu : “ Chẳng cách gì”. Trông thấy sức khoẻ của mẹ cô cứ ngày càng suy sụp, các thứ ăn vào đều ngay lập tức nôn oẹ ra hết, đến y tá cũng đã phải lắc đầu.
Tô Vận Cẩm ngày đêm túc trực bên giường mẹ, chỉ giận bản thân mình vô dụng, thấy tình hình chắc phải buông xuôi, thì bác sĩ chủ nhiệm bỗng nhiên bảo cô, vừa mới có một bệnh nhân xuất viện, dư ra được một phòng bệnh đơn, có thể dành cho bọn họ. Tô Vận Cẩm mừng tưởng phát điên, ngay ngày hôm ấy cùng dượng phối hợp với y tá chuyển mẹ sang chỗ khác.
Tuy đổi phòng bệnh cũng không thể làm cho bệnh tình của mẹ được cải thiện bao nhiêu, thế nhưng không thể phủ nhận, chí ít nơi đây cũng thanh tịnh hơn rất nhiều. Ngày thứ chín kể từ khi Tô Vận Cẩm trở về, mẹ ở trong phòng bệnh mới, tinh thần đột nhiên tốt lên một chút, thần trí đặc biệt tỉnh táo, không còn nói năng linh tinh như mấy hôm trước, đến đôi mắt cũng trong hơn nhiều. Bà xót xa nhìn đứa con gái gầy guộc, khó khăn lắm mới nói ra được mấy từ, “ Vận Cẩm, con thiệt thòi quá….”
Nước mắt Tô Vận Cẩm lập tức trào dâng, cô cố sống số chết nén lại, không ngừng gật đầu lia lịa. Mẹ cô khép mắt lại, cất giọng thều thào, “ Nghĩ xong rồi, cái gì cũng ổn rồi. Mẹ nhìn thấy bố con rồi, ông ấy sắp đến đón mẹ… Ở dưới kia có bố con chờ đợi mẹ, ở trên này, có dượng con khóc cho mẹ, mẹ có điều gì không mãn nguyện nữa đây?”
Đêm hôm ấy, 5 giờ sáng, mẹ cô đã trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh. Tô Vận Cẩm cảm nhận được bàn tay mẹ lạnh dần, sau đó dượng lôi cô ra khỏi mẹ. Cô đứng ở hành lang bệnh viện, nhìn hộ lí đẩy thi hài mẹ phủ khăn trải trắng toát đi xa dần, muốn đuổi theo, nhưng chân như thể có đá đeo. Cô vịn lấy thành ghế dài chầm chậm ngồi xuống, nghe tiếng bánh xe đẩy càng lúc càng xa, cuối cùng chẳng nghe thấy gì nữa…..
Cô cũng không biết mình đã giữ nguyên tư thế ấy bao lâu nữa, trời dần hửng sáng, trong lúc ấy có người bước lại nói chuyện với cô, thế nhưng rốt cuộc nói gì, cô không nghe thấy cũng chẳng nghĩ ra nổi, cô chỉ muốn một mình co quắp ở đây, mãi mãi như thế.
Tận đến lúc có đôi bàn tay giữ chặt lấy vai cô, cô không ngoái đầu lại, chủ nhân của đôi tay ấy không giống những người khác chỉ đợi chờ một chốc lát là rời đi, mà quỳ xuống, ôm trọn thân người cô đang cuộn tròn lại vào lòng mình. Cô vẫn nhớ vòng tay này. Cô để mặc con người ở phía sau cô chống đỡ lấy toàn bộ sức nặng cơ thể mình, sau đó nghe thấy anh nói: “ Vận Cẩm, em khóc đi.”
Bốn năm rồi, cô chưa từng rơi lệ, đến cả lúc ở trong bệnh viện, bác sĩ chính miệng bảo với cô, đứa con không còn nữa, về sau cũng chẳng thể có lại nữa, cô đã không khóc; suốt đêm suốt ngày chăm sóc mẹ, bất kể khó khăn đến đâu, cô cũng cố kìm chặt nước mắt. Nhưng vì lẽ gì cô phải cứng cỏi, vì cớ gì cô phải một thân một mình, cô chỉ cần một bờ vai chờ đợi đã lâu chìa ra cho cô được khóc thoả thuê một trận.
Tô Vận Cẩm khổ sở quay đầu lại, vùi mặt vào cổ vào vai Trình Tranh, đầu tiên chỉ là rấm rứt không ra tiếng, sau đó là gào khóc đến lạc giọng: “ Em không còn mẹ nữa rồi, không còn bố, cũng không có con nữa, chẳng có gì hết, chỉ còn một mình em thôi…. Những người em yêu thương sẽ đều rời xa hết!”
“ Anh thì không đâu”, Trình Tranh vỗ vỗ lưng cô. “ Tuy rằng anh không biết anh có còn là người em yêu thương không nữa.”
Tô Vận Cẩm không đáp, chỉ nức nở khóc.
Tô Vận Cẩm nhọc nhằn đi giữa một sa mạc mênh mông, mặt trời chói chang thiêu đốt cô như thể chỉ một giây nữa thôi cô sẽ hóa thành tro bụi, miệng khát cháy, đầu đau nhức, cơ hồ không muốn bước tiếp, cô thà biến thành một bụi xương rồng giữa cát sỏi. Thế nhưng phía trước thấp thoáng có cái gì đó đang kêu gọi cô, cô chỉ đành mải miết đi tiếp, không dừng bước, rồi dần dần khô cạn….
--------------------------
“ Trình Tranh…. Cho em nước….” Trong cơn mơ cô vô thức nói ra lời này, rồi mới dần dà tỉnh lại, ý thức khôi phục được một nửa thì cô bắt đầu cười méo mó, mấp máy môi miệng khô nứt, trong lòng đau nhói từng cơn. Cô lại hồ đồ rồi, đã không còn là những tháng ngày hai người đầu gối tay ấp khi xưa, làm gì còn con người ở ngay bên cạnh thì thầm mang nước cho cô nữa? Có điều câu nói ấy buột khỏi miệng cô tự nhiên quá đỗi, tự nhiên đến mức cô vẫn ngỡ rằng mở mắt ra anh vẫn nằm ngay cạnh cô, chân kềnh càng ngang ngước gác lên người cô.
Đúng lúc cô chống lấy chiếc đầu váng vất, nặng trịch định bò dậy đi tìm nước, một cốc nước lạnh đã đặt ngay vào tay cô chẳng chút dịu dàng.
“ Em đúng là giống hệt Từ Hi Thái Hậu, vừa ngủ dậy là đã biết nô dịch người ta ngay rồi.” Lời lẽ điên khùng thế này ngoài anh ra thì không thể phát ra từ cái miệng nào khác.
Tô Vận Cẩm nhìn anh vài giây, ý thức tựa như những thước phim quay chậm từ từ hiện về trong ký ức. Đúng rồi, trong bệnh viện, cô và dượng vừa mới tiễn chân mẹ đi. Hộ lý đẩy mẹ đi rồi, cô còn ngồi ở đấy mãi, sau đó anh tới, anh nói với cô: “ Khóc đi, Vận Cẩm”. Hoá ra cô đã nép vào lòng anh mà khóc cho đến lúc không còn sức mà khóc như thế đấy, nỗi đau buồn mất đi người thân yêu nhất lại một lần nữa cuộn dâng trong tim.
Người đứng ở bên cạnh giường ấy bị cô nhìn chăm chăm, bất giác cảm thấy có phần không thoải mái, “ Đầu óc em bị thiêu rụi rồi, nhìn…. nhìn anh làm… làm gì thế.”
Tô Vận Cẩm vô tâm cười nhạo cái lắp bắp bất chợt của anh, nhìn quanh bốn phía căn phòng, “ Đây là đâu thế?”
“ Nhà anh,” anh đáp không thể tự nhiên hơn.
“ Nhà nào của anh cơ?”, Tô Vận Cẩm hơi nhíu mày.
Trình Tranh nhìn lên trần nhà, “ Anh có phải là trẻ được nhận về nuôi đâu, anh chỉ có một bố một mẹ, một cái nhà thôi.”
Phản ứng của Tô Vận Cẩm là ngay lập tức trở mình xuống khỏi giường, bất chấp cơn bải hoải rã rời đang lan khắp người.
“ Nhà anh làm gì có ma, sao em phải sợ rúm ró thế?” Trình Tranh ấn cứng cô xuống, không chút khách khí.
Tô Vận Cẩm thở dài, “ Em phải đến bệnh viện, mẹ vừa mới mất, còn một đống việc đang đợi để thu xếp… Phải rồi… Dượng em đâu?”
“ Ngủ cả ngày trời rồi mới nhớ đến việc của mẹ, nếu có phải chờ đến lượt em thật, thì cũng nhỡ nhàng hết cả rồi. Em cứ yên tâm đi, dượng đã giải quyết xong xuôi hết thủ tục ở bệnh viện rồi, còn mẹ em…. Theo ý của dượng thì, trước hết cứ điện táng ở đài hoá thân trên tỉnh đã, việc sau đấy thì cùng về huyện nhà em rồi bàn bạc nốt.” Không biết có phải vì nghĩ đến tâm trạng hiện tại của cô hay không, mà mấy câu sau anh nói đã dịu dàng đi nhiều.
Tô Vận Cẩm cúi đầu, hoá ra cô đã ngủ lâu đến thế. Vừa mới tỉnh giấc, mẹ đã vĩnh viễn rời xa cô rồi. “ Bây giờ dượng em ở đâu?”, cô hỏi.
“ Dượng về trước rồi, em sốt cao liên miên, nằm nửa ngày ở bệnh viện, anh thấy em không sao nữa, nhưng cứ nửa mê nửa tỉnh, nên đưa em về nhà anh nghỉ ngơi.”
Tô Vận Cẩm đưa tay vén lại tóc, “ À, ra là thế, cảm ơn anh, chắc là em vẫn phải về thôi, bố mẹ anh về trông thấy thì không hay lắm.”
Trình Tranh giọng điệu thoắt đã ngoa ngoắt, “ Anh không sợ, em sợ cái gì, em cũng chẳng phải chưa gặp bố mẹ anh bao giờ, bọn họ ăn thịt em đấy chắc?”.
Anh thấy Tô Vận Cẩm không ậm ừ gì, khăng khăng đứng dậy tìm dép, mới không biết làm thế nào, nói thêm một câu, “ Đằng nào thì bố mẹ cũng không có nhà.”
“ Nhưng em vẫn phải về, dượng đã mệt lắm rồi.” Tô Vận Cẩm gắng gượng không làm Trình Tranh hiểu lầm ý cô.
“ Thế thì em cũng phải ăn cơm rồi hẵng đi, anh đưa em về.” Ngữ khí của anh không cho phép chối từ.
Tô Vận Cẩm cũng chẳng bướng với anh nữa, từ giường bò dậy, bụng dạ đúng là cũng hơi đói, không cần thiết phải làm khổ bản thân làm gì. Trong lúc nhổm dậy, cô để ý ngắm nhìn một lượt cả căn phòng, quen anh đã lâu như thế, đây mới là lần đầu tiên cô đến nhà anh. Vừa nhìn đã biết ngay đây là không gian chú ngụ của đàn ông con trai, bày biện không hề rườm rà, nhưng chỗ nào chỗ nấy đều có thể nhận ra được cái dụng công tỉ mỉ khi thiết kế, sắp xếp lại rất tinh tươm. Thực ra Trình Tranh là người rất giản dị, chỉ cần chỗ ở thoải mái gọn gàng, những yêu cầu còn lại đều không phải cao lắm, vậy nên trong tổ ấm ngày xưa của họ, hai người đã có những phút giây cực kỳ hạnh phúc.
Trình Tranh đưa thuốc cho cô, cô lặng lẽ dùng cốc nước ban nãy để uống thuốc, rồi theo anh đi ra khỏi phòng. Trong phòng ăn đã bày sẵn đồ ăn và bát đũa, Trình Tranh ngồi xuống trước, nhấn mạnh rằng: “ Phải nói trước với em, dì Trần về quên rồi, thức ăn là ở tiệm ăn nhanh dưới nhà, em ăn tạm vậy nhé.”
Đối với việc ăn uống, Tô Vận Cẩm không cầu kỳ kén chọn như anh, chỉ khe khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống đối diện với anh, cầm bát đũa lên. Trong trí nhớ, ký ức về lần gần đây nhất bọn họ ngồi ăn cơm chỉ riêng hai người mặt đối mặt cùng nhau cứ xa xăm như thể đã từ kiếp trước. Tô Vận Cẩm gắp một đũa rau, đưa vào miệng, cảm thấy đắng ngắt kỳ lạ. Cô cố nuốt cho trôi xuống họng, vẫn thấy không ổn, lại ăn thêm một miếng nữa, chắc chắn không phải là tâm trạng của mình ảnh hưởng đến vị giác. Cô định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng cất thành lời, chỉ cầm đũa với sang một đĩa chẳng biết là món gì nữa, nhai mấy lượt, rồi mau chóng tự chan cho mình một bát canh. Vừa uống được một ngụm, lần này thì cô không thể chịu được nữa, chỉ đành thở hắt một hơi, bỏ bát đũa xuống, nhìn Trình Tranh. Anh lại chẳng có chút động tĩnh gì, chỉ tỏ ra dáng vẻ rất kỳ quái chăm chú nhìn cô.
“ Trình Tranh, anh mò ở đâu ra tiệm ăn này đấy?”
“ Là quán ‘ Thục địa nhân gia’ mấy người Tứ Xuyên mở ở dưới nhà, cũng được chứ hả?”, anh nhanh nhẹn đáp ngay, rõ ràng là đã có dự liệu từ trước rằng cô sẽ hỏi câu này.
“ Anh đắc tội gì với ông chủ hay đầu bếp nhà người tay hay sao?”
“ Anh có bị dở hơi đâu. Làm sao, không ngon à?”
“ Khó ăn lắm.” Tô Vận Cẩm hiếm khi nói thẳng như thế này, cô nhìn Trình Tranh cũng tự mình ăn một miếng, sau đó lầm bầm chửi thề một câu.
“ Em có thể hiểu anh chính là đầu bếp của ‘ Thục địa nhân gia’ này chứ?”, Tô Vận Cẩm thản nhiên nói như thể chẳng có chuyện gì.
Mặt mũi Trình Tranh lập tức đỏ bừng lên, lật đật bỏ đũa xuống, rồi giật lấy bát trong tay cô, vội vàng bảo : “ Khó nuốt thì dẹp đi vậy, anh, anh xuống nhà đi mua thứ khác”. Nói dứt lời liền chạy như bay vào phòng lấy chìa khoá.
Tô Vận Cẩm nhìn theo bóng dáng tất tả của anh, nhỏ nhẹ nói một câu: “ Trình Tranh, tội gì anh phải thế?”.
Anh sững lại, “ Đây là việc của anh”.
Tô Vận Cẩm cũng đứng dậy, “ Thực ra, đồ ăn tuy có hơi khó nuốt một chút, nhưng em vui lắm.”
Trình Tranh chầm chậm quay người lại, “ Ấy là…. Thực ra đều tại công thức món ăn dở quá, anh thề là anh thao tác nghiêm ngặt theo đúng trình tự và các bước mà….”
“ Trong bếp còn các thứ nguyên liệu chứ, để em đi làm vậy.”
Anh trỏ trỏ vào bếp, gật đầu lia lịa.
Tô Vận Cẩm loay hoay trong bếp, Trình Tranh đứng tựa vào khung cửa ngắm nhìn cô, chẳng thốt lời nào. Bao ký ức về những ngày xưa cũ cứ lần lượt ùa về.
Tô Vận Cẩm đập trứng vào chảo, cảm giác thấy một đôi tay lặng thinh quấn lấy eo cô, sau đó là hơi thở của anh, nóng ran ở phía sau cô.
“ Buông tay ra, Trình Tranh.”
“ Không đời nào.”
Tô Vận Cẩm im lặng. Dường như từ khi hai người quen biết nhau đến giờ cứ chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một câu như thế:
- Trình Tranh, buông tay ra.
- Anh không buông đấy.
Thế mà anh đã thực sự buông cô ra, cô đau đớn còn hơn hết thảy.
“ Mặc kệ em lấy lý do gì, anh cũng không buông ra đâu.” Giọng nói của anh từ trên vai cô vang tới, buồn rầu ủ dột.
“ Anh mà không bỏ tay ra, trứng gà cháy mất, anh không đói hay sao?”, Tô Vận Cẩm cười gượng gạo bảo.
“ Đương nhiên là đói, nhưng thứ mà anh muốn ăn không phải trứng gà.” Đôi môi cùng lời nói rủ rỉ của anh đều vờn vỡ bên tai cô đầy ám muội.
“ Đừng thế này nữa.” Cô hơi nghiêng đầu né đi.
Trình Tranh rì rầm đầy thắc mắc : “ Tại sao không được như thế này, em không còn muốn anh nữa sao?”
Tô Vận Cẩm tắt bếp, đặt chiếc chảo phẳng đáy xuống, quay mặt lại đối diện với Trình Tranh, “ Nếu em bảo là không muốn, thì đúng là lừa anh, em đâu phải thánh nữ. Thật đấy, Trình Tranh ạ, nếu cái anh muốn chỉ là một lần ân ái, em có thể cho anh được, nhưng nếu làm tình có thể giải quyết được khúc mắc giữa hai chúng mình, thế thì đâu có ngày hôm nay.”
“ Anh có phải khách làng chơi, tùy tiện đi tìm một người đàn bà để giải quyết đâu. Anh như thế này, bởi vì người đàn bà ấy là em, anh cứ nghĩ là em hiểu.” Trình Tranh nhíu mày.
Tô Vận Cẩm cười cười, “ Đừng quên, bốn năm rồi, hơn một nghìn ngày trời ngăn cách giữa chúng ta không phải là giả, có rất nhiều việc chẳng còn như cũ, ít nhất thì, anh quên Trịnh Hiểu Đồng rồi sao?”
Trình Tranh im lặng, đúng lúc Tô Vận Cẩm quyết định từ bỏ cuộc trò chuyện này, anh mới lên tiếng bảo: “ Vận Cẩm, anh cũng là người mà, cũng sẽ có một ngày đợi chờ mỏi mệt, có lúc anh đã ngỡ rằng, kiếp này sẽ chẳng thể nào ôm em như thế này được nữa. Hiểu Đồng… đã mang lại cho anh rất nhiều an ủi.”
“ Thế nên, anh càng không nên như thế này, đúng không?”
“ Có lẽ em sẽ không tin có một cô gái như Hiểu Đồng đâu, rất nhiều người sẽ cảm thấy cô ấy ngốc ngếch, Hiểu Đồng rất trong sáng, rất lương thiện. Hôm ấy cô ấy tìm đến chỗ anh, kể với anh là gặp em ở chùa Lục Dung, anh mới biết là thực ra cô ấy biết rõ em là ai, nhưng cô ấy vẫn để anh đến tìm em. Không ngờ chứ gì, Tô Vận Cẩm, một người ích kỷ, khó chịu, máu lạnh, cố chấp như em, làm sao có thể tin là trên đời có người như thế tồn tại…. So với em, cô ấy hệt như một thiên sứ”, trông thấy Tô Vận Cẩm lộ vẻ ỉu xỉu như ý muốn, Trình Tranh cười cười mai mỉa, “ Nhưng anh lại chẳng có cách nào yêu thiên sứ cho nổi.”
Tô Vận Cẩm cúi đầu không nói.
Trình Tranh lấy tay nâng mặt cô lên, “ Đừng có nói với anh mấy thứ áy náy này nọ, tình cảm xưa nay nào có công bằng, anh thừa nhận đã phụ lại cô ấy, nhưng tiếp tục ở bên cô ấu cũng là một kiểu phụ lòng, anh ghét phải lắt lay ràng buộc. Nếu như tình thế bắt buộc anh phải có lỗi với một người, thế thì anh chỉ đành có lỗi với cô ấy, bởi vì người còn lại kia anh tuyệt đối không thể từ bỏ. Em nói xem, chẳng phải chúng mình
đều ích kỷ như nhau hay sao?”.
Tô Vận Cẩm gạt bàn tay anh đặt trên mặt cô xuống, Trình Tranh lấy luôn bàn tay ấy đặt phía sau hông cô, ghì chặt người cô vào cơ thể anh, “ Em còn muốn nói gì nữa, định hành hạ anh đến bao giờ?”
“ Đừng có như thế.” Tô Vận Cẩm vất vả lắm mới giằng ra xa khỏi anh một chút.
“ Muốn anh buông ra cũng được, trừ phi chính miệng em nói ra, em không yêu anh, nói đi. Tô Vận Cẩm, em nhìn anh nói đi, em không yêu anh…”
Tô Vận Cẩm vừa định mở miệng, đã bị anh ngang ngược che miệng lại. Cơn dục tình của Trình Tranh thoắt đã bột phát, ngấu nghiến cởi khuy áo cô ra, sau đó là cởi đến của mình. Khi thân trên của anh đã trần trụi trước mặt cô, cô đưa mắt là nhìn thấy ngay mặt đeo của chiếc dây chuyền, ánh sáng mềm mại của hải lam ngọc thiêu đốt cô. “ Hóa ra nó ở bên anh.”
Trình Tranh nắm lấy tay cô, áp vào chiếc mặt ngọc, cũng là áp sát vào lồng ngực anh, “ Em đã từng nói là sẽ không đánh mất nó, em đã nói rồi cơ mà!”. Tô Vận Cẩm nắm chặt lấy chiếc mặt hải lam ngọc trong lòng bàn tay, khép mắt lại, rơi lệ.
Hai người vồ vập quấn quýt từ nhà bếp sang phòng ngủ, trong khoảnh khắc hòa hợp, cả hai đều thở dài. Động tác của Trình Tranh như thể muốn khảm sâu Tô Vận Cẩm vào linh hồn mình, anh chỉ thiếu chút nữa đã ngỡ rằng cảnh này vĩnh viễn chỉ có thể gặp được trong mơ, trông thấy vẻ đớn đau khe khẽ của cô, anh cảm thấy những đè nén biết bao nhiêu năm trời đã được đền bù. Khi đi vào trong cô, anh thở gấp gáp, úp mình nhìn cô đang ở dưới thân anh, cứ mỗi lần dội vào, đều kèm thêm cả lời truy hỏi riết róng: “ Nói em yêu anh, hay là em không yêu anh, nói đi, em nói đi, anh muốn chính miệng em nói ra….”. Chiếc mặt dây trên cổ anh rủ xuống, chao đảo dữ dội theo những động tác của anh, Tô Vận Cẩm trằn trở giữa cơn ân ái, khi anh cật vấn càng lúc càng ráo riết, cô ưỡn người lên, miệng khẽ khàng ngậm chiếc mặt dây chuyền rủ trước mắt cô, Trình Tranh rên rỉ một tiếng, bùng nổ bên trong cơ thể cô, khi khoái lạc lên đến đỉnh điểm, anh thở dài: “ Thực ra em có yêu anh…”