CHƯƠNG 17
Màn đêm buông xuống, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua. Từng tiếng quạ lần lượt vang lên xen lẫn tiếng âm thanh rầm rú.
Một chiếc Việt Dã đã hơi 'tàn' phóng nhanh trên đường lớn chạy thẳng đến trung tâm thành phố.
Tô Chu lần thứ n đè lại Tiểu Thi đang cố sức hướng cửa sổ bò ra. Từ khi lên xe nó không bao giờ chịu ngồi im.
Tô Chu dừng lại xe.
Thả ra tinh thần lực dò xét xung quanh, không hổ là trung tâm thành phố, nơi nơi đều đầy tang thi.
Tô Chu phát động cơ xe nhưng không chạy, kết hợp với bóp kèn, âm thanh ầm ĩ vang vọng khắp nơi.
Hài lòng nhìn tác phẩm mình tạo ra, một đoàn tang thi đang lảo đảo hướng nơi này tụ tập.
Bọn chúng phấn khích rống to.
Tô Chu đưa ánh mắt nhìn Tiểu Thi đang tò mò nhìn lũ tang thi xung quanh. Đưa tay...
Nắm lấy cổ áo nó quăng vào đoàn tang thi. Còn bản thân thì lười biếng chống tay lên còi xe quan sát.
Phải nói rằng đánh giết và sử dụng dị năng là bản năng của tang thi.
Bằng ánh mắt của Tô Chu cô nhìn thấy một luống sức mạnh trong suốt từ não của Tiểu Thi phát ra, tấn công vào tinh hạch của một con tang thi đang định cánh lén nó.
Sao đó con tang thi như bị thôi miên quay người lại, tấn công những con tang thi khác...
Tô Chu bên ngoài trố mắt nhìn, tinh thần lực còn có thể sử dụng như thế này sao?
Tiểu Thi sử dụng dị năng được một lát thì kiệt sức, dù gì thì nó cũng chỉ vừa mới thức tỉnh. Trải qua một lúc trên người đã không thiếu vết thương lớn nhỏ.
Đến tận lúc Tô Chu sắp bị một con tang thi chộp vào đầu thì Tô Chu mới có phản ứng.
Cô nhảy vụt ra khỏi xe nghiêng người ôm lấy Tiểu Thi, bàn tay vung lên phóng ra một quả cầu lôi điện sắc tím.
"Oanh..."
Mặt đất bị phá thành một cái lỗ hổng lớn, phía dưới có vài con tang thi bị cháy đến xương cũng không còn, một mảnh đen đen bốc khói.
Tô Chu mang theo Tiểu Thu nhảy lên nóc xe Việt Dã, đặt nó ngồi yên, thì thầm.
"Ngồi yên xem ta."
Sau đó nhảy vào đoàn tang thi, từng tia lôi điện phóng ra đều thiêu chết một mảng lớn tang thi.
Tiểu Thi ngồi trên nóc xe, trong mắt là một mảnh đỏ ngàu mênh mông vô thần. Chỉ có khi nhìn nhìn đến thân ảnh Tô Chu trong đoàn tang thi thì đôi mắt đó mới nổi lên một chút cảm xúc, nhìn không rõ.
Chỉ trong chốc lát Tô Chu đã trở lại xe, người đầy mùi máu. Trên tay cô cầm một lượng lớn tinh hạch, nhìn Tiểu Thi một bộ ngốc nghếc nhìn mình cô cũng chỉ thở dài, chỉ còn cách này thôi.
Cô nắm lấy tay Tiểu Thi, ý niệm vừa động đã xuất hiện trong không gian tối đen, cô phóng Tiểu Thi xuống, để lại toàn bộ lượng tinh hạch thu thập được.
Chỉ mong có thể sớm trải qua lần thăng cấp quan trọng đầu tiên, đừng để cô thất vọng.
Thoát ra khỏi không gian, Tô Chu quay xe lại siêu thị, đợi tiểu thi thăng cấp thành công cô sẽ lên đường đi thành phố Z.
Lúc Tô Chu quay xe lại siêu thị thì phát hiện trước cửa siêu thị nhiều ra một chiếc xe. Xe bị bám đầy bùn đất và máu đen, hẳn là đã trải qua quá trình dài.
Nhìn thoáng qua xe, Tô Chu chậm rãi từng bước mở cửa sắt
Tiếng cửa kim loại rỉ sét vang lên, tập trung sự chú ý của những người bên trong.
Họ chỉ thấy cửa mở ra, dưới ánh trăng kéo dài ra cái bóng của người đến.
Hắn có gương mặt thon dài, dưới ánh trăng làn da có vẻ trắng bệch. Thu hút mọi người còn có cả bộ quần áo sặc mùi máu thối, có vài giọt máu đen trên quần áo hắn nhỏ giọt lên sàn nhà, như là mới vừa trong ao máu vớt ra vậy, không ai hẹn ai đều bắt đầu phòng bị.
Nhìn lướt qua, đúng là có thêm không ít người.
Có năm người, ba nam và hai nữ.
Ngồi đằng xa là đám người Dưỡng Tĩnh đang cảnh giác nhìn bọn người mới vào.
Tô Chu im lặng bước đến quầy quần áo, định tìm một bộ quần áo mới thay thì bị chặn lại.