Q.2 - Chương 344: Giản thái y(thượng)
Hoàng Phủ Hằng vội vàng hỏi:
- Thế nào, tìm được chỗ bọn hắn luyện đan chưa?
- Hồi bẩm điện hạ, đã tìm được, bọn hắn luyện đan trong một tòa trang viên ở Bá Thượng, ty chức đã phái huynh đệ theo dõi bọn hắn.
Hoàng Phủ Hằng trầm tư thật lâu, bỗng nhiên, hắn cắn răng một cái nói:
- Chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn đi Bá Thượng
Trong Hoa Thanh Phú, Thân hoàng hậu có chút đau thương mà nhìn qua vài cành Mai trong nội viện, Mai đã nở rộ, vàng óng một mảnh, hương thơm dào dạt lan tràn khắp nơi.
Cảnh sắc xinh đẹp như thế, ở trong mắt Thân hoàng hậu lại như hư vô, trong lòng của nàng vẫn là mùa đông. Nàng tính toán thời gian, đã suốt một trăm ba mươi ngày không có nhìn thấy Hoàng thượng.
Ở trong Hoa Thanh cung, nàng thậm chí ngay cả thân ảnh Hoàng đế cũng chưa từng thấy qua. Hoàng đế cũng không có dưỡng bệnh, nàng biết rõ, Hoàng đế mỗi ngày đều với nữ nhân kia cùng một chỗ, nàng khe khẽ thở dài, mở ra cánh tay trắng nõn. Hôm nay tuy vẫn trắng nõn, nhưng đã mất đi vẻ sáng bóng hằng ngày, trên bàn tay là ba sợi tóc màu trắng, một tháng trước, trên đầu của nàng xuất hiện sợi tóc trắng đầu tiên, nàng khủng hoảng mà nhổ. Nhưng hôm nay, trên đầu của nàng lại xuất hiện ba cọng, khiến cho trong nội tâm nàng tràn đầy thê lương cùng lão ý, nàng mới ba mươi hai tuổi thôi mà!
- Nương nương, Giản thái y đã đến.
Một cung nữ lo sợ mà bẩm báo, Thân hoàng hậu lập tức lau nước mắt, bình tĩnh nói:
- Mời hắn vào!
Giản thái y chính là người phản đối Hồ y mà bị trách phạt, trải qua phong ba Hồ y lần trước, cấp trên của hắn Triệu Nhữ Chính không cho hắn cơ hội tiếp cận Hoàng Phủ Huyền Đức nữa, bất quá Thân hoàng hậu rất tín nhiệm lão Thái y này, chuyên môn tìm hắn đến xem bệnh cho mình.
Giản thái y tiến vào gian phòng quỳ xuống:
- Vi thần Giản Hành, khấu kiến Hoàng hậu nương nương!
- Giản thái y miễn lễ!
- Tạ nương nương!
Thái y Giản Hành đứng lên cười hỏi:
- Nương nương, thời gian gần đây thân thể có khỏe không?
Thân hoàng hậu xoay người thở dài một cái nói:
- Giản thái y, tháng trước ngươi đề nghị ta dùng nhiều vừng đen cùng Thủ ô, ta xác thực dùng không ít, hơn nữa mỗi ngày dùng vừng đen tán nhỏ gội đầu, thế nhưng mà qua một tháng, ta lại thêm ba cọng, giản thái y, đơn thuốc ngươi không dùng được ah!
Thân hoàng hậu đem ba cọng đặt ở trên bàn gỗ trầm hương, nước sơn đen tỏa sáng làm lộ rõ ba cộng tóc trắng. Giản Hành trong nội tâm thở dài, tâm bệnh của Hoàng hậu sao có thể dùng vừng đen chữa hết.
Sau nửa ngày, hắn cười khổ một tiếng:
- Nương nương, thần có lẽ còn có một biện pháp, chỉ cần nương nương không trách tội ta.
- Ngươi nói đi! Ngươi là thái y, ta sao lại trách tội ngươi, là thuốc gì?
- Thật ra là ba đồ vật rất thông thường, không phải dược.
Giản Hành chậm rãi nói:
- Một cái mõ, một chuỗi tràng hạt, một bản kinh Kim Cương, nương nương, có lẽ ba vật này, có thể làm chậm quá trình bạc tóc.
Thân hoàng hậu có chút cay mắt, năm đó Dương hoàng hậu bị thất sủng, nàng cũng ký thác vào ba đồ vật này, Thiên Đạo tuần hoàn, báo ứng trước mắt, chẳng lẽ hôm nay lại đến phiên mình rồi sao?
Nàng trầm mặc nửa ngày, lại hỏi:
- Giản thái y, thân thể Hoàng thượng thế nào rồi?
- Hồi bẩm nương nương, thân thể hoàng thượng bề ngoài không tệ, trên thực tế càng ngày càng hỏng, người quá tin tưởng đan dược của vu nữ, ta biết rõ, phân lượng trong đơn thuốc của Hồ nữ càng ngày càng nặng, nếu Hoàng thượng cứ tiếp tục dùng, thần lo lắng người sẽ không tỉnh lại nữa, thần thật sự rất lo lắng, ai cũng không nghe lời của ta!
Giản Hành thở dài không ngớt, vô cùng đau đớn, Thân hoàng hậu nhướng mày:
- Thế nhưng mà ta nghe Triệu Thự Chính nói, thuốc của Hồ y cũng có chỗ tốt, cũng không phải là hoàn toàn hại người, hắn nói Hoàng Thượng đã khôi phục, chân cũng có tri giác, ta cảm thấy chân có tri giác là chuyển biến tốt đẹp, sao lại càng ngày càng hỏng?
- Nương nương, Hoàng Thượng cũng không phải bị hủy vì dược. Những thuốc kia không có độc, xác thực cũng bổ thận, nhưng vấn đề là, Hoàng Thượng bởi vì dùng loại thuốc này mà hoang dâm, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi, cho nên loại thuốc này biến tướng tổn thương Hoàng Thượng. Nương nương quên là bệ hạ té xỉu như thế nào sao? Hình như tất cả mọi người đều quên, Hoàng Thượng cũng quên.
Giản Hành nhịn không được quỳ xuống dập đầu:
- Nương nương, Triệu Thự Chính là có tư tâm, hắn cũng biết loại thuốc này có hại, nhưng hắn sợ Hoàng Thượng không vui mà xử phạt hắn, bởi vì loại thuốc này là đem tất cả tổn thương tụ tập lại, một khi phát tác, lập tức ngã gục, Hoàng Thượng không có cơ hội trừng phạt Triệu Thự Chính, hắn là ôm tâm lý này, hắn sẽ hại chết Hoàng Thượng!
Giản Hành quá ngay thẳng, lời hắn nói ai cũng không thích nghe, kể cả Thân hoàng hậu, nàng nghe Giản Hành nói chữ “chết”, trong nội tâm nàng cũng có chút không vui, nhưng nàng không có biểu lộ ra, chỉ thản nhiên nói:
- Ta đã biết, ta sẽ nghĩ cách khuyên nhủ Hoàng Thượng, ngươi lui ra đi!
Giản Hành bất đắc dĩ, chỉ phải lui xuống. Lúc này, ngoài cung truyền đến thanh âm gõ vang của Thái Bình chung, đây là tin tức có nhân vật trọng yếu qua đời. Thân hoàng hậu ngây ngẩn cả người, sau nửa ngày, nàng vội vàng phân phó một hoạn quan:
- Đi nghe ngóng một chút, là ai qua đời?
Hoạn quan đáp ứng một tiếng đi ra ngoài, một lát sau, hoạn quan vội vàng chạy trở về bẩm báo:
- Nương nương, là Lan Lăng quận Vương Hoàng Phủ Cương qua đời.
Trong Mai viên của Hoa Thanh Cung đã là biển hoa, hoa mai nở rộ sáng lạn, nơi thì bó, nơi thì đoàn, tầng tầng lớp lớp, như gấm hoa rực rỡ đầy trời. Cảnh đẹp này bên trong tiết trời se lạnh, lung linh như tuyết như ngọc, rực đỏ như lửa, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, sáng chói óng ánh, mùi thơm thấm người tràn ngập cả Hoa Thanh Cung.
Ở trong cảnh mai nở xinh đẹp này, Đại Ninh hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức tựa hồ như đã thoát ra ngoài biển hoa này, hắn đang nghe lấy một tin tức quan trọng. Lúc này, mùa xuân mỹ hảo chung quanh, hết thảy cùng hắn không quan hệ.
Hoàng Phủ Cương rốt cục chết rồi, đây là tin tức hắn hy vọng gần ba mươi năm, giờ phút này, khi hy vọng mà hắn nằm mơ cũng muốn thấy đã trở thành sự thật, Hoàng Phủ Huyền Đức cũng không ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, khóe miệng của hắn lại lộ ra một tia vui vẻ đắng chát.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Mã Nguyên Trinh, thấy nét mặt của hắn cũng có chút đắng chát, liền hỏi:
- Mã công công, ngươi thương cảm sao?
Mã Nguyên Trinh nhẹ lắc đầu:
- Bệ hạ, hắn dù sao cũng là Hoàng thúc, hắn đi, lão nô chỉ cảm thấy bệ hạ sẽ càng thêm tịch mịch.
- Mặc dù có một điểm thất lạc, nhưng có thể trẫm sẽ cao hứng hơn nữa, hắn đã từng là họa lớn trong lòng trẫm.