Q.2 - Chương 311: Thân Quốc Cữu suy tư (hạ)
Thân Quốc Cữu hít một ngụm lãnh khí, tư binh của hắn mỗi tháng chỉ cấp một lượng bạc cùng năm đấu gạo. Hoàng Phủ Vô Tấn vậy mà khai ra giá cao như thế, có thể là nhờ Tề gia ủng hộ hắn, hắn lại vội hỏi:
- Bằng hữu của ngươi nói có thể đột phá danh ngạch hay không?
- Bằng hữu của ta không chịu nói, nhưng ý của hắn rất rõ ràng, nhất định sẽ đột phá tám vạn, hắn vì say rượu nên nói cho ty chức, cho dù bọn hắn chiêu mộ hai mươi vạn, nhưng hướng bộ binh cũng chỉ báo cáo tám vạn, mà bộ binh căn bản không thể nào đối chiếu.
Thân Quốc Cữu nhẹ nhàng vuốt râu, cười lạnh một tiếng, quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn.
Ôn Tuyền cung là Hoa Thanh cung của Đường triều, bởi vì gần chân núi Hoa Thanh mà có tên như vậy. Thời đại Võ Chu, ở chỗ này tu kiến cung điện quy mô khổng lồ, là nơi trú đông tuyệt hảo. Đại Ninh vương triều kế thừa tòa cung điện này, cũng tiến hành tu sửa xây dựng thêm, cuối cùng tạo thành Đông cung ( * Đông cung này có nghĩa là cung điện phía đông chứ không phải Đông cung của Thái tử) của Đại Ninh vương triều, còn gọi là Ôn Tuyền cung.
Lúc này, Đại Ninh hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức đang trần truồng ngâm mình trong suối nước nóng, trong nước có thông hoàng nóng bỏng, tràn ngập một mùi lưu huỳnh nồng đậm.
Đây là nơi an dưỡng tốt nhất mà ngự y chọn lựa trong bảy mươi hai con suối, ngự y đề nghị, mỗi ngày ở chỗ này ngâm hai canh giờ, tiếp tục nửa năm, chân hắn sẽ có tri giác trở lại, đồng thời năng lực nam tính của hắn cũng sẽ dần dần khôi phục, đây là chỗ mà Hoàng Phủ Huyền Đức thiết tha mơ ước.
Lúc này hắn híp mắt, thích ý mà hưởng thụ cảm giác nước ấm quấn quanh thân hình, ở bên cạnh hắn, hai cung nữ mỹ mạo cũng đồng dạng trần truồng ngâm trong nước, nhẹ nhàng đấm bóp từng tấc thịt cho hắn.
Lúc này, Mã Nguyên Trinh vội vàng đi vào gian phòng, khom người bẩm báo:
- Bệ hạ, có tin tức tốt!
Hoàng Phủ Huyền Đức chấn động, lập tức ngồi dậy:
- Thục phi thế nào rồi?
Thục phi là Thân Như Ý, nàng dùng một lạc tóc, lần nữa đem Hoàng Phủ Huyền Đức kéo về bên cạnh nàng, lần nữa được sủng ái, cho dù Hoàng Phủ Huyền Đức không thể hoan lạc triền miên giống như trước, nhưng hắn vẫn không để ý cảnh cáo của ngự y, mỗi đêm đều với Thân Như Ý quấn cùng một chỗ, hai ngày này, Thân Như Ý có chút bệnh nhẹ, quả thực để cho Hoàng Phủ Huyền Đức vì nàng lo lắng.
Vừa dứt lời, Thân Như Ý đang mặc một bộ lụa trắng liền thướt tha đi đến, thân thể của nàng mềm mại giống như xà, con mắt như báo mẹ tràn đầy cuồng dã cùng nhiệt liệt, chăm chú mà nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Huyền Đức, không có bất cứ người nào dám nhìn Hoàng Phủ Huyền Đức như vậy, chỉ có Thân Như Ý mới dám. Nàng căn bản không có đem Hoàng Phủ Huyền Đức coi là Hoàng đế, mà coi hắn là dã nam nhân, làm cho Hoàng Phủ Huyền Đức đăng cơ ba mươi năm, sớm đã chán ghét nữ nhân thuận theo, đối với nàng si mê không thôi.
Hai cung nữ hiển nhiên rất e ngại nàng, vội vàng từ trong con suối leo ra, phủ thêm áo mỏng lui qua một bên, con mắt Hoàng Phủ Huyền Đức cũng phát sáng lên, tham lam mà nhìn chằm chằm vào nàng, Thân Như Ý nhẹ nhàng bỏ đi lụa trắng, trên người không còn mảnh vải, nàng đi vào con suối, lập tức giống như rắn nước, cánh tay mềm mại, eo cùng đội chân ngọc đem Hoàng Phủ Huyền Đức cuốn lấy, ghé vào trên người của hắn, trong mắt mang theo mị lực giống như điện, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ:
- Dã nam nhân của ta, nhớ ta không?
Thanh âm yêu mị này phảng phất muốn đem xương cốt trên người rút đi, ngay cả lão hoạn quan Mã Nguyên Trinh mặt cũng có chút đỏ lên, hắn nhỏ giọng nói:
- Tình báo Sở Châu đã đến, lão nô bẩm báo cho bệ hạ!
- Ngươi nói đi! Ta nghe.
Hoàng Phủ Huyền Đức híp mắt mút lấy đôi thỏ ngọc của Thân Như Ý, có chút không yên lòng.
- Bệ hạ, trên tình báo nói, Hoàng Phủ Vô Tấn đã suất lĩnh thuỷ quân ra biển diễn luyện, mang theo một ngàn năm trăm chiến thuyền, mấy vạn thuỷ quân.
Lúc này, Thân Như Ý đã bị Hoàng Phủ Huyền Đức mút đến phát ra thanh âm rên rĩ, mặc kệ bên cạnh còn có Mã Nguyên Trinh, loại cảm giác này làm cho Hoàng Phủ Huyền Đức kích thích không thôi.
- Còn...gì nữa không?
Hoàng Phủ Huyền Đức cũng có chút nói đứt quãng.
- Là Hoàng Phủ Vô Tấn thành lập một thương hội, tên Tấn Phúc Ký, lợi dụng việc chuẩn bị chiến tranh, kiếm lấy món lợi kếch sù, cùng Bách Phú thương hội năm đó đồng dạng.
- Bất quá Giang Các lão báo lại, hắn tạm thời ở lại Sở Châu, giám thị Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn cũng theo thuyền đi tham gia diễn luyện rồi.
Sở Châu đại lượng mua sắm tinh thiết, khả năng cùng Hoàng Phủ Vô Tấn có quan hệ.
Còn có...
- Được rồi, ta đã biết rồi, ngươi lui xuống đi!
Hoàng Phủ Huyền Đức có chút mất hứng mà cắt đứt hắn, hắn đang cùng Thân Như Ý tiến hành chuyện phòng the, lại nghe mấy sự tình này, thì có chút mất hứng.
- Bệ hạ, còn có một sự kiện cuối cùng, có mấy phần tấu chương rất khẩn cấp.
- Ngươi thay trẫm phê đi, mau lui xuống!
- Vâng! Lão nô lui ra.
Mã Nguyên trinh kéo lên rèm, chậm rãi lui xuống.
Lui ra bên ngoài, một cơn gió lạnh thổi tới, hắn lập tức rùng mình một cái, vội vàng lau mồ hôi trên trán, bên trong quá nóng, bên ngoài quá lạnh, chênh lệch nhiệt độ lớn như thế, hắn thực sự chịu không được.
Hắn có chút cảm giác, vừa quay đầu lại, chỉ thấy một thị vệ vụng trộm hướng hắn tới gần, không khỏi nhướng mày nói:
- Tiểu hầu tử, ngươi muốn điều gì?
- Lệnh công, Thái tử đã đến, đang ở bên ngoài chờ triệu kiến!
Mã Nguyên Trinh cũng có rất nhiều xưng hô, có người gọi hắn là Các lão, cũng có người gọi hắn công công, nhưng hắn thích nhất người khác gọi hắn là lệnh công, hắn là rất thích cách gọi này.
- Ta đã biết, ta đi gặp Thái tử.
Hắn lại hướng hơn mười tên thị vệ nói:
- Hoàng Thượng đang dưỡng bệnh, không được cho người quấy rầy, ai dám quấy rầy sẽ chết, hiểu chưa?
Chúng thị vệ trong nội tâm đều biết, vội vàng đáp ứng, Mã Nguyên Trinh lại dặn dò vài câu, liền đi ra ngoài cung, hắn rất hiểu quy luật của Hoàng Phủ Huyền Đức, sau khi cùng Thục phi triền miên, bình thường hắn sẽ nhắm mắt nghỉ ngơi nửa canh giờ, lúc này ai cũng không thể quấy rầy, kể cả Mã Nguyên Trinh hắn.
Trong khoảng thời gian này, Thái tử tìm hắn rất nhiều lần, làm cho hắn cảm thấy Thái tử đang rất bất an