Chương 20: Tiểu quỷ ngoài tầm kiểm soát

Khi thu hẹp tầm ngắm lại thành một căn phòng, khó tránh sẽ rút dây động rừng, bây giờ chúng tôi quay về phòng mình trước rồi hẵng nói.

Trở lại phòng, việc đầu tiên là đánh thức Lâm Tư Giai dậy, nó đúng là đáng thất vọng, lẽ ra tôi không nên đi tin lời nó, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao. Thấm khăn vào nước lạnh lau mặt cho Lâm Tư Giai, nó tỉnh táo trở lại, ba người chúng tôi liền tranh nhau lau vào mắng mỏ.

“Thực xin lỗi.” Lâm Tư Giai cúi đầu, nhìn chúng tôi một cách sợ sệt.

“Thôi, em không bị dọa đến nỗi gây ra chuyện gì là tốt rồi, Miêu ca, anh khẳng định là người nuôi quỷ đang ở trong phòng 215 chứ?”

“Phòng 215! Đó không phải là…” Lâm Tư Giai trợn tròn hai mắt, chớp chớp lông mi.

Bốn nữ sinh ở phòng 215 chỉ có Triệu Tuệ và Tôn Tiểu Lỵ là cùng chuyên ngành với chúng tôi, còn hai nữ sinh còn lại thì ở một khoa khác, bọn họ đều thuộc kiểu người quen gặp mặt không màng chào hỏi, nhưng lại không khác nào những sinh viên bình thường, sao lại có thể nuôi quỷ được. Không đúng, gần đây có một người trở nên rất khác thường, tôi liền nghĩ đến tình trạng da bọc xương hiện tại của Triệu Tuệ.

“Bộ dạng của Triệu Tuệ nhìn không bình thường tí nào, tao còn tưởng rằng là do uống nhiều thuốc giảm cân, nói không chừng cậu ấy lại dùng một phương pháp khác.” Tôi nói ra ý nghĩ trong đầu mình.

Những người khác không nói gì, nhưng ánh mắt của bọn nó lại nói cho tôi biết rằng bọn nó có cùng suy nghĩ với tôi.

“Các cô ở lại giải quyết cho xong đi, tôi muốn đi ngủ.” Tiểu Hắc nói xong liền phất đuôi nhảy lên giường, cuộn tròn bên cạnh gối nằm của tôi.

“Mạnh Kiều, mày đọc trong sách xem có thông tin gì về chuyện nuôi quỷ không.”

Cuốn sách dày cộm của Mạnh Kiều rốt cuộc cũng có thể phát huy công dụng, chỉ riêng cái mục lục thôi mà đã dài đến trăm trang, so với độ dày kia, tôi thấy nội dung bên trong còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Thuật dưỡng quỷ cùng một loại với thuật điền khiển hồn phách, người thường cơ bản sẽ rất khó thấy được linh hồn, đuổi chúng nó đi thì càng khó, khống chế chúng nó lại càng khó mà thêm khó, hai thuật này đều giống nhau ở điểm, người không có đạo hạnh sẽ không dám động đến, người có đạo hạnh cao cũng không dám tùy tiện nuôi nhốt, bởi vì nuôi quỷ rất tổn hại đến âm đức*. Còn đoạn văn thứ hai, chúng tôi đọc tới đâu liền sợ run tới đó.

*Âm đức: Người ta cho rằng, âm đức tức là chuyện làm tốt trên dương gian, những việc này đều sẽ được ghi công ở âm phủ.

Chủ yếu là có hai cách để tạo nên tiểu quỷ, một là trực tiếp đi bắt hồn phách của đứa trẻ không thể siêu sinh, loại tiểu quỷ này có tính trau dồi kém, chủ yếu là dựa vào oán khí khi chết trên người đứa bé, oán khí mạnh thì mạnh, oán khí yếu thì yếu, mạnh quá thì khống chế không xong, yếu quá thì lại không có tác dụng, ưu điểm ở đây là dễ thu được, không cần phải có đạo hạnh quá cao. Một cách khác nữa chính là lấy bào thai đã chết trong bụng mẹ để luyện hóa, loại này rất dễ thích nghi, cũng nguy hiểm hơn, nếu bản thân có đạo hạnh yếu mà không quản được sự phát triển của tiểu quỷ thì sẽ bị nó phản lại.

“Triệu Tuệ cậu ấy… Không có khả năng để làm như vậy.” Mạnh Kiều thay đổi giọng điệu, kiên quyết nói, cùng làm việc với Triệu Tuệ được hơn một năm, nó cũng biết về cậu ấy ít nhiều.

“Triệu Tuệ và chúng ta bình thường có quan hệ không xấu, tao cũng không tin rằng cậu ấy sẽ… A Hạnh, mày cảm thấy thế nào?” Lý Nghi cau mày hỏi tôi.

“Trong sách có nói, người nuôi quỷ cần phải có đạo hạnh, bọn mày nghĩ cậu ấy là người có thể lén theo học thuật pháp sao? Khi Đường Hân Nhàn chết, cậu ấy cũng phải chịu đả kích rất lớn, nếu Triệu Tuệ thật sự có bản lĩnh như vậy, chẳng nhẽ lại trơ mắt nhìn Đường sư tỷ bị giết hại?”

“Ý mày nói là người nuôi quỷ không phải Triệu Tuệ?”

“Không phải, Triệu Tuệ là người đáng nghi nhất, uống thuốc giảm béo nào mà lại có thể trở thành như vậy, khiến cho tao càng cảm thấy nghi ngờ thêm, nhưng chính tao cũng không rõ, trông cậu ấy cũng không giống một người hiểu biết huyền thuật.”

Tôi trưởng thành trong một hoàn cảnh đặc biệt, người trong nhà đều là những người bắt quỷ để sống, tôi còn nhớ mang máng rằng chúng tôi được người ngoài gọi là người đứng đầu chính thống của tứ đại gia tộc gì gì đó. Trước kia, tôi cứ tưởng bọn họ nói thế là vì trong nhà có nhiều tiền, bây giờ mới hiểu được, ý bọn họ nói Cao gia đời này qua đời khác đều là thần côn*. Tuy rằng tôi không đi theo các anh chị họ để học huyền thuật, nhưng mưa dầm thấm lâu, tôi cũng kế thừa được thứ gọi là ‘linh cảm’, cha mẹ mang tôi dọn xa nhà bởi vì thân thể tôi rất yếu ớt hồi còn ở đó, luôn phát sốt hay cảm lạnh, ở cái đêm trên núi tuyết cũng vậy, tôi ngủ không được ngon giấc, có lẽ bản năng trời cho của tôi vẫn còn chưa hết thuốc chữa, người Cao gia có thể làm được, tôi cũng có thể.

*Thần côn là những kẻ dối gạt thường xưng là được quỷ thần giáng thân, bày vẽ những trò hoa dạng, tự xưng có thần thông, phép lạ nhằm mục đích trục lợi. (Sưu tầm).

“Nhìn đoạn này đi.” Tôi chỉ đoạn văn mà mình cho là thi thú cho bọn nó xem, đoạn văn đó nói việc nuôi quỷ như thú cưng, thuở ban đầu, các tiểu quỷ được nuôi dưỡng thường được dùng để giết người, việc nuôi quỷ này phải dùng hai từ ‘khốc liệt’ để hình dung, người nuôi phải dùng chính máu hoặc thậm chí nội tạng của mình đút cho tiểu quỷ ăn, để cho nó trở nên hung bạo hơn. Sau này, việc nuôi tiểu quỷ lại trở nên thịnh hành tại khu vực Đông Nam Á, người Đông Nam Á hay đi chém đầu nhất, nuôi quỷ chẳng qua là để giảm số lượng trợ thủ đi cùng, nhưng khi phát hiện các tiểu quỷ hung bạo ngược lại còn khiến cho mình lâm vào nguy hiểm, họ liền phát triển nó thành một dạng như nuôi thú cưng, nếu có làm khách ở vùng Đông Nam Á, thấy trái cây trong mâm không biết tại sao lại biến mất thì nhất định không được sợ hãi, hoặc là khi ăn cơm trên bàn, thấy có nhiều hơn một đôi đũa thì chủ nhà phần lớn là đang nuôi tiểu quỷ, cần phải lập tức rời khỏi đó.

“Đúng rồi! Em có đọc về mấy tin đồn giảm béo của ngôi sao trong tạp chí bát quái, nghe nói có ngôi sao vì muốn gầy nhanh mà đã nuôi tiểu quỷ để giảm béo, không lẽ Triệu Tuệ cũng giảm theo cách này?” Lâm Tư Giai đọc xong, bất chợt nhớ ra gì đó.

“Để cho nó ăn mỡ, không phải Miêu ca cũng nói thế sao, loài quỷ Triệu Tuệ đang nuôi chính là quỷ đói.”

“Triệu Tuệ thật sự đã bị Tôn Tiểu Lỵ kích thích đến nỗi chuyện ngốc gì cũng làm, cậu ta không biết trên sách đã nói nuôi quỷ là nguy hiểm như thế nào rồi sao.” Lý Nghi tức giận đến nỗi đôi giày cao gót phát ra tiếng cót két.

“Cho dù chúng ta biết ngọn nguồn là ở Triệu Tuệ cũng vô dụng, cậu ấy nhất định sẽ không thừa nhận, người khác cũng sẽ không tin.”

“Chuyện này không thể kéo dài được, mày xem bộ dáng của Triệu Tuệ bây giờ, nhất định là cậu ấy không thể khống chế được tiểu quỷ, để tao đi khuyên nhủ, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng chính cậu ấy cũng sẽ bị mất mạng.” Trong lòng tôi đã quyết định xong, để tự bản thân Triệu Tuệ tỉnh ngộ dĩ nhiên là tốt nhất, nếu cậu ấy bị quỷ ám thì tôi liền dùng sức ngay, tôi không tin một người cao 1m65 như tôi và mấy lá bùa của bà nội giấu trong túi lại không đối phó được tiểu quỷ.

Hôm nay sau khi khóa học kết thúc, tôi chọn vài đề tài để nhờ Triệu Tuệ chỉ giúp, lúc này là thời gian ăn trưa, trong phòng học hiện tại chỉ còn lại hai người chúng tôi.

“Câu thứ hai cần phải giải bằng công thức này…” Triệu Tuệ cúi đầu viết tới tính lui trên giấy, tay cầm bút chỉ còn một lớp da bọc xương, tựa như loại bánh xuân* có lớp bề ngoài siêu mỏng trong nhà hàng, có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

*Bánh xuân: loại bánh màu trắng, thường được ăn trong tiết Lập Xuân bên Trung Quốc. (hình ảnh trong tab spoil)

“Nuôi quỷ để giảm béo là đáng sao?” Tôi bất ngờ hỏi.

Triệu Tuệ đang dò lại phép tính, bút trên tai đột nhiên dừng lại, khiếp sợ mà ngẩng đầu lên nhìn tôi, bờ môi mấp máy vài lần nhưng lại không phát ra âm thanh.

“Cậu thật sự cảm thấy bản thân mình bây giờ đang ổn à?” Tôi hỏi tiếp.

“Không liên quan đến cậu.” Triệu Tuệ lạnh lùng trả lời, thu dọn giấy bút định chạy trốn.

Tôi đè tay cậu ấy lại, bàn tay kia chẳng khác nào một khúc xương lạnh lẽo: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ chết đó có biết không.”

Triệu Tuệ không trả lời, chỉ rút bàn tay đang bị tôi đè ra, đeo cặp vào rồi đi về phía cửa.

Tôi chạy đến cửa cản đường đi của cậu ấy: “Triệu Tuệ, mình không tin cậu sẽ cố ý làm cho những người khác không được thoải mái, nhưng cậu nên biết rằng, thứ được gọi là quỷ kia không phải do ai khác ngoài chính cậu mà ra.”

“Nó sẽ không làm người khác bị thương.” Triệu Tuệ rốt cuộc cũng đồng ý mở miệng nói chuyện.

“Còn cậu thì sao, cậu sẽ bị nó ăn sạch sẽ!”

“Mình không sống được bao lâu nữa, cậu không cần phải để ý đến mình, mình cũng không muốn phải kéo cậu xuống nước theo.”

Triệu Tuệ nói xong liền muốn kéo tôi ra để rời đi, tôi lại cố ý không để cho cậu ấy ra ngoài.

“Cậu có điều gì phiền não thì cứ nói với mình, có phải cậu không thể khống chế được nó hay không? Để mình giúp cậu tiêu trừ nó.”

“Cậu định giúp mình thế nào, đừng tự chuốc lấy tai họa, cậu mặc cho mình tự sinh tự diệt không được sao?”

“Mình, nhà của mình từ thế hệ này qua thế hệ khác đều hành nghề trừ ma diệt quỷ, cậu có nghe qua Cao gia ở Oai Bột Sơn chưa?” Dưới tình thế cấp bách, tôi buộc phải tâng bốc danh hiệu nhà mình, không biết là trong tai giới nhân sĩ, nhà của tôi có được tính là có danh tiếng hay không.

“Oai Bột Sơn? Cậu thật sự là Oai Bột Sơn?” Biểu cảm của Triệu Tuệ liền chuyển sang vui mừng.

Tiểu Hắc luôn nói tôi xấu hổ với gien của Cao gia, làm cho tôi suy nghĩ, rằng nhà tôi không biết có tiếng tăm nào trong giới huyền thuật hay không, nào ngờ là mình thật sự đã đoán trúng.

“Ừ.” Tôi xấu hổ gãi gãi đầu, nói về nhà mình chính là phương án B, thực tế là trừ họ Cao ra, tôi và bọn họ căn bản là hai loại người khác nhau.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện