Chương 79: Khó nhịn
Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Hai ngày sau, đột nhiên thái hoàng thái hậu hạ ý chỉ, gả con gái thứ tư của Vĩnh Bình quận chúa cho Tần tướng quân trấn quan Tây Bắc làm vợ, đặc biệt cho phép Tần tướng quân thành hôn xong mang gia quyến đến biên quan.
Ý chỉ vừa được ban xuống, không ít người suy đoán dụng ý của thái hoàng thái hậu.
Có người nghĩ, phải chăng cô nương nhà Vĩnh Bình quận chúa chọc giận thái hoàng thái hậu, bị ghét bỏ nên bà muốn đuổi nàng đi thật xa.
Có người lại nghĩ, vị gấu mù Tần tướng quân này muốn thăng chức nhanh nên mới kết duyên với con gái của hoàng thân.
Người phản ứng kịch liệt nhất chính là Vĩnh Bình quận chúa.
Tiết Tĩnh Xu nghe cung nữ báo lại, thái hoàng thái hậu vừa ra ý chỉ, Vĩnh Bình quận chúa liền vào cung cầu kiến nhưng bị bà chặn ở ngoài cửa.
Quận chúa lại quay sang muốn gặp nàng, Tiết Tĩnh Xu theo ý của thái hoàng thái hậu, lấy lí do thân thể không tiện để từ chối.
Còn có một người phản ứng cũng không nhỏ, chính là vị Tần tướng quân. Nghe nói, lúc hắn tạ ơn hoàng đế còn sững sờ hỏi tại sao tự nhiên lại cho hắn một người vợ.
Tiết Tĩnh Xu buồn cười nhìn tiểu thái giám hoa chân múa tay vui sướng diễn tả lại cảnh tượng lúc đó.
Vĩnh Bình quận chúa thấy cầu kiến mãi mà không được vào cửa, chẳng biết đã hết hi vọng chưa mà hôm sau lại để con gái Thẩm An Thiến vào cung.
Trùng hợp lúc Thẩm An Thiến đến, Tiết Tĩnh Xu cũng đang ở trong cung của thái hoàng thái hậu.
Nếu là nữ tử bình thường biết mình có mối hôn sự như vậy, nhất định sẽ buồn rầu, không buồn ăn uống. Nhưng Thẩm An Thiến lại như giải quyết xong nỗi lòng, sắc mặt tốt hơn trước nhiều, ánh mắt cũng linh động hơn.
Nàng đến trước mặt hai người, trịnh trọng quỳ xuống, cung kính hành lễ: "An Thiến tạ ơn long ân của thái hoàng thái hậu và hoàng hậu."
Thái hoàng thái hậu cho người đỡ nàng lên, ban ghế ngồi rồi nhìn kĩ nàng một lúc, thở dài: "Mẹ con có làm khó con không?"
Thẩm An Thiến khẽ lắc đầu, nói: "Mẹ muốn con tiến cung cầu thái hoàng thái hậu thu hồi ý chỉ. Chỉ một tháng nữa là con phải rời nhà rồi, trong lòng bà đang tức giận, cứ để bà trút giận đi ạ, về sau chỉ sợ muốn cũng không còn cơ hội nữa."
"Đứa ngốc này," Thái hoàng thái hậu nói: "Hay ta hạ ý chỉ khác để con ở trong cung chờ gả đi."
Thẩm An Thiến vội vàng lắc đầu: "Đa tạ thái hoàng thái hậu, nhưng An Thiến không nhận nổi sự yêu thương của người. Huống hồ, thời gian ở bên cạnh người thân cũng không còn nhiều nữa, con muốn thấy họ nhiều hơn."
Thái hoàng thái hậu lắc đầu, "Mẹ con đúng là có phúc mà không biết hưởng, có đứa con gái tốt như vậy mà không biết quý trọng, về sau sẽ phải hối hận thôi."
Thẩm An Thiến cúi đầu không nói gì.
Thái hoàng thái hậu nói chuyện cùng hai người một lúc rồi nói: "Ta mệt rồi, con cùng hoàng hậu đi dạo một chút đi."
"Vâng." Tiết Tĩnh Xu cùng Thẩm An Thiến lui ra.
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu biết rõ thái hoàng thái hậu muốn Thẩm An Thiến đi cùng nàng là để nàng kể về Tần tướng quân, cũng để nàng ấy biết trước mọi chuyện.
Hai người chậm rãi đi vòng theo đường hồ, Thẩm An Thiến khẽ hỏi: "Gần đây người nương nương có tốt không ạ?"
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: "Đa tạ lòng quan tâm của ngươi, ta khỏe lắm. Ừm... Vị Tần tướng quân kia, ta đã gặp một lần rồi."
Nàng quay đầu nhìn Thẩm An Thiến, nàng ấy liền cúi đầu nắm chặt khăn tay.
Tiết Tĩnh Xu nói tiếp: "Không biết ngươi có nghe thấy những lời đồn đại về vị Tần tướng quân này không?"
Chẳng biết Thẩm An Thiến nghĩ đến cái gì, khuôn mặt trắng bệch khẽ gật đầu.
Tiết Tĩnh Xu khẽ cười: "Thái hoàng thái hậu sợ ngươi hiểu lầm nên mới bảo ta nói với ngươi, những tin đồn bên ngoài kia đều có phần không chính xác, cũng có một số là tin đồn thất thiệt người ta đoán bừa.
Tần tướng quân thân hình cao lớn, rất cường tráng, khuôn mặt mặc dù không thể nói là anh tuấn nhưng lại phú quý chính khí. Tính của hắn cũng rất tốt, nghe bệ hạ nói, hắn đối xử với mọi người rất rộng lượng, mặc dù là tướng quân nhưng bị người khác gọi bằng biệt hiệu cũng không hề để ý.
Hơn nữa ngày đấu võ ấy, ta nhìn kỹ thấy tướng quân võ nghệ bất phàm, rất nổi bật trong đám tướng sĩ. Trong nhà hắn không còn trưởng bối, ngươi gả cho hắn sẽ phải đi theo quân. Tuy điều kiện ở Tây Bắc hơi gian khổ nhưng cũng không đến nỗi như người khác nói là phải gặm rễ cỏ ăn vỏ cây, vẫn có ăn có mặc thì không lo."
Lúc nàng nói, Thẩm An Thiến đứng bên cạnh gật đầu, nghe nàng nói xong thì cảm kích nói: "Tạ ơn nương nương, nô tỳ, nô tỳ không sợ khổ."
Tiết Tĩnh Xu vỗ tay nàng, cười nói: "Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, ai nỡ để ngươi khổ chứ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm An Thiến đỏ lên.
Lúc nàng vào cung, bước chân có phần nặng nề nhưng lúc xuất cung, trong lòng lại thấy mong chờ về tương lai phía trước.
Chớp mắt một cái đã đến tháng tám, mùa hạ đã qua và cũng là lúc phải trở về cung.
Mấy ngày này hạ cung vô cùng bận rộn.
Tiết Tĩnh Xu đang có thai nên thái hoàng thái hậu và hoàng đế đều không cho nàng quản nhiều. Nàng chỉ cần ngồi trên ghế chỉ huy phía dưới thu dọn rồi nghe bọn họ báo lại.
Hoàng đế cảm thấy rất tiếc cái ao mới đào ở điện Yên Ba Tống Sảng. Lúc ấy hắn chuẩn bị cùng hoàng hậu nghịch nước mà, ai ngờ vừa đến hạ cung thì hoàng hậu mang thai, ao này chưa hề được sử dụng, xem ra chỉ có thể chờ đến năm sau thôi.
Tiết Tĩnh Xu đoán được ý nghĩ trong lòng hắn thì kéo cánh tay hắn, cười nói: "Bệ hạ có than thở với cái ao cũng vô dụng, không bằng ra đây xem bản vẽ quần áo của hoàng nhi cùng thiếp này."
Mấy ngày nay trong lúc nàng rảnh rỗi đã gọi tú nương của Thượng y cục đến để học làm quần áo.
Có lẽ nàng có thiên phú nên sau khi làm hỏng hai cuộn tơ lụa thì cuối cùng cũng làm được vài bộ đồ lót cho trẻ con giống y như mẫu.
Nàng tiếp tục học nhiều hơn, bắt chước dân gian thêu trên quần áo của trẻ con mấy hình phúc lộc thọ, ngũ độc (*) để cầu phúc trừ tà.
(*) Ngũ độc gồm bọ cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc.
Hoàng đế cầm mấy bộ đồ lót lên nhìn, mỗi bộ chỉ to hơn bàn tay của hắn một chút.
Trong đầu hắn tưởng tượng đến ngày hoàng nhi mặc những bộ trang phục bé nhỏ như này, bộ dạng tròn tròn đáng yêu, trong lòng cũng hơi chờ mong tiểu tử trong bụng hoàng hậu.
Nhưng hắn lại nghĩ tới một chuyện, nói: "Hoàng hậu còn chưa làm quần áo cho ta bao giờ, vậy mà lần đầu tiên lại dành cho nó."
Tiết Tĩnh Xu đang cầm mấy mẫu thêu khoa chân múa tay, nghe thấy câu này liền cười nói: "Thiếp mới tập làm vài lần, làm sao làm cho bệ hạ mặc được? Huống hồ bệ hạ cao lớn thế, thiếp mà làm hẳn một bộ y phục thì chưa chắc mười ngày nửa tháng đã xong."
Hoàng đế bước đến gần nàng, cùng nàng nhìn mấy mẫu thêu nói: "Ta không ngại đâu, Mạn Mạn làm cho ta một bộ đi."
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu nghĩ, đương nhiên ngươi không ngại vì người làm có phải ngươi đâu.
Hoàng đế thấy nàng không đồng ý thì một tay kéo nàng qua, vuốt ve bụng nàng, nói với cái bụng: "Hoàng nhi, con mau xin mẫu hậu con làm cho phụ hoàng một bộ y phục đi, nếu không phụ hoàng sẽ lấy y phục của con đấy."
Tiết Tĩnh Xu dở khóc dở cười nói, "Câu như vậy mà bệ hạ cũng không biết xấu hổ nói với con, cũng không sợ bị nó chê cười, người làm cha mà lại đi cướp đồ của trẻ con."
Hoàng đế hùng hồn cãi lại: "Lời này của hoàng hậu ngược rồi. Vốn hoàng hậu là của một mình ta, nay trong bụng có em bé, hoàng hậu lại càng quan tâm đến nó hơn ta, là nó cướp đi Mạn Mạn của ta."
Tiết Tĩnh Xu cười lắc đầu, "Bệ hạ đừng quên, đứa con này một nửa là của người. Cho nên tất cả đều do bệ hạ tự làm ra."
Lời này khiến hoàng đế không nói được gì nhưng sự thật lại đúng là như vậy. Nếu không phải lúc trước hắn muốn ngừng nguyệt sự của hoàng hậu thì hoàng hậu sẽ không mang thai nhanh như vậy, hắn cũng không cần chia sẻ hoàng hậu với một em bé.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái này rõ ràng là do Trương Chi Khung sai. Lúc trước ông ta không hề nói với hắn sau khi hoàng hậu mang thai sẽ có nhiều cái bất tiện như vậy.
Tiết Tĩnh Xu thấy hắn không có gì để nói thì trong lòng mềm nhũn, nàng tựa vào lòng hắn khẽ cọ cọ, nói: "Nếu bệ hạ thật sự muốn thì thiếp làm cho bệ hạ một cái áo lót trong đi, dù sao cũng là áo mặc bên trong, làm không tốt người khác cũng không nhìn thấy.
Mặt mày hoàng đế hơi giãn ra, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Tiết Tĩnh Xu, "Nếu Mạn Mạn cảm thấy vất vả thì không cần làm đâu."
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu cười thầm, ngoài miệng hắn nói thì hào phóng lắm, nếu nàng không làm cho hắn thật thì thể nào hắn cũng náo loạn một phen.
Nàng đáp lại: "Không khổ, dù sao mấy ngày nay không có việc gì để làm, chỉ cần ngồi chờ về kinh thôi. Trước khi về kinh có lẽ sẽ đủ thời gian để làm cho bệ hạ một bộ. Đúng rồi, trước tiên để thiếp đo người cho bệ hạ đã thì mới biết làm thế nào."
Nàng tìm cái thước từ trong đống đồ thêu, bảo hoàng đế đứng lên, mở hai tay ra, tự mình đo cho hắn.
Do người hoàng đế to lớn mà cánh tay Tiết Tĩnh Xu lại có hạn, lúc đo đạc không thể tránh khỏi việc ma sát vào người nhau. Vì vậy thân thể đẫy đà lần lượt đụng vào người hắn, thỉnh thoảng đụng vào chỗ này một cái, va vào chỗ kia một lần.
Hoàng đế đã nuốt nước bọt vài lần mà Tiết Tĩnh Xu vẫn chưa phát hiện ra.
Đến lúc phải đo ngực hoàng đế, nàng không thể không dang hai tay ra để đo lưng hắn.
Động tác này khiến cả người nàng phải dán chặt vào người hoàng đế, hai miếng thịt mềm trước mặt cũng theo động tác ấy cọ lên cọ xuống.
Rốt cuộc hoàng đế cũng không nhịn được nữa, dang tay ôm nàng, giọng nói hơi khàn: "Mạn Mạn ma sát làm nổi lửa rồi, nên làm gì bây giờ đây?"
Tiết Tĩnh Xu khẽ giật mình, lập tức hiểu ý của hắn, khẽ đẩy hắn một cái, xẵng giọng: "Định lực của bệ hạ không đủ, bây giờ lại còn hỏi thiếp phải làm sao. Trong ao có nhiều nước lạnh lắm, vừa đủ cho bệ hạ dập lửa đấy."
Hoàng đế hôn lên mặt nàng: "Mạn Mạn nhẫn tâm thật đấy."
Tiết Tĩnh Xu giận dỗi liếc hắn một cái, nói: "Vừa rồi người bắt thiếp làm quần áo cho là bệ hạ, không nhịn được nổi lửa cũng là bệ hạ. Chẳng qua thiếp chỉ đề nghị cho bệ hạ một biện pháp dập lửa mà thôi, nhẫn tâm cái gì chứ?"
Bỗng nhiên hoàng đế nói: "Còn ba ngày nữa."
Tiết Tĩnh Xu không đuổi kịp tần sóng của hắn, hoang mang hỏi: "Ba ngày nữa làm sao cơ?"
Hoàng đế trả lời lại: "Ba ngày nữa, là hoàng nhi trong bụng Mạn Mạn đủ ba tháng. Trương Chi Khung từng nói, sau ba tháng..."
Bất thình lình Tiết Tĩnh Xu thò tay che miệng hắn, mặt đỏ lên: "Trong đầu bệ hạ suy nghĩ cái gì thế? Đếm cái này mỗi ngày để sống à?"
Hoàng đế hôn lên lòng bàn tay nàng, chân thành nói: "Không chỉ cái này, ta còn nghĩ đến khoảng thời gian sau ba tháng, như thế, thời gian mới trôi qua nhanh một chút."
Tiết Tĩnh Xu đẩy hắn ra, nói: "Bệ hạ mau đi vào ao dập lửa đi, đừng có đốt cả điện Yên Ba Tống Sảng của thiếp."
Hoàng đế khẽ nhếch miệng, nghĩ thầm, chốc nữa phải gọi Trương Chi Khung tới, bắt mạch cho hoàng hậu, xác nhận xem có phải sau ba ngày nữa là có thể không, nếu vẫn chưa được thì lão thái y này cũng nên cáo lão hồi hương rồi đấy.