Q.2 - Chương 103: Thân Quốc Cữu tức giận.
Hoàng Phủ Hằng trầm tư một lát rồi nói;
- Theo ta được biết hoàng thượng từng cảnh cáo Thân Quốc Cữu, để cho hắn không điều tra hổ phù án nữa nhưng Thân Quốc Cữu không nghe, cứ làm theo ý mình, ta nghĩ phụ hoàng sẽ không nghe rất có thể đây là án trừng phạt của phụ hoàng với Thân Quốc Cữu.
- Điện hạ nói rất có đạo lý, chuyện này thuộc hạ khích lệ điện hạ đứng ngoài nhìn, chờ xem động tĩnh giữa Thân Quốc Cữu với Lương vương hệ, ta muốn xem xem Thân Quốc Cữu có để yên như vậy không, Sở Châu thủy quân một khi mất đi, thực lực của Thân Quốc Cữu ở sở châu sẽ tổn thương bốn thành, cái này quan hệ tới lợi ích hạch tâm của hắn hắn tuyệt đối không đơn giản tiếp nhận như vậy.
Hoàng Phủ Hằng lại nghĩ nghĩ rồi cười nói:
- Ta muốn cho thêm dầu muối vào, có lẽ sẽ càng hữu hiệu.
..... Nếu nói Vô Tấn trở về Lương vương hệ đượng phong làm Lương quốc công khiến cho Thân Quốc Cữu có cảm giác đạp một cước vào khoảng không thì tin tức Vô Tấn đảm nhiệm chức Sở châu thủy quân phó đô đốc giống như một đòn cảnh cáo với Thân Quốc Cữu, hắn cả buổi cũng không nói ra được một câu.
Trong ánh sáng lờ mờ của thư phòng, của phòng đóng chặt hắn đem mình giam vào trong đó, Thân Quốc Cữu nhắm mắt lại ngồi trên ghế thái sư, sắc mặt nghiêm trọng âm trầm như nước.
Hoàng thượng đem Sở châu thủy quân phó đô đốc giao cho Lương vương hệ, điều này khiến cho hắn vô cùng tức giận, quả thực là tức giận vạn phần, đúng lúc này một hạ nhân không biết điều đẩy cửa ra hỏi:
- Lão gia ngũ phu nhân hỏi lão gia có đi ngắm hoa không?
- Cút ra ngoài.
Thân Quốc Cữu đột nhiên nổi trận lôi đình:
- Ai chuẩn cho ngươi đẩy cửa phòng của ta, người đâu kéo hắn xuống loạn côn đánh chết.
Một đám thị vệ mang theo hạ nhân mang xuống hạ nhân sợ tới mức phi hồn phách tán, không ngớt khóc hô:
- Lão gia tha mạng lão gia tha mạng!
- Mang xuống loạn côn đánh chết.
Thân Quốc Cữu nổi giận lôi đình khiến cho toàn bộ phủ đều lâm vào trong sợ hãi, đây là tức giận mà Thân Quốc Cữu chưa bao giờ thể hiện, chỉ vì đẩy cửa phòng mà loạn côn đánh chết, ngay cả Ngũ phu nhân cũng câm như hến, không dám nói một câu, sợ rằng sát cơ lan tới mình.
Ở bên ngoài cửa quốc cữu vài quan viên muốn bái phỏng Thân Quốc Cữu như dẫm phải đinh, nhi tử Thân Kỳ Võ không hề do dự cự tuyệt bọn họ.
- Tâm tình của gia phụ không tốt, hiện tại đi bái phỏng bất lợi, kính xin ngày khác lại tới.
Thân Kỳ Võ chắp tay miễn tiếp danh thiếp vài tên quan viên, đám quan chức nghị luận liên tục một tên quan viên không biết tâm tình Thân Quốc Cữu không tốt liền hỏi:
- Xin hỏi Thân công tử quốc cữu gia xảy ra chuyện gì vậy?
- Chuyện này không thể trả lời được các ngươi mau trở về đi.
Vài tên quan viên thấy bái phỏng Thân Quốc Cữu vô vọng liền trở về đúng lúc này Thiệu Cảnh Văn cưỡi ngựa như bay tới, hắn xoay người xuống ngựa hỏi:
- Tướng quốc có ở trong phủ?
Thân Kỳ Võ bước lên phía trước thấp giọng nói:
- Chuyện Sở châu thủy quân khiến cho phụ thân giận dữ, tốt nhất đừng gặp ông ấy.
- Ty chức biết ty chức vì chuyện này mà đến đây.
Thân Kỳ Võ nghĩ nghĩ có lẽ cũng chỉ có Thiệu Cảnh Văn mới có thể khích lệ cha mình hắn liền gật đầu đáp ứng:
- Được rồi Thiệu tướng quân mời đi theo ta.
Thân Kỳ Võ mang theo Thiệu Cảnh Văn đi nhanh vào trong thư phòng, vừa đi Thiệu Cảnh Văn vừa hỏi:
- Cảm xúc của tướng quốc tới trình độ nào/
- Vô cùng không tốt, ta chưa bao giờ thấy ông ấy tức giận như vậy một hạ nhân bẩm báo với ông ấy đã bị ông ấy tức giận hạ lệnh đánh chết.
Thân Kỳ Võ thở dài:
- Mọi người chúng ta đều vì lo lắng tức giận mà có thể mất đi lý trí, thực tế Thân Quốc Cữu sợ làm tức giận tới hoàng thượng.
- Đây cũng là lo lắng của ta.
Thiệu Cảnh Văn chau mày nói:
- Tướng quốc không dễ dàng tức giận như vậy nhưng tính tình tướng quốc ai cũng biết, một khi tức giận thì rất đáng sợ, ta sợ rằng tướng quốc tìm hoàng hậu biện bạch, ngược lại sẽ hư mất đại sự.
- Tướng quân nói rất đúng tuy nhiên ta và tướng quân đi khích lệ chỉ sợ phải gánh chịu lửa giận của ông ấy.
Thiệu Cảnh Văn vỗ vai của Thân Kỳ Võ;
- Được rồi nhiệm vụ của công tử là toàn lực tham dự khoa cử, Dự Châu cống cử sĩ đệ nhất Từ Hậu Viễn, U châu cống cử sĩ đệ nhất Tần Tấn Phi, Ba thục cống cử sĩ đệ nhất Dương Kiện còn có Sở châu đệ nhất cống cử sĩ Hoàng Phủ Duy Minh đều là những đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, thực lực của công tử tuy không tệ nhưng mà muốn thông qua của của Tô Tốn còn phải xem thực học những đấu tranh trong triều đình đừng quan tâm nhiều nữa.
Thân Kỳ Võ yên lặng gật nhẹ đầu, thi lễ với Thiệu Cảnh Văn:
- kỳ Võ nhớ kỹ lời của tướng quân.
Hai người đi tới thư phòng của Thân Quốc Cữu, hai thị vệ bước tới cản bọn họ lại, Thân Kỳ Võ nhỏ giọng nói một tiếng:
- Đại nhân nộ khí không tiêu, hiện tại chỉ sợ không suy nghĩ được thông suốt.
Thiệu Cảnh Văn cười nói:
- Không sao tướng quốc sẽ hội kiến ta.
Thị vệ lộ vẻ khó xử, cho dù Thiệu Cảnh Văn không sợ chết bọn họ cũng không dám bẩm báo, Thiệu Cảnh Văn liền đẩy hai bọn họ ra, tới trước cửa khom người nói:
- Tướng quốc Thiệu Cảnh Văn cầu kiến.
Ở bên trong không có bất kỳ thanh âm gì, sau nửa ngày mới nghe Thân Quốc Cữu nặng nề truyền thanh âm ra:
- Vào đi.
Bọn thị vệ ở cửa ra vào đại hỉ, chỉ cần tướng quốc chịu gặp người thì nộ khí có khả năng dẹp được, trong lòng Thiệu Cảnh Văn có phần lo lắng, hắn hít sâu một hơi, đẩy cửa thư phòng ra.
Ở trong thư phòng ánh sáng lờ mờ, tràn ngập một hương vị chán nản, không ngờ Thân Quốc Cữu cũng tản mát ra hương vị này, khiến cho Thiệu Cảnh Văn trong lòng thầm than, Thân Quốc Cữu có thể dựa vào sở vương nhất thời nhưng không thể dìu hắn cả đời, xem ra Thân Quốc Cữu đã cân nhắc thay tương lai của Sở vương rồi.
Ở trong sánh sáng lờ mờ, Thân Quốc Cữu chắp tay sau lưng đứng ở trước một khối địa đồ, Thiệu Cảnh Văn nhìn thấy đó là địa đồ Sở châu, xem ra tướng quốc vẫn còn khúc mắc vì mất đi thế lực truyền thống.
Thiệu Cảnh Văn tiến tới nửa quỳ nói:
- Thuộc hạ Thiệu Cảnh Văn tham kiến tướng quốc.
Thân Quốc Cữu tựa hồ không nghe thấy hắn ngưng mắt nhìn địa đồ thật lâu sau hắn mới thở dasfi:
- Nếu sớm giết chết Hoàng Phủ Vô Tấn thì cũng không có nhiều phiền não như vậy.
Thân Quốc Cữu quay đầu lại nhìn chằm chằm Thiệu Cảnh Văn:
- Lúc trước ngươi khuyên ta không nên giết hắn, hiện tại muốn giết cũng không có cách nào hạ thủ.
Thiệu Cảnh Văn trầm giọng nói:
- Hồi bẩm tướng quốc, thuộc hạ cho rằng giết Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không giải quyết được vấn đề.
Thân Quốc Cữu không lên tiếng hắn từ từ ngồi xuống, tay chống lên trán suy ngẫm trong chốc lát rồi thấp giọng nói:
Ta muốn đem chuyện liên quan giữa Hoàng Phủ Vô Tấn và Phượng Hoàng hội nói cho hoàng thượng ngươi thấy thế nào?