Q.2 - Chương 74: Thất vọng Duy Minh.
Sắc mặt của Hoàng Phủ Hằng lộ ra một vẻ đắc ý, tựa như Vô Tấn đã đồng ý hoàn toàn bán mạng cho hắn vậy, hắn vỗ vỗ vai của Vô Tấn:
- Duy Minh ta sẽ trọng dụng ngươi ta cũng sẽ trọng dụng tuy nhiên ngươi cần phải thi đạu làm vo sĩ, cấp bậc càng cao thì chức vị càng cao, ngày hai mươi tháng tám là ngày võ sĩ khảo thí, vốn thời gian báo danh đã hết nhưng ta sẽ đặc thù thay ngươi báo danh hộ.
- Đa tạ điện hạ ưu ái.
Rời khỏi đông cung, trong lòng Vô Tấn vô cùng sầu lo, hắn không lo lắng cho mình cũng không sợ Thân Quốc Cữu ám sát hắn có đầy đủ năng lực bảo vệ mình hắn lo là lo Duy Minh là con tin của Hoàng Phủ Hằng, chuyện này hắn cơ hồ vô kế khả thi, cứu Duy Minh từ đông cung ra sao?
Xem ra không thể nào, Duy Minh không muốn rời khỏi đông cung Vô Tấn đã nhìn ra quyết định của xem ra hết lòng bán mạng vì thái tử, muốn đi theo con đường của Tô Hàn Trinh.
Nhưng hắn không thể đơn thuần bán mạng cho Hoàng Phủ Hằng như vậy, Hoàng Phủ Hằng chỉ muốn lôi kéo Lan Lăng quận vương hiện tại hắn cần phải thương nghị đối sách với Lan Lăng quận vương.
Lòng vòng lại Vô Tấn mới phát hiện Lan Lăng quận vương là người duy nhất hắn có thể tin cậy.
Hắn từ đông cung đi tới Lan Lăng quận vương phủ, cưỡi ngựa tới Quy Nghĩa phường hắn nhanh chóng liếc nhìn thì thấy có người giám thị mình, hơn nữa võ công khá cao hiển nhiên hơn cả Thiên Tinh cho thấy bên cạnh thái tử có người tài ba, nếu như không phải Thiệu Cảnh Văn vạch trần thì hắn thật sự khó phát hiện ra mình bị giám thị.
Hắn nhanh chóng cưỡi ngựa tới đại môn của vương phủ, hắn chợt phát hiện ra ở trước cửa lớn dừng lại một cỗ xe ngựa hoa lệ xung quanh có gần trăm tên thị vệ kỵ mà là ai tới bái phỏng Lan Lăng quận vương vậy?
Hắn đang kỳ quái thì đột nhiên đại môn được mở ra, Lan Lăng quận vương tự mình tiễn một trọng thần ra chỉ nghe hắn cười ha hả nói;
- Đa tạ quốc cữu tới thăm lão phu, ngày hôm qua xảy ra chuyện, ta biết không có quan hệ với quốc cữu.
Vô Tấn bỗng nhiên hiểu được hóa ra người này là Thân Quốc Cữu, hắn lần đầu tiên nhìn thấy, người này rất giống Thân Kỳ Võ, chỉ khác tuổi tác mà thôi.
Thân Quốc Cữu quay đầu lại cũng nhìn thấy Vô Tấn, người trẻ tuổi này cao lớn cường tráng, toàn thân ẩn chứa một lực lượng rất lớn, hắn biết rõ người này chắc là Vô Tấn rồi, hôm nay Thiệu Cảnh Văn gặp mặt hắn không biết kết quả thế nào.
Hắn lộ ra vẻ tươi cười thân thiết giống như trưởng bối gặp vãn bối:
- Quận vương điện hạ vị này chính là...
- Đây chính là hài tử mà ta chiếu cố, Hoàng Phủ Vô Tấn.
Hoàng Phủ Cương vẫy tay một cái với Hoàng Phủ Vô Tấn, cười ha hả nói:
- Vô Tấn ta giới thiệu cho ngươi đây là Thân Quốc Cữu, ngươi chắc đã nghe qua đại Đạih.
Vô Tấn tiến tới khom người thi lễ:
- Hóa ra là Tô đại nhân vãn bối đã nghe danh từ lâu hôm qua vãn bối uống nhiều rượu động tới Thân công tử mong đại nhân thứ lỗi.
Thân Quốc Cữu nheo mắt lại:
- Chuyện ngày hôm qua không cần phải nhắc lại là Hoàng Phủ Anh Tuấn động thủ trước, không trách hiền chất được, Thân Kỳ Võ cũng không ngăn cản hắn cũng có trách nhiệm, cho nên hôm nay ta tới đây xin lỗi vương gia.
Hoàng Phủ Cương lộ vẻ mất hứng:
- Quốc cữu gia không nên nhắc tới chuyện xin lỗi nếu không về sau ta không bao giờ... hoan nghênh quốc cữu đến thăm.
- Được không đề cập nữa không đề cập nữa.
Thân Quốc Cữu cùng Hoàng Phủ Cương cười ha hả, hắn lại chắp tay:
- Ta cáo từ rồi.
Thân Quốc Cữu đi xuống bậc thang, vỗ vai Vô Tấn, hắn giơ ngón cái lên:
- Hiền chất bắn nỏ có thể nói là đệ nhất thiên hạ, lúc nào rảnh rỗi chỉ giáo cho thứ tử Kỳ Tuấn của ta một Hoàng phen hắn cũng thích võ chỉ là thiếu danh sư chỉ dạy.
Vô Tấn mỉm cười:
- Thân đại nhân quan hệ rất rộng còn sợ thiếu danh sư sao?
Thân Quốc Cữu cười ha hả:
- Danh sư bắn nỏ cũng không có, thế nào có cho ta mặt mũi không?
Vô Tấn không thể không bội phục người này, Hoàng Phủ Hằng mưu tính sâu xa, ẩn náu sát cơ mà Thân Quốc Cữu vừa đấm vường xoa, thận trọng từng bước, một phương diện ở sau lưng đưa đẩy đưa Hoàng Phủ Cương vào chỗ chết, một phương diện lại tới xin lỗi, hơn nữa bức bách mình đáp ứng, chỉ cần mình đáp ứng Thân Quốc Cữu ngày mai sẽ mang nhi tử tới thăm, lúc đó Hoàng Phủ Hằng còn bỏ qua cho mình sao?
Nếu như mình không đáp ứng thích khách ngày mai sẽ tới thăm, không cho hắn có sự lựa chọn.
Vô Tấn cười nhạt một tiếng, cứng rắn mà trả lời:
- Nỏ pháp của ta làm sao dám nhận là đệ nhất thiên hạ, hình bộ Cao thị lang mới là cao thủ, tiễn bất hư phát, đó mới là đệ nhất thiên hạ, Thân đại nhân nên mời ông ấy làm giáo sư.
Hắn đặc biệt đề cao thanh âm hai phần khiến cho người bên ngoài hai mươi mấy bước đều nghe, Thân Quốc Cữu biến sắc chằm chằm nhìn Vô Tấn, trong mắt sát cơ ẩn hiện, nhưng hắn vẫn cười ha hả:
- Hiền chất đúng là hay nói giỡn, ta chỉ nói qua mà thôi, ta biết hiền chất mới vào Mai Hoa vệ công việc bề bộn không đến quấy rầy hiền chất nữa.
Hắn vỗ vỗ bả vai của Vô Tấn trong cái vỗ tràn ngập sự uy hiếp, sau đó chắp tay với Hoàng Phủ Cương rồi lên xe ngựa, xe ngựa khởi động nhanh chóng rời khỏi quận vương phủ hơn trăm tên thị vệ thúc chiến mã, hộ vệ xe ngựa dần rời đi.
Hoàng Phủ Cương từ từ tiến lên phía trước gặp Vô Tấn mà cười nói:
- Ngươi hình như gặp phiền toái.
Vô Tấn cười khổ một tiếng:
- Là gặp phải đại phiền toái.
Hoàng Phủ Cương gật đầu:
- Vậy thì tốt đi vào thư phòng nói chuyện với ta xem ta có thể giúp ngươi giải quyết không.
Đi vào trong thư phòng Vô Tấn chưa mở miệng Hoàng Phủ Cương đã thở dài nói:
- Ta buổi sáng đi đông cung gặp Duy Minh rồi.
Vô Tấn khẽ giật mình hắn không rõ lão vương gia có ý gì, hắn không nói gì chỉ chắp tay đứng nghe ở bên cạnh, Hoàng Phủ Cương đứng ở gần cửa sổ trong mắt hiện ra vẻ thất vọng tràn trề, Duy Minh nói với hắn một câu: Con người tóm lại phải có lựa chnọ, lựa chọn đông cung là của ta, ta không hối hận.
Những lời này khiến cho Hoàng Phủ Cương vô cùng đau đớn khiến cho y không phản bác được thanh âm dần trở nên trầm thấp.
- Thái tử phái ra bốn gã thị vệ tâm phúc nhất điều tra một nửa hổ phù còn lại, hắn đối với hổ phù án vô cùng sinh nghi, ta hoài nghi hắn đã phát hiện tầm quan trọng của ngươi đối với ta cho nên muốn lợi dụng ngươi mục đích của hắn là hai mươi vạn tinh binh Hà Lũng nếu như vậy Duy Minh cũng nằm trong sự sắp xếp của hắn, hôm nay ta khuyên Duy Minh tới Lan Lăng quận vương muốn chiếu cố hắn nhưng hắn lại từ chối.