Q.1 - Chương 118: Ông chủ Từ (Thượng)
Lúc này cửa sau đột nhiên mở ra. Một gã tiểu nhị đi ra, trong tay cầm một chai thuốc và quần sáo. Ông chủ Từ lập tức ngừng khóc, xoay người giấu nước mắt, đưa tay nhận quần áo và bình thuốc, khàn khàn nói:
- Ngươi đi đi! Ta không việc gì.
Tiểu nhị không đi. Hắn thở dài nói:
- Lần này đúng là ông chủ hơi quá đáng, uống chút rượu vào ngay cả ông chủ Từ cũng đánh. Không phải chỉ là sai sót mười lượng bạc hay sao? Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên. Hắn tựa như là người điên, cầm roi quất người. Ông chủ, ta và Ngô Tài cũng không muốn làm nữa.
- Ai! Nói gì vậy chứ?
Ông chủ Từ nghe tiểu nhị nói không muốn làm nữa vội vàng khuyên hắn:
- Ông chủ Dương chỉ bởi chuyện ở Bát tiên kiều nên tâm tình mới không tốt. Chúng ta cũng nên thông cảm cho hắn.
- Nhưng hắn có thông cảm cho ông đâu?
Tiểu nhị bất bình căm giận:
- Con ông ốm đau như vậy, chạy khắp nơi vay tiền chưa bệnh. Hắn biết rõ nhưng hắn lại chẳng bỏ ra nổi một xu, mỗi buổi còn chạy tới kiểm tra sổ sách. Thế là thế nào? Mọi người ai cũng đều thấy rõ ràng cả! Ghê tởm hơn là chuyện quyền tiền lần trước, cửa hàng nào cũng không có gan không quyên tiền, hắn lại nói đó là trách nhiệm của ông, còn muốn khấu trừ lương tháng. Đó là tiền cứu mạng đó! Hắn vậy mà cũng ra tay được, ông chủ mà trái tim đen tối thế thì ta chịu không hầu hạ nổi!
Tiểu nhị càng nói càng tức giận, xoay người đi vào sân.
- Ôi! Tần Lục, ngươi đợi một chút!
Ông chủ Từ đuổi theo sau. Cánh cửa nhỏ cũng khép lại. Ánh mắt Vô Tấn lộ vẻ khinh bỉ. Hắn lắc đầu khẽ. Ngay cả tiểu nhị của mình còn không tha thứ nổi thì hắn còn có thể làm gì?
...
Vô Tấn trở lại hiệu cầm đồ. Hoàng Phủ Quý đã trở về, cũng không thấy La tú tài đâu. Chỉ nghe thấy Hoàng Phủ Quý oán giận nói:
- Cổ nhị thẩm kia đúng là xấu xa. Bà ta đúng là có bình hoa sứ men xanh quan diêu (*) nhưng nhiều nhất chỉ đáng hai ngàn lượng bạc. Ta nói mua một ngàn tám trăm lượng mà bà ta còn không chịu, nhất địh phải bán một ngàn chín trăm năm mươi hai lượng, chẳng khác nào ta đi buôn bán không công. Ta đi làm việc thiện cứu thiên hạ sao? Để xem La tú tài có thể thuyết phục nổi bà ta không, không được thì ta cũng bỏ cuộc!
(*): Quan diêu là lò gốm của quan phủ, ở đây chắc ám chỉ tới dòng gốm sứ nổi tiếng tại Cảnh Đức Trấn là một thành phố nằm ở phía đông bắc tỉnh Giang Tây.
Trần Anh cũng không thích trẻ con nhưng thấy hai đứa nhỏ này rất thích tiểu tử kia nên nàng cũng rất thích chúng. Nàng xoa đầu Đóa Đóa, cười nói:
- Thúc thúc của các ngươi từng học võ với ta, ta là sư tỷ của hắn, cho nên khẳng định là ta lợi hại hơn hắn, biết không?
Hai cô bé gật đầu như gà mổ thóc. Trần Anh nói với Thích Hinh Lan:
- Đại tẩu, tẩu cứ yên tâm đi! Các ngươi rất an toàn. Không có bất luận kẻ nào có thể xúc phạm tới các ngươi. Chờ sau khi dẹp loạn xong, các ngươi lại có thể về nhà.
- Nhưng ta lo lắng cho sự an toàn của Duy Minh. Trong đại lao hắn có phải chịu khổ không?
Giọng nói của Thích Hinh Lan run rẩy, trong ánh mắt tràn ngập sâu lo.
- Đại tẩu, chúng ta đã lo hết cả rồi, ngục tốt sẽ chăm sóc tốt cho hắn, hơn nữa sẽ trợ giúp chúng ta cứu hắn ra nhanh thôi. Tẩu đừng lo!
Xe ngựa đã đi ra khỏi Tây thành, chạy nhanh trên con đường hai bên là đồng ruộng mênh mông, cuối cùng vào một tòa thôn trang, ngừng lại trước một khu nhà lớn. Nơi này là nhà của Hắc Mễ. Người bình thường rất ít biết tới nơi này. Hắc Mễ và vợ con hắn tiến tới mở cửa xe. Vợ Hắc Mễ họ La, là con gái của một gia đình giàu có hiểu biết, rất ôn nhu hiền huệ, da dẻ cũng rất trắng trẻo. Ai cũng không ngờ nổi thê tử của lão đại hoành hoành của một vùng Duy Dương lại tao nhã sang trọng như vậy.
Còn nữ nhi của Hắc Mễ đã được bảy tuổi rồi. Thích Hinh Lan được mời vào trong phòng. Phòng ở của nàng đã được thu xếp rất tốt, ba đứa nhỏ rất nhanh làm quen và chơi đùa với nhau.
Trần Anh xuống xe ngựa. Nàng lập tức thấp giọng hỏi:
- Có tin tức gì hay không?
- A cô, bên này!
Hắc Mễ nháy mắt với nàng một cái. Hai người đi tới một bên. Hắc Mễ lúc này mới thì thào:
- Vừa rồi công tử truyền tin tức, Duy Minh chịu giam, không chịu rời khỏi nhà lao!
- Cái đám con nhà họ rùa này!
Trần Anh oán giận mắng một câu, lại hỏi:
- Vì sao? Bị đánh tàn nhẫn quá nên không đi được sao?
- Không! Không phải! Nghe nói bản thân Duy Minh không muốn rời đi. Hắn nói rời khỏi nhà lao thì công danh tiền đồ của hắn coi như xong hết rồi.
- Công danh tiền đồ chó má gì!
Trần Anh lại không nhịn được, cúi đầu mắng một câu.
- Ta nói hắn cùng lắm thì đi tới Lưu Cầu đảo là được rồi. Tự do tự tại mà làm quan. Lưu Cầu đảo cũng có mười mấy vạn người cho hắn trông nom.
- Ý của ta cũng như vậy. Nhưng mỗi người có một chí hướng khác nhau, cũng chẳng có biện pháp nào! A cô, hiện giờ chúng ta phải làm sao?
- Ta cũng không biết. Tóm lại là nghe theo lời hắn đi!
Nói tới "hắn", mặt Trần Anh hơi hồng lên. Nàng xoay người tiến vào trong nhà, đi vài bước liền quay đầu lại nói với Hắc Mễ.
- Đêm này ta sẽ bảo vệ tốt cho đại tẩu. Ngươi hiện giờ về thành đi, nói cho các huynh đệ biết tất cả đều nghe sự chỉ huy của Vô Tấn công tử. Ai dám làm trái thì cứ theo điều thứ nhất của Phượng hoàng hội mà chém không tha!
Trong khách phòng của Thu phổ viên, Thị Lang bộ Hình Cao Hằng đang thương lượng đối sách bước tiếp theo với Trường sử Từ Viễn. Cánh tay trái của Cao Hằng bị thương nhẹ. Hắn đương nhiên không dại dùng khổ nhục kế khiến mình nửa sống nửa chết. Dù da thịt chỉ bị thương một chút nhưng Cao Hằng vẫn tuyên bố với bên ngoài là trên thân kiếm có kịch độc, thương thế của hắn rất nặng.
Cao Hằng nửa nằm nửa ngồi trên ghế thái sư, ánh mắt có vẻ hơi đắc ý. Tâm tình của hắn như cây đón gió xuân. Mấy hôm trước Hoàng Phủ Cừ dâng cho hắn một thị thiếp khiến hắn rất hài lòng. Hắn phá lệ cũng chiếu cố với Hoàng Phủ Cừ. Hội nghị trọng yếu hôm nay hắn cũng gọi Hoàng Phủ Cừ tới.
Từ Viễn đầu tiên báo cáo với hắn kết quả thẩm vấn Hoàng Phủ Duy Minh, kể rõ từng chi tiết, dù thất bại nhưng cũng đều nằm trong dự liệu của hắn. Đám văn nhân này đều có chút ương ngạnh. Chẳng sao, hắn vẫn có biện pháp. Hắn là Thị Lang bộ Hình, còn không đối phó nổi với một chủ sự hộ Tào nho nhỏ sao.