Q.2 - Chương 47: Thiên ý.
Hoàng Phủ Cương mỉm cười:
- Ngươi biết tục gia danh tự của Tuệ Năng thiền sư là gì hkoog?
Vô Tấn cười khổ một tiếng:
- Ta không biết ngay cả Tử Kim Hồ Lô cũng không mở ra.
Hoàng Phủ Cương cầm hổ phù thản nhiên nói:
- Nói cho ngươi biết tục danh của Tuệ Năng thiền sư có họ Trương.
- Họ Trương?
Tâm niệm của Vô Tấn chuyển động, hắn nghĩ tới Trương Sùng Tuấn chẳng lẽ là...
Hoàng Phủ Cương nhìn vào mắt của hắn đoán rằng Vô Tấn đã đoán ra thì thầm khen đứa nhỏ này thông minh, y liền cười nói:
- Đúng thế chính là Hà Lũng tiết độ sứ Trương Sùng Tuấn, hắn chính là con của Tuệ Năng thiền sư, cũng là con rể của ta, ngươi hiện tại đã biết, hổ phù này có quan hệ với ngươi.
Vô Tấn nửa ngày mới hít vào được một hơi:
- Xem ra đúng là thiên ý.
Chính hắn cũng nhịn không được mà cười, vừa rồi hắn không phải nói rằng mình rất phản cảm với thiên ý hay sao?
Hoàng Phủ Cương lại không cười hắn vẫn lo lắng, không ngờ hổ phù mà Tấn An đế năm đó trao tặng lại xuất hiện, nếu như hoàng thượng biết Trương Sùng Tuấn năm đó còn cất giấu hổ phù thì hậu quả không thể lường được, trong lòng hắn không khỏi bắt đầu oán trách con rể của mình chính mình đã dặn dò hắn đem hổ phù hủy đi mà hắn lại không chịu, hiện tại đã xảy ra chuyện, hơn nữa hắn cũng rõ ràng không gửi thư tới cho mình đoán chừng ngay cả chuyện hổ phù bị mất cũng không biết.
Kỳ thật Hoàng Phủ Cương đã đoán đúng Trương Sùng Tuấn kỳ thực không biết hắn hiện tại không ở soái phủ Vũ Uy quận mà đi Tửu Tuyền bình định phản loạn thân binh của hắn thì trông coi soái phủ.
Tuy hổ phù đã lấy được nhưng Hoàng Phủ Cương vẫn lo lắng, hổ phù này có một đôi hiện tại y chỉ lấy được một nửa nếu như để cho hoàng thượng nhìn thấy nửa khác thì hậu quả vẫn không lường trước được, hắn thấy vẻ mặt Vô Tấn mờ mịt thì cười khổ một tiếng:
- Hổ phù này là do Tấn An hoàng đế ban cho Lương vương, chính là phụ thân của ta, ngươi biết Tấn An hoàng đế không?
- Chính là tổ phụ của ta.
Hoàng Phủ Cương cảm thấy hắn trả lời nhẹ nhõm như thế mời rồi không còn phải chết sống không để ý sao? Xem ra tâm tình biến hóa rất nhanh khiến cho hắn không hiểu Vô Tấn, hắn không biết Vô Tấn không phải là người của thế giới này, hắn chỉ cần duy nhất là cái mạng nhỏ của mình, cái gì là hoàng thất tranh giành, hoàng thái tử tổ phụ đều không để trong lòng.
Tâm lý này bất kể thế nào Hoàng Phủ Cương cũng không hiểu được, hắn vốn cũng không phải là người của một thế giới nhưng lúc này cũng không rảnh mà nhận thức tâm cảnh của Vô Tấn liền nói tiếp:
- Sở vương sau khi thế chỗ đã hạ chỉ cho tất cả các Tiết độ sứ hủy đi hổ phù của tiên đế, kẻ trái lệnh giết không tha. Lúc ấy Tịch Nam tiết độ sứ La Tiêu không chịu hủy cuối cùng sở vương Triệu tập ba mươi vạn đại quân tiếp cận La Tiêu bị bộ thuộc mình giết chết. Cho nên Trương Sùng Tuấn giữ lại hổ phù này xem ra vẫn còn nhớ lại tình cũ ngươi hiểu chưa?
Vô Tấn giờ mới hiểu được những Tú Y vệ kia tại sao lại muốn đoạt hổ phù này tám chín phần mười là Thân Quốc Cữu ở bên trong giờ trò hẳn là như vậy, tiêu diệt Trương Sùng Tuấn Thân Quốc Cữu sẽ có thể phân đại tướng mới tiếp vị.
Vô Tấn thấy Hoàng Phủ Cương chau mày thì liền cười hỏi hắn:
- Hiện tại hổ phù đã lấy được vương gia còn gì lo lắng vậy?
Hoàng Phủ Cương thở dài một tiếng:
- Hổ phù này là do hai mảnh ghép thành, hiện tại chỉ có một nửa ta lo lắng một nửa khác rơi vào trong tay của Thân Quốc Cữu thì thật phiền toái.
Vô Tấn cúi đầu nghĩ nghĩ rồi cười nói:
- Còn có một khả năng thân binh của Trương Sùng Tuấn cũng ý thức được nguy hiểm chi nên chỉ lấy một nửa hổ phù một nửa thì giấu ở chỗ nào đó nếu như vậy chúng ta có cơ hội rồi.
Hoàng Phủ Cương gật đầu Vô Tấn nói rất có đạo lý, trừ phi thân binh cố ý đem một đôi hổ phù tách ra nếu không Tú Y vệ không có khả năng cướp đi chỉ một nửa nhưng hiện tại không có biện pháp nào truy tra, ở nhà của hắn chỉ có hơn mười tên hộ vệ, hắn lại không muốn vận dụng lực lượng kín đáo.
Vô Tấn tựa hồ minh bạch tâm tư của Lan Lăng quận vương thì liền mỉm cười:
- Vương gia quên rồi sao ta hiện tại là nhất đẳng thị vệ của Đông Cung, nói không chừng thái tử nguyện ý trợ giúp vương gia.
Một câu này đã khiến cho Hoàng Phủ Cương bừng tỉnh.
Vô Tấn lui xuống hắn vừa mới rời khỏi thư phòng thì thấy rèm đằng sau đã được nhấc lên từ trong đó đi ra một người là một lão nhân râu tóc bạc trắng trong mát có một chút vẻ âm ngạo, Hoàng Phủ Cương khẽ cười hỏi:
- Các lão ông thấy người này thế nào/
Lão nhân kia vuốt râu cười nói:
- Người này rất giống với sự miêu tả của Trần đảo chủ làm cho ta rất hài lòng, hắn đúng là thích hợp hơn so với Duy Minh.
- Thế nhưng mà Các lão không có cảm giác hắn có một vẻ bài xích giống như không cam tâm tình nguyện.
- Ta cảm thấy.
Lão nhân cười nhạt một tiếng:
- Hắn không muốn cũng không sao chúng ta hiện tại có thể buộc hắn lên thuyền.
Hoàng Phủ Cương cả kinh:
- Các lão có kế hoạch sao?
- Có ta đã sớm thay hắn chuẩn bị.
Lão nhân vuốt vuốt râu trong mắt hiện ra một nụ cười đắc ý.
- Lão vương gia chờ hắn tới tìm ông, chúng ta đi bước thứ hai.
Vô Tấn cũng không vội vã đi Đông Cung hắn mau chóng đến xem sư tỷ Ngu Hải Lan của mình nàng sắp trở về rồi hắn nghĩ nghĩ cuối cùng lại muốn cáo biệt sư tỷ của mình.
Nhưng Vô Tấn đã tới chậm một bước Ngu Hải Lan vào hai canh giờ trước đã rời khỏi kinh thành quay trở về Đông Hải quận, trong phòng của nàng trống trơn ngay cả một phong thư cũng không để lại.
Mặc dù không có để lại thư như trong dự liệu của Vô Tấn nhưng cảm giác này vẫn khiến hắn mất mát vô cớ, có một tịch mịch không nói nên lời, hắn bỗng nhiên phát hiện ở trên cửa có một đồ vật màu đỏ, hắn đi tới đó mới phát hiện ra đó là một sợi dây nhỏ, phía dưới sợi dây có troe một hạt đậu.
Đồ vật này dĩ nhiên là sư tỷ để lại cho hắn, Vô Tấn từ từ gỡ sợi dây xuống, hắn lúc này mới phát hiện ra, đây là một hạt đậu tương tư, làm rất sống động, hắn phảng phất như cảm thấy chân tình của sư tỷ.
Hắn nhịn không được hít vào một hơi đúng lúc này ở trong sân truyền tới tiếng cười nói:
- Anh muội, muội vẫn nên dọn ra ngoại viện ở đi, nội viện không tốt cho chúng ta tùy tiện đi vào.