Q.2 - Chương 107: La Khải Ngọc.
Thấy đám người hung ác kia tất cả đều chạy tứ tán, Cửu Thiên kéo Tô Y đi vài bước hơn mười gia đinh lập tức đuổi theo vây quanh bọn họ.
Cửu Thiên cả giận nói:
- Đám vô lại các ngươi nơi này là Thiên Tích Tự, là đất kính phật, phật tổ đang nhìn các ngươi các ngươi muốn làm gì?
La Khải Ngọc cười hắc hắc bước tới, hắn hung hăng nhìn Cửu Thiên cũng không che giấu ánh mắt nóng bỏng của mình:
- Ta gần đây chỉ kính hoan hỉ phật, tiểu nương tử, chúng ta cùng làm hoan hỉ thiền, thế nào/
- Lớn mật.
Cửu Thiên nổi giận nói:
- Ta cũng là người có thân phnậ há có thể để các ngươi vũ nhục.
Tô Y cũng hô to:
- Tổ phụ của ta là quốc tử giám tế tửu Tô Tốn, mắt chó của các ngươi bị mù rồi.
La Khải Ngọc bị dục hỏa thiêu đốt trong lòng cho dù cháu gái của vương mẫu nương nương hắn cũng mặc kệ:
- Hóa ra là thư hương môn đệ như vậy lúc ăn sẽ càng có tư vị.
Ở bên cạnh Hoàng Phủ Anh Tuấn cũng hắc hắc cười dâm đãng nhưng Hoàng Phủ Tử Kỳ thì xem như vẫn còn lý trí hắn nghe nói là cháu gái của Tô Tốn thì âm thầm cả kinh vội vàng kéo tay La Khải Ngọc:
- La công tử nàng ta là cháu gái Tô Tốn, không được xằng bậy.
La Khải Ngọc đẩy Hoàng Phủ Tử Kỳ ra hung hãn nói:
- Ngươi không muốn thì tránh ra cho lão tử.
Hoàng Phủ Anh Tuấn ở bên cạnh cũng ồn ào;
- Đúng thế cháu gái của Tô Tốn thì thế nào cũng phải xuất giá gả cho ai cũng là gả, La công tử vừa ý nàng là phúc phần của nàng.
Không sai, ta muốn thành thân với tiểu thư khuê các, cháu gái Tô Tốn đúng là thiên địa chi hợp.
La Khải Ngọc đắc ý cười ha hả không ngừng hắn tiến tới hai bước, dừng roi ngựa nâng cằm Cửu Thiên lên:
- Tô mỹ nhân trước hết về nhà uống chén rượu đoàn viên với ta, chúng ta trước tiên gạo nấu thành cơm sau đó hôm nào ta sẽ đi bái phỏng nhạc phụ nhạc mẫu.
Cửu Thiên thấy hắn đùa giỡn thì sợ tới mức lùi lịa vài bước, hơi không đứng vững suýt chút nữa là ngã sấp xuống khiến cho mọi người cười to một hồi, La Khải Ngọc đắc ý khoát tay chặn lại:
- Mang nàng về phủ cho ta.
Hơn mười tên gia đinh tiến lên muốn kéo Cửu Thiên thì đúng lúc này một bóng đen từ phía xa lao tới đánh lên trên mặt của La Khải Ngọc khiến hắn té nhào xuống đất, có người đột nhiên tập kích khiến cho đám gia đinh đại loạn một hồi mọi người tiến lên phía trước đỡ La Khải Ngọc lại, lúc này mới phát hiện ra bóng đen đó chính là một cục gạch.
Mọi người liền quay đầu lại chỉ thấy ở bên ngoài cửa hông đi tới một thanh niên chừng mười tám tuổi mặt đầy nộ khí chính là Vô Tấn.
Hắn từ phòng phương trượng tới đây, vừa vặn thấy Cửu Thiên bị người khác bao vây liền giận tím mặt, thấy chúng gia đinh muốn kéo Cửu Thiên thì biết thời gian không còn kịp tiện tay nhặt một viên gạch trong hoa viên ném trúng La Khải Ngọc.
Cửu Thiên nhìn thấy là Vô Tấn thì mừng rỡ trong lòng nàng nhanh chóng chạy tới lúc này đám gia đinh đã đại loạn, không có người nào ngăn các nàng lại nữa, các nàng chạy tới bên cạnh Vô Tấn, tiểu lạ lỵ Tô Y thương tâm như muốn khóc lên rồi.
- Vô Tấn ca ca đám vô lại này khi dễ chúng ta.
- Không sao có ta ở đây không cho ai xúc phạm hai nàng.
Vô Tấn đã nhìn thấy Hoàng Phủ Anh Tuấn hắn cười lạnh một tiếng, đúng là oan gia ngõ hẹp, hắn giữ chặt tay của Cửu Thiên và Tô Y, kéo bọn họ ra phía sau mình, đây là lần đầu tiên Cửu Thiên được Vô Tấn nắm tay tuy là tình huống khẩn cấp nhưng trong lòng nàng vẫn nhảy loạn, khuôn mặt ửng đỏ, cũng may nàng trốn sau lưng của Vô Tấn nên không bị người khác trông thấy.
Lúc này La Khải Ngọc đã được đám gia đinh đỡ dậy trên mặt tràn ngập máu tươi đau đớn khó nhịn, bọn họ đã lớn như vậy lần đầu tiên chịu thiệt thòi như vậy, hận đến mức mắt muốn phun ra hắn thét lớn:
- Là tên cẩu tạp chủng nào ám toán lão tử.
Hoàng Phủ Anh Tuấn liếc mắt nhìn thấy Vô Tấn thì sửng sốt Vô Tấn được phong Làm Lương quốc công chuyện này đã truyền đi khắp hắn đương nhiên cũng biết, trong lòng vừa ghen ghét vừa phẫn hận, Vô Tấn được phong làm Lương quốc công mà hắn chỉ là một huyện bá, quan trọng hơn là thù hằn này của hắn vĩnh viễn cũng không báo được.
Nhưng lúc này tâm niệm của hắn chuyển động chợt phát hiện ra một cơ hội, mình tại sao không lợi dụng La Khải Ngọc để đối phó với Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn rất hiểu rõ La Khải Ngọc bình thường vênh váo hung hăng coi trời bằng vung ngay cả cháu gái Tô Tốn cũng dám đoạt có gì hắn không dám làm, hơn nữa đầu của hắn đã bị chọi một cục gạch nhục nhã này hắn làm sao có thể chịu được.
Hoàng Phủ Anh Tuấn vội vàng đỡ La Khải Ngọc, nhìn chằm chằm vào Vô Tấn, ghé tai thấp giọng nói:
- Công tử có nhìn thấy hắn không, ta biết hắn hắn chính là một giáo úy của Mai Hoa vệ bình thường vô cùng hung hăng càn quấy chính là người ném gạch làm bị thương công tử.
La Khải Ngọc đã nhìn thấy Vô Tấn khuôn mặt tràn ngập máu đen khiến cho hắn dữ tợn vô cùng trong mắt bắn ra sát cơ nồng đậm, đừng nói là giáo úy Mai Hoa vệ cho dù là tướng quân Mai Hoa vệ Lý Duyên đích thân tới đây hắn cũng không nể mặt mũi, cổ họng của hắn phát ra những thanh âm như dã thú:
- Giết hắn đi.
Hơn mười tên gia tướng tâm phúc rút đao ra, hướng về phía Vô Tấn mà chém mạnh tới, Vô Tấn đem Cửu Thiên và Tô Y đưa về phía sau rồi nói:
- Các nàng chạy trước đi.
Vô Tấn tay không tấc sắt ở cạnh cũng không có côn bổng nào phù hợp đành cầm lấy hai khối gạch đập tới người đầu tiên.
Thế gách hung mãnh hơn nữa ở hai góc độ khá nhau tên gia đinh phía trước tránh được cục gạch đầu nhưng cục gạch thứ hai tránh không khỏi, nện lên trán của hắn, hắn hét thảm ngã quỵ.
Vô Tấn nhào lộn một cái tranh khỏi đao của hai tên gia đinh túm lấy đao của một gia đinh ngã xuống, trở đao bổ tới, thế đao lăng lệ, một đao trúng đùi của một tên gia đinh huyết qua bắn ra, tiếng kêu thảm thiết vang rền.
Trong tay Vô Tấn có đao giống như hổ thêm cánh hắn hét lớn một tiếng rồi lại tiếp tục xông vào bầy gia đinh, trái bổ phải chém, đem sáu bảy người đẩy ngược lại nhưng hắn ra tay rất có chừng mực chỉ làm tổn thương chứ không chém chết.
Những tên gia đinh còn lại thấy hắn dũng mãnh vô cùng thì lập tức lui về phía sau, trong mắt của La Khải Ngọc cũng tràn ngập sự sợ hãi, những tâm phúc gia đinh này của hắn đều là người đã qua luyện võ, mỗi người đều có thể lấy một địch nhiều, mười người này đều rất mạnh mà đều bị người trẻ tuổi này đánh giết thảm trọng vô cùng.