Q.2 - Chương 294: Phượng Vũ lo sợ (hạ)
Tề Phượng Vũ làm sao có thể đổi ý được, cho dù nàng không thích Vô Tấn, thì vì Tề gia nàng cũng muốn gả huống chi nàng còn rất thích hắn.
Nàng phấn chấn tinh thần lên, đem thương cảm trong lòng vứt bỏ rồi cười nói:
- Chỉ là trong lòng có chút sầu não cho nên tìm tỷ trò chuyện, cũng không phải là muội muốn đổi ý, dù sao nữ nhân đều phải lập gia đình có thể gả cho một nam nhân mình thích cũng là điều không tệ, có lẽ đây là do ông trời đền bù tổn thất cho muội, Cửu Thiên lúc xuất giá muội có thương cảm vậy không/
Tô Hạm thấy nàng dần khôi phục cảm xúc thì nói:
- Ta không giống như muội ta chỉ muốn gả cho một nam nhân mà mình yêu thích sau đó rảnh thì viết sách, tuy nói là như vậy nhưng sau khi ta gả cho hắn một chữ cũng chưa từng viết ra tối hôm qua muốn viết nhưng lại không có hứng nữa rồi muội nói xem tại sao ta không còn hào hứng nữa?
Tề Phượng Vũ khẽ cắn môi một cái sau đó bật cười Tô Hạm liền hỏi:
- Muội cười gì vậy?
Tề Phượng Vũ lắc đầu:
- Không có gì.
Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng:
- Bởi vì tỷ đã có thú vui khuê phòng dĩ nhiên là không muốn viết sách rồi.
- Nha đầu chết tiệt kia, ta biết ngay muội không có lời hay mà.
Tô Hạm vừa thẹn vừa vội, khẽ cù vào nách của Tề Phượng Vũ, cười mắng nàng:
- Muội đó suy nghĩ bậy bạ rồi.
Tề Phượng Vũ thở không ra cười nói:
- Hảo tỷ tỷ tha cho muội đi muội không dám nữa.
- Hừ hôm nay ta dùng gia pháp hoả hảo giáo huấn muooj.
Ở trong xe tràn ngập tiếng cười hai thị nữ phía sau nghe bốn chữ khuê phòng chi nhạc thì không biết đó là tư vị gì.
Mười ngày sau song phương cuối cùng đã định giờ thành thân, Tề Phượng Vũ tuy g còn có mấy thúc bá tỷ tỷ cũng đã xuất giá rồi, nhưng nàng là phong quang nhất Tề phủ ba ngày trước đã giăng đèn kết hoa, ở miếu thành hoàng của Giang Ninh huyện bày ra yến hội tám trăm bàn, mở tiệng chiêu đãi nhà nghèo ở trong huyện.
Toàn thành cao thấp cơ hồ ai cũng biết nữ tử xinh đẹp nhất của Tề gia, cháu gái được Tề gia sủng ái nhất gả cho Lương tự vương Hoàng Phủ Vô Tấn làm thiên phi, tin tức này cũng khiến cho giới kinh doanh và quan trường đều chấn động ai cũng nhìn ra đây không phải là quan hệ thông gia bình thường, quyền thế của Lương vương hệ cùng với tài phú của Tề gia đã dung làm một thể.
Trên đường cái mấy trăm người trong đội ngũ đón dâu từ từ mà đi, cỗ kiệu đỏ thẫm người mặc hỉ phục.
Chú rể Hoàng Phủ Vô Tấn cưỡi ngựa trước kiệu hoa đối với đại đa số người cả đời cũng chỉ có một lần cưỡi ngựa đón dâu trừ phi là vợ chết hoắc bỏ vợ mà thôi. Vô Tấn lúc này cũng không có nhiều kích động sắc mặt của hắn rất bình tĩnh.
Ở bên trong kiệu hoa, Tề Phượng Vũ mặc hỉ bào, bên cạnh là nha hoàn A La của nàng, A La lớn lên thân hình cũng rấ đầy đặn, bờ môi đỏ tươi, khi cười lại lộ ra má lúm đồng tiền.
Nàng ở bên cạnh Tề Phượng Vũ, trong lòng cũng bất định, dựa theo phong tục của Đại Ninh vương triều, nha hoàn chính là của hồi môn của chính thê hoặc bình thê.
Vào đêm động phòng hoa chúc, vào thời khắc mấu chốt nếu như A La cùng với Tề Phượng Vũ ở cùng một chỗ thì mặc kệ chủ nhân có đụng vào nàng hay không nàng cũng không gả cho người khác, trở thành thiếp của chủ nhân.
Trái lại nếu như không cho nàng nhập phòng vậy thì nàng cũng không làm tiểu thiếp, tùy ý cho nàng đi lập gia đình hoặc trả về Tề phủ.
- A La muội run gì vậy
Tề Phượng Vũ cảm nhân thấy toàn thân A La run lên thì hỏi.
- Tiểu thư muội rất sợ hãi.
Tề Phượng Vũ đối với nàng có cảm tình rất sâu liền ôn nhu nói:
- A La muội không cần lo lắng nếu như muội không muốn trở về Tề phủ thì ta sẽ cho muội tự do, gả cho lang quân mà muội ưa thích, như vậy không tốt sao?
A La không nói gì, tiểu thư thay nàng nghĩ rất nhiều, duy chỉ không ngờ đem nàng vào động phòng, có lẽ là tiểu thư không muốn, trong nội tâm nàng đau khổ, không khỏi cúi đầu.
- Nha đầu ngốc, ngươi không phải muốn cùng ta cùng động phòng sao?
Tề Phượng Vũ minh bạch tâm tư của nàng, liền trêu ghẹo cười hỏi.
A La cơ hồ muốn khóc ra thành tiếng, thanh âm nức nở nói:
- Tiểu thư, ta không muốn cùng người tách ra.
Tề Phượng Vũ mặc dù có khăn cô dâu, nhìn không thấy biểu lộ của A La, nhưng các nàng sống cùng nhau mười hai năm rồi, đối với tâm tư của thiếp thân nha hoàn này, Tề Phượng Vũ rõ như lòng bàn tay, nàng khẽ cười một tiếng nói:
- Ngươi vì hắn mà lấy thân đỡ tên, ban đầu ở Duy Dương huyện, ngươi đối với hắn đã có ý tứ rồi, ngươi cho rằng ta không biết sao?
Nàng thấy A La không có lên tiếng, liền biết rõ nàng lúc này đang bối rối bất an, lại cười cười hỏi:
- Ngươi biết quy củ bồi phòng nha hoàn không?
A La nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta biết rõ, phu nhân đã nói cho ta biết.
- Được rồi! Ngươi muốn cùng ta vào động phòng cũng được, nhưng ta nói trước, ngươi về sau hối hận cũng đừng trách ta.
Sau nửa ngày mới nghe A La nhỏ giọng nói:
- Ta sẽ không trách tiểu thư!
Lúc này, tiếng pháo bỗng nhiên nổ vang ở bên ngoài, ngay sau đó cỗ kiệu dừng lại, có người hô to:
- Tân nương hạ kiệu!
Tề Phượng Vũ bỗng nhiên khẩn trương lên, nàng nắm chặt tay A La, tim nhảy thình thịch.
Vượt qua chậu than, tiến vào nội đường, tân nương bái thiên địa cao đường, Tề Phượng Vũ cảm giác mình tựa như con rối, được hai bà mối bắt làm cái này làm cái kia, khó khăn lắm bái đường mới chấm dứt, nàng bị đưa vào một gian phòng, nàng tưởng rằng động phòng, ngượng ngùng mà ngồi, bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng cười của Tô Hạm:
- Ngươi cho rằng là động phòng sao?
Tề Phượng Vũ lúc này mới nhớ tới, nàng là vợ lẽ, còn có một sự kiện phải làm, cái kia chính là bái chính thê, nàng vừa muốn đứng dậy, Tô Hạm lại nhẹ nhàng cầm chặt tay nàng:
- Ngồi xuống đi, chúng ta trò chuyện.
Tề Phượng Vũ đang đội khăn cô dâu, nhìn không thấy mặt Tô Hạm, lúc này nàng cũng biết, bây giờ không phải là thời điểm nói giỡn. Hiện tại là thời khắc trọng yếu nhất, so với bái đường còn trọng yếu hơn, chọc giận Tô Hạm, nàng không tiếp trà mình dâng, mình muốn động phòng, nằm mơ đi.
Nhìn qua khe hở, nàng trông thấy còn có một đôi giày thêu của nữ nhân, là Kinh Nương hay là a Xảo?
- Hiện trong phòng cũng chỉ có ta cùng Kinh Nương, A Xảo cùng A La ở bên ngoài.