Q.1 - Chương 45: Thư muội muội. (Thượng)
*Thư muội muội: cô gái đọc nhiều sách (dân trí thức)
Sau khi giáo huấn Hoàng gia, Vô Tấn đã trút được một cơn khó chịu, cậu về đến tiệm cầm đồ, trả lại năm trăm lượng bạc đã mượn, như vậy, trong tay cậu hiện còn một ngàn năm trăm lượng, tiếp theo đó, cậu định chuẩn bị mua cho đại ca một căn viện nhỏ, cả nhà huynh trưởng bốn người chen chúc nhau trong mấy gian nhà cũ nát ấy, quả thật thấy mà thương.
Chuyện mua nhà cậu đã nhờ La tú tài, ông ta tin tức nhạy bén, có thể sẽ kiếm được cho cậu một căn nhà vừa ý, nhưng nhà thì không phải nói mua là có thể mua được ngay, Vô Tấn không có việc gì làm, bèn trở nên rảnh rỗi, ngũ thúc thấy vậy cứ thở dài.
“Vô Tấn à, cháu kiếm việc gì mà làm đi! Còn không thì đi thăm họ hàng.”
Nói đến thăm họ hàng, Vô Tấn lại nhớ đến một người, đã lâu không gặp rồi, không biết cô ấy có còn ham đọc sách nữa hay không, không có việc thì xem ra có thể đi thăm cô ấy, ha ha! Cô nương đó trông cũng khá xinh xắn.
Vô Tấn không thích những cô gái chỉ biết chìm đắm trong những quyển sách cho lắm, hàng xóm kiếp trước của cậu là Vương lão bá, cũng có một cô cháu gái rất đam mê đọc sách, đeo một đôi kính gọng đen, mỗi khi đến nhà ông ngoại, đều lật tung cả tủ sách của nhà ông ngoại lên, sau đó ôm lấy một quyển sách nhoẻn miệng cười, chào hỏi với cô ấy cô ấy cũng hoàn toàn không hay biết, một cô gái đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa có bạn trai, vẫn cứ ôm lấy quyển sách mà cười.
Nghĩ đến cô gái ngốc của kiếp trước, Vô Tấn cảm thấy toàn thân nổi da gà, cậu phải thừa nhận rằng, nếu không phải cái cô nương Cửu Thiên ấy trông xinh đẹp như hoa, thì cậu đã sớm quên cô ta từ lâu rồi.
Vô Tấn tương đối dễ quên, cô gái lạnh băng gặp lúc ăn mì cậu cũng không nghĩ đến nữa, nhưng thanh niên mà! Lại không có việc gì làm, lúc rãnh rỗi thì sẽ luôn nghĩ đến các cô gái, ha ha! Đây là chuyện thường tình mà.
Tiệm cầm đồ cách cửa tiệm sách cũ nát ấy không xa cũng không gần, dù sao thời gian vẫn còn sớm, cậu bèn thong thả đi đến đó, phố sách vẫn yên ắng như ngày nào, mỗi người ai nấy đều rất nhàn rỗi, thong thả, sống ở đây, trời gian như bị ngừng trệ vậy, Vô Tấn tuy là lười nhác, nhưng cậu chỉ cho phép bản thân cậu lười nhác, nếu như ngũ thúc cũng không có chí tiến thủ như vậy, thì cậu đã sớm cắt vốn rồi.
Từ xa đã nhìn thấy cửa tiệm sách cũ nát ấy rồi, cửa chỉ đóng hờ, không cần bước vào, vô Tấn bèn có thể đoán ra được, tình hình trong tiệm sách vẫn như xưa, không có một bóng khách.
Điều này cũng chả trách, huyện Duy Dương là một đô thị thương nghiệp đứng đầu Vương triều Đại Ninh, mọi người đều phải đau đầu vắt óc để phát tài kiếm tiền, trong cái thành phố đầy ắp sự phù hoa và mùi tanh của đồng tiền này, cửa hàng sách thì làm sao có đất để sinh tồn.
Vô Tấn đang nghĩ xem có nên khuyên chú Nghiêm sửa tiệm sách thành một cửa tiệm chuyên bán các loại sách tài chính kinh tế, bán một số sách dễ bán như sách về bí quyết kiếm tiền hoặc là các biện pháp vàng để phát tài chẳng hạn, bất thần đã đi đến trước cửa tiệm sách
“Chú Nghiêm! Chú Nghiêm ơi!”
Cậu kêu lên hai tiếng, bên trong không có ai trả lời, có lẽ lại chạy đi đâu đó tán gẫu nói chuyện rồi, dù sao tiệm có chú ấy hay không cũng vậy.
“ Két” cửa mở ra, một mùi sách mực mới tinh xông thẳng vào mặt, hình như là vừa nhập sách mới, bên trong tiệm vắng tanh, quả nhiên không có một ai, trên những giá sách cao sách được xếp gọn gàng, trông không giống như một tiệm sách, mà lại giống một căn phòng cất sách cá nhân.
Vô Tấn theo bản năng nhìn về cái kho nhỏ trên gác, đôi tai vểnh lên, quả nhiên, cậu nghe thấy bên trên đó có tiếng loạt xoạt, cậu lại đưa mắt nhìn sang cái bàn, hộc bàn được khóa kín, vậy người ở trên gác không phải chú Nghiêm rồi, vậy là ai nhỉ?
Trong lòng Vô Tấn có vẻ khẩn trương, cậu nhè nhẹ bước lên cầu thang, vừa lên bèn nhìn thấy có một cái giỏ để trước cửa phòng, vừa đúng lúc, một đôi tay trắng tuyết mềm mại từ bên trong phòng đưa ra, để một quyển sách mới vào trong giỏ.
Xem ra hôm nay hình như vừa nhập sách mới về, cô nương này đã vội chạy đến đây rồi, lục tìm lấy đi những quyển hay trước, Vô Tấn thấy trong giỏ có ít nhất là hai mươi quyển sách mới, cậu bước đến nhấc thử, cũng khá nặng.
Cậu liếc mắt nhìn, thấy một cô gái đang lục tìm sách trong căn phòng nhỏ, cô ngồi xổm giữa đống sách, mặc một chiếc đầm dài màu tím nhạt, tóc búi cao, lộ ra cái cổ trắng ngọc xinh đẹp như thiên nga vậy, Vô Tấn rất thích khí chất dịu dàng và tao nhã này.
Vừa mới lơ lễnh, cô gái định bỏ thêm một quyển sách vào giỏ, nhưng không tìm thấy giỏ đâu cả, cô chợt ngẩn người, quay đầu lại nhìn, thì thấy trước cửa có một người con trai đứng đấy, làm cô sợ đến hét lên, bèn nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, ‘ ầm!’ đống sách dưới chân cô đổ xuống.
“ Ngươi….ngươi là ai?”
Vô Tấn vội đưa tay lên, nói với vẻ xin lỗi:
“Cô nương đừng có sợ, cô không nhận ra tôi sao?”
Cô gái cuối cùng cũng nhận ra cậu, thở phào một cái, trợn mắt nhìn cậu,
“ Thì ra là huynh đó à, lén lén lút lút, làm tôi sợ hết hồn.”
Cô đứng dậy sắp lại đống sách bị đổ, vừa hỏi cậu:
“Huynh đến đây làm gì? Mua sách sao? Thúc tôi đúng lúc không có đây.”
Vô Tấn cũng ngồi xổm xuống, giúp cô xếp lại sách,
“Tôi nghe nói mới nhập sách mới về, mấy ngày nay cũng không có việc gì làm, nên muốn đến đây tìm vài quyển sách về xem.”
“ Không thể nào!”
Cô gái dừng lại, nhìn cậu với vẻ kinh ngạc,
“Sách mới vừa mới nhập về cách đây nửa canh giờ, làm sao huynh biết được, nhà huynh ở đâu?”
Mặt Vô Tấn nóng lên, bà nội nó, mới chuyển đến cách đây nửa canh giờ, xem ra nói dối bị lộ rồi, cậu cười ngượng ngùng,
“Được rồi! Tôi nói thật, tôi chỉ đi ngang qua đây, chợt nghĩ không biết tiểu thư đây có cần người bê sách hộ không, nên vào xem thử, quả nhiên bị tôi đoán đúng.”
Cô gái phụt cười,
“Huynh quả là dẻo miệng, bộ huynh tưởng mình là Gia Cát Lượng hay sao, mà biết thần cơ dự toán, thôi vậy, nể tình huynh đến là để giúp đỡ bổn tiểu thư, không tính toán với huynh nữa, giỏ sách ngoài cửa, huynh mang xuống dưới giúp tôi!”
“ Được thôi!”
Tâm trạng Vô Tấn rất tốt, cậu cầm giỏ sách nhè nhẹ nhảy một cái, từ lan can tầng hai nhảy xuống đất, cô gái sợ đến la toáng lên ‘á’, cầm váy lên chạy ra ngoài, cô thấy Vô Tấn không hề bị thương, đang ngồi trên đất nhặt sách cho cô, cô lúc này mới vỗ vỗ ngực, tức giận nói:
“Huynh thật là….nhảy từ trên cao xuống như vậy, không sợ bị trật chân hay sao?”
Cô đưa đầu ra nhìn thử, bỗng chốc giật cả mình, vừa đúng hai trượng cao, đây không phải là vấn đề trật chân hay không, có thể là sẽ mất mạng đấy, cô lại nhìn qua Vô Tấn, cứ như lần đầu tiên quen biết cậu.
“Huynh….làm nghề gì vậy?”
Cô hỏi với vẻ kinh ngạc.
“ Tôi à! Tôi là tiểu lưu manh trên phố, vô công rồi nghề, chẳng việc gì để làm cả.”
“ Không phải vậy!”
Cô gái lắc đầu,
“ Khẩu âm của huynh không phải người bản địa thuần túy, có mang chút ngữ điệu của quê nhà tôi.”
“Quê của cô nương ở đâu?”
“Tề châu quận Đông Lai, huynh đi qua chưa?”
“Chẳng trách!”
Vô Tấn cười phá lên,
“Kì thực tôi là người bản địa, chỉ có điều năm lên mười tôi có đến Tề châu, ở đó bảy năm,cho nên mới mang chút khẩu âm của Tề Châu, quận Đông Lai, ừm, tôi thì ở Lao Sơn, chúng ta khá gần nhau!”
Cô gái có vẻ thích thú đối với cậu, cô tựa vào lan can cười nói:
“Huynh ờ Lao Sơn làm gì, học võ nghệ à?Tôi nghe nói ở đó có rất nhiều đạo sĩ có võ nghệ cao cường.”
“Nói đúng rồi, tôi đến Lao Sơn học đạo thuật.”
“ Có thật vậy không? Huynh biết đạo thuật gì? Cô gái mở to đôi mắt, hỏi với vẻ hiếu kì.
“ Tôi biết thuật xuyên tường, để tôi biểu diễn cho cô xem!”
Trong lòng Vô Tấn có chút nghịch ngợm, cậu đứng dậy, bắt chước thư sinh trong quyển, hai tay chấp lại trước ngực, nhắm mắt lại, xoay cổ lắc đầu và hát:
“Cửa lớn đóng lại, không dùng tay gõ, nhà ai có vàng, nhà ai có bảo vật, xuyên tường đi vào, xuyên tường đi vào, lấy rồi bỏ chạy!”
Hát xong, chân phải của cậu giậm một cái, nhắm mắt lại đi về phía giá sách, đầu cách giá sách chỉ còn hai tấc, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, giả bộ ngã lăn ra đất, ôm đầu trách than:
“Ai da.. tâm có tạp niệm, thuật xuyên tường không linh rồi.”
Động tác hài hước của cậu khiến cho cô gái cứ hì hì cười mãi, ôm miệng cười đến nghiêng ngã, một hồi sau, cô hít thở một hơi rồi nói:
“Huynh…huynh học ở đâu vậy?”
“ Không có việc gì làm tự mình chế ra đấy!”
Vô Tấn nhẹ nhàng ba bước rồi hai bước nhảy lên trên gác, cũng tựa người vào lan can, nghiêng đầu hỏi cô:
“Cô tên là gì?”
Cô gái nghiêng mặt, chớp chớp mắt cười và nói:
“Huynh có thể gọi tôi là Cửu Thiên, đây là tên tục của tôi, còn huynh?”
“Tên tục của tôi là nhị ngốc.”
“Cái tên này nghe không hay, đại danh của huynh là gì?”
“Thúc thúc của cô biết đấy, cô có thể gọi tôi là Vô Tấn.”
“Vô Tấn?”
Cửu Thiên đứng lặng người, bèn hỏi cậu,
“Là từ ‘vô’ của vô sở vị, ‘tấn’ của Tần Tấn phải không?”
“Đúng vậy! Hoàn toàn chính xác.”
Cửu Thiên ngẩn người,
“Huynh họ Hoàng Phủ phải không?”
Vô Tấn cũng có chút ngạc nhiên, cậu cười và nói:
“Sao cô biết hay vậy, chẳng lẽ cô là nữ gia cát, biết thần cơ diệu toán?”
Mặt Cửu Thiên bỗng nhiên đỏ ửng lên, cô bèn lắc đầu,
“Không có gì, tôi hình như đã từng nghe ai đó nhắc qua, tôi quên rồi, có thể là thúc thúc!”
“Thì ra là vậy!”
Vô Tấn nghĩ ngợi, cũng có thể chỉ là vậy, cậu hình như đã từng nói qua với chú Nghiêm khi nhờ ông in vé giùm cậu, chuyện này cậu cũng không để trong bụng, lại cười nói:
“Cửu Thiên, chúng ta gặp nhau đã mấy lần rồi, cũng có thể coi như là bạn, tôi luôn có một kiến nghị dành cho cô.”
“Huynh nói thử xem, kiến nghị gì?”
Nụ cười của Cửu Thiên rất xinh xắn, hai bên má nở ra hai núm đồng tiền, Vô Tấn lúc này mới chợt phát hiện, cô cười trông rất giống Tiểu La Lệ Y muội.
Cậu gãi gãi đầu,
“Ý tôi muốn nói là, đừng có suốt ngày xem sách, có thời gian đi ra ngoài chơi, đi tản bộ, cứ xem sách mãi sẽ hư mắt đấy.”
“Tôi có đi đấy chứ! Tôi thường cùng bạn bè đi ra ngoài dạo, mấy ngày nữa, mọi người còn hẹn nhau ngồi thuyền đi dạo Tây Hồ nữa đấy!”
Tây hồ mà Cửu Thiên nói không phải là Tây Hồ của Hàn Châu, mà là tây hồ của lệnh huyện, Vô Tấn chỉ cảm thấy trong lòng có hơi chua xót, thì ra cô ấy có bạn, không biết là nam hay nữ? Phong tục của Đại Ninh Vương triều rất là thoáng, nam nữ đi ra ngoài chơi với nhau là chuyện rất bình thường.
“Do tôi nghĩ quá nhiều, tôi cho rằng cô chỉ biết suốt ngày đọc sách.”
Vô Tấn cảm thấy không còn sức lực, cậu bèn đứng dậy phủi phủi quần áo cười và nói:
“Được rồi! Tôi còn có chút chuyện, đi trước đây, hôm khác chúng ta gặp lại.”
Cậu lại nhẹ nhàng nhảy từ lầu hai xuống lầu một, quay đầu lại vẫy vẫy tay:
“Cửu Thiên, tạm biệt!”
“Vô Tấn!”
Cửu Thiên vội vã gọi cậu, Vô Tấn đã bước ra cửa rồi, cậu bèn lùi lại một bước, đưa đầu vào cười và nói:
“Còn việc gì nữa à?”
“Hay là đi dã ngoại cùng chúng tôi nhé!”
“ Thôi khỏi đi, con người tôi thích đánh nhau, sẽ gây rắc rối cho cô, hôm khác gặp lại!”
Vô Tấn mỉm cười vẫy vẫy tay, bèn nhanh chóng bước ra, một cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao mà lại có thể không có người yêu chứ, Thư muội muội thường thích những công tử có học hành học cao hiểu rộng, nhưng một đạo sĩ Lao Sơn học thuật không ra gì như cậu, cùng nhau đi dã ngoại? ha ha! Cậu không muốn đi làm kỳ đà cản mũi.
Cửu Thiên gọi không kịp, chỉ đành biết đứng nhìn cậu đi xa, cô nhè nhẹ lắc đầu, cười nói lẩm bẩm một mình:
“Thì ra huynh ấy là Hoàng Phủ Vô Tấn, xem ra cũng khá thú vị đấy.”