Q.2 - Chương 335: Trần Định Quốc chết
Vô Tấn có chút hoài nghi mình nghe lầm, Phượng Vũ có chút ủy khuất nói:
- Huynh không phải nói ra tay hung ác một chút sao? Thiếp kỳ thật đã làm không tệ rồi, Bách Phú thương hội buôn bán lời được sáu trăm vạn lượng.
Vô Tấn thầm nghĩ, cái này kêu là quan thương cấu kết, không đen tâm mới là việc lạ.
Hắn liền cười nói:
- Ta không có trách nàng, hiện tại bạc ở nơi nào? Ta rất nhanh sẽ sử dụng.
- Bạc đều ở Tề Đại Phúc tiền trang, thiếp sẽ đem tín vật đưa cho chàng, tùy thời có thể lãnh.
Nói đến đây, Phượng Vũ lại nghĩ tới một chuyện, cười nói:
- Thiếp lần trước nói qua với chàng, dùng bạc bán trà mua ngựa, chàng còn nhớ không?
Vô Tấn tinh thần chấn động, chiến mã cũng là nhu cầu cấp bách của hắn, hắn vội vàng hỏi:
- Thế nào, ngựa có tin tức rồi sao? Có bao nhiêu?
- Tổng cộng mua một vạn con ngựa, phân bốn lần đưa tới, cuối năm trước đã đưa đến toàn bộ, đang ở trên đảo Thái Hồ Đông Sơn. Nhưng cỏ khô chính là vấn đề lớn, thiếp đã mua toàn bộ cỏ khô lưu thông trên thị trường, nhưng vẫn không đủ, lại phí rất nhiều công sức mới mua được một trăm vạn cân đậu đen, nhưng rất nhanh sẽ hết. Hiện tại chỉ mong thuyền cỏ khô tới nhanh một chút, khoản mua bán này thiếp thua lỗ hai vạn lượng bạc, lần sau sẽ không thay chàng mua ngựa nữa.
Vô Tấn hiện tại thiếu nhất đúng là chiến mã, không ngờ có đến một vạn con chiến mã. Hắn quả thực mừng rỡ như điên, hắn hận không thể đem Phượng Vũ ôm vào trong ngực ra sức một phen. Hắn vừa đứng người lên, Phượng Vũ sợ tới mức hét ầm lên:
- Chàng ngàn vạn lần đừng tới đây!
- Ta đáng sợ như vậy sao?
Vô Tấn cười khổ một tiếng, chỉ phải ngồi xuống.
- Tự chàng biết lấy chứ?
Phượng Vũ trừng mắt, lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của nha hoàn:
- Lão gia, bên ngoài đến một chưởng quỹ, nói là ngài tìm hắn.
Vô Tấn biết rõ, là Dương chưởng quỹ của Đông Hải tửu lâu đã đến, liền phân phó nói:
- Mời hắn đến ngoại thư phòng chờ một chút.
Phượng Vũ nghe nói hắn có khách, liền lười biếng đứng lên nói:
- Thiếp không nhiều lời với chàng nữa, về trước đây, các nàng đoán chừng đều đang chê cười thiếp!
- Ân! Thay ta chăm sóc sư tỷ, nàng rất mẫn cảm.
- Thiếp đã biết, nàng là mệnh căn của huynh, chính là cha mẹ của thiếp.
Phượng Vũ tức giận nói một câu, liền mở cửa đi ra ngoài, Vô Tấn lắc đầu, hắn chuẩn bị một chút, liền bước nhanh đến ngoại thư phòng.
Tuy ở trên bến tàu, Vô Tấn đối với việc Trần Trực sắp đến biểu hiện hời hợt, nhưng đây chẳng qua là vì trấn an Trương Dung, trên thực tế, hắn so với ai khác đều coi trọng chuyện này hơn. Hắn biết rõ mục đích thực sự mà Trần Trực đến Sở Châu là cái gì? Trần Trực mang Thượng phương bảo kiếm đến, ý nghĩa thời gian hắn và Hoàng Phủ Huyền Đức trở mặt càng ngày càng gần. Hiện tại đã là ngày mười tám một tháng, tháng hai đầu xuân, hắn nhất định phải xuất chinh Phượng Hoàng Hội, mà lúc này Trần Trực đến, thừa dịp hắn không ở Sở Châu trừ bỏ vây cánh của hắn, thu thập chứng cớ của hắn, chờ hắn xuất chinh trở về, vô luận hắn thắng hay thua, đều phải rơi đầu.
Tra hắn tham ô thuế ngân chỉ là một nguỵ trang, thực tế là Hoàng Phủ Huyền Đức bắt đầu động thủ, một cảm giác nặng nề bắt đầu xuất hiện trong nội tâm Vô Tấn.
Vô Tấn bước nhanh đi đến ngoại thư phòng, đẩy cửa ra, chỉ thấy Dương Hồng Hải đang bất an đi qua đi lại, thấy Vô Tấn tiến đến, Dương Hồng Hải lập tức quỳ xuống:
- Tham gia điện hạ!
- Dương tiếu lĩnh không cần khách khí, mời ngồi!
Hai người ngồi xuống, Dương Hồng Hải có chút khẩn trương nói:
- Ta vừa nhận được tin tức của Phượng Hoàng Hội, Phượng Hoàng Hội đã xảy ra đại sự.
- Xảy ra đại sự gì?
- Trần Kỳ phát động phản loạn, làm cho Phượng Hoàng Hội nội chiến, Nhị Hội chủ cùng Triệu Phát bất hạnh bỏ mình, hiện tại đảo chủ đã bình định nội loạn của Phượng Hoàng Hội.
- Trần Định Quốc chết rồi!
Vô Tấn chấn động, vội hỏi:
- Vậy Hội chủ thì sao?
- Hội chủ không có nhắc tới, đoán chừng không có việc gì, mấu chốt là Trần Kỳ, hắn thừa dịp loạn đào tẩu, đi đâu không rõ, đảo chủ chưa bao giờ dùng qua Hắc Phượng Hoàng lệnh, lệnh tất cả phân đà Sở Châu lùng bắt Trần Kỳ, một khi phát hiện, vô luận sống chết cũng phải mang hắn về đảo.
Vô Tấn nghe nói Hắc Phượng Loàng lệnh, đó là chỉ lệnh cao nhất của Phượng Hoàng Hội, nói rõ vấn đề vô cùng nghiêm trọng, trong lòng của hắn thầm nghĩ:
- Hẳn là Trần Kỳ đào tẩu sẽ tiết lộ bí mật trọng đại gì sao?
Chẳng lẽ hắn sẽ tiết lộ bí mật của Tấn An hội?
Trong nội tâm Vô Tấn cũng có chút khẩn trương, sáu dũng sĩ Tấn An, trong đời thứ ba Trương gia cùng Chu gia cũng đã biết bí mật Tấn An hội, Trần Kỳ có thể hay không cũng biết bí mật này, cho nên khi hắn đào tẩu, mới có thể làm cho Trần Chí Đạc khẩn trương như vậy. Hạ Hắc Phượng Hoàng lệnh, còn vô luận sống chết đều phải bắt được, nếu thật là như vậy, Trần Chí Đạc vì cái gì không tự nói với mình?
Vô Tấn nghĩ đến đây, có chút thất thần, Dương Hồng Hải liền hỏi:
- Điện hạ tìm ta, không biết có chuyện gì không?
Vô Tấn nhẹ gật đầu, hắn tìm Dương Hồng Hải xác thực là có một việc, hắn vội vàng nói
- Có một việc, ta muốn ngươi đi làm.
Dương Hồng Hải rời đi, Vô Tấn cũng không trở lại nội đường, mà lên ngựa đi đến quân doanh Mai Hoa vệ. Hắn hiện tại quan tâm nhất chính là tình huống chiêu mộ tám vạn quân dự bị, đó là mấu chốt để hắn có thể chống lại Hoàng Phủ Huyền Đức hay không.
Cách quân doanh của Mai Hoa vệ ước chừng ba dặm, chỉ thấy xa xa ngoài bìa rừng, hiện đầy lều vải dày đặc, kéo dài vài dặm, mơ hồ có thể thấy được nhiều đội binh sĩ đang xếp thành hàng huấn luyện.
Tràng cảnh này trước kia chưa bao giờ có, làm cho Vô Tấn kinh hỉ ngoài ý muốn, hắn dục ngựa lao nhanh trên quan đạo, vó ngựa phi nhanh về phía trước, hướng quân kia doanh lao đến, chỉ một lát hắn liền đến trước quân doanh.
Cùng quân doanh của Mai Hoa vệ bất đồng, tại đây không có đại môn tường vây, chỉ có một đường hào rộng một trượng, sâu ba thước, loại rãnh nông này, chiến mã có thể nhảy lên mà qua, không có bất kỳ ý nghĩa. Nhưng nó có thể ngăn trở những người bán hàng rong cùng những kỹ nữ muốn tiến vào quân doanh.
Trên bãi đất trống ngoài quân doanh rất náo nhiệt, đồ tạp hoá, bán bánh mì, bán rau quả, bán gà vịt, đương nhiên còn có cả kỹ nữ, tiểu thương, người bán hàng rong chừng hơn trăm người. Quân kỷ cũng không nghiêm, thỉnh thoảng có binh sĩ vụng trộm chạy đến mua ít đồ, còn có nắm tay kỹ nữ chạy về phía rừng cây bên cạnh.