Chương 160
Hỗn Độn Lôi Tu
Tác Giả: Tả Tự Bản
Tiết 160: Kinh thiên nhất kiếm
Dịch giả: Iori Yagami
Biên Tập: _Tiểu Hổ_
Nguồn 4vn.eu
Bất quá, cao thủ tà phái cũng không phải là hạng ăn không ngồi rồi, vừa thấy đệ tử gặp nạn liền lập tức phát động tà thuật, ngăn cản công kích của mấy vị tu sĩ chính đạo. Mà mấy tên đệ tử Kim Đan kỳ phía sau hắn vội vàng thúc dục đám mây đen, làm cho đám mây đen khôi phục lại như ban đầu, đến lúc đó, cho dù là một đòn của tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng khó có thể làm tổn thương được chứ đừng nói tới đánh tan đám mây đen này.
Nhưng trong trong nháy mắt lúc hai người lộ ra sơ hở, một tiếng phượng minh thanh thúy đột nhiên vang lên lanh lảnh, tiếng phượng minh lanh lảnh này không giống như bình thường, âm thanh bất chợt vang lên rung động cả toàn trường, áp chế tất cả tạp âm trong vòng 100 dặm, ngay cả âm thanh nổ mạnh do lôi pháp oanh tạc cũng bị đè nén xuống. Tiếng gáy quỷ dị như vậy đương nhiên sẽ khiến ọi người chú ý, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một đạo kim quang nhanh đến mức không thể hình dùng được, xẹt qua không trung rồi biến mất. Sau đó, đầu của hai vị tu sĩ Kim Đan tự dưng văng lên trời, máu tươi phun ấy trượng, thi thể tàn khuyết của hai người cũng rơi từ trên không trung xuống đất. Cho đến tận khi bọn họ chết, lúc này một đạo hộ thể thần quan cuối cùng trên thi thể mới hoàn toàn biến mất.
Chứng kiến một màn trước mặt, tất cả mọi người ở đây dường như không thể tin vào mắt mình, thậm chí có nhiều người cùng kinh hô: “Không có khả năng!”
Chính xác, tại tình huống bình thường, đây vốn là chuyện không có khả năng xảy ra. Bởi vì tất cả mọi người đều biết rằng, đạo kim quang kết hợp với tiếng phượng minh vừa rồi là do Phượng Minh Đao phát ra, mà thứ này lại nằm trong tay một vị tiên thiên tu sĩ – Hồng Ảnh. Lấy năng lực của tiên thiên tu sĩ thuấn sát hai vị cao thủ Kim Đan??? Chuyện này chẳng khác nào một con gà lại mổ chết hai con sói cường tráng, thật sự làm người khác khó có thể tin được.
Mặc dù trên lý luận, điều đó có thể xảy ra, điều kiện tiên quyết là tu sĩ Kim Đan đó phải lộ ra sơ hở, bị Hồng Ảnh nắm được sơ hở đó. Nhưng có một vấn đề, khi thực hiện chuyện này thật sự quá mức khó khăn, đừng nói là tiên thiên tu sĩ, cho dù là tu sĩ Nguyên anh kỳ cũng không có cách này tính toán chính xác được khi nào bọn họ sơ hở, mà cho dù biết trước cũng không cách này nắm bắt được cơ hội chỉ lóe lên trong nháy mắt như thế này.
Đương nhiên tất cả mọi người đều biết Thủy Tĩnh có khả năng tiên tri, nhưng trên chiến trường hỗn loạn thế này, bọn họ thật sự không thể đoán được làm thế nào mà Thủy Tĩnh có thể tính toán được như vậy. Vô luận chính tà, những tu sĩ có liên quan đến sự việc này đều tỏ ra vô cùng khiếp sợ đối với hành động đánh lén ‘không có khả năng thành công’ này. Chưa hết, ngay sau đó là một sự kiện khác làm bọn họ khiếp sợ hơn xuất hiện.
Đầu tiên là kiếm quang sắc bén của Hỏa Long đạo nhân cùng với pháp bảo của lão giả họ Phong nén ra hung hăng va chạm, bộc phát ra một luồng sóng trùng kích mãnh liệt, làm cho bọn đệ tử phía sau hai người bị chấn động một phen. Nhất là bốn năm tên tu sĩ Kim Đan, ngay cả pháp bảo hộ thân cũng bị chấn bay ra, khiến cho phòng ngự của bọn họ xuất hiện sơ hở.
Tại tình huống bình thường, kỳ thực đây cũng không tính là sơ hở gì, bởi vì chỉ trong nháy mắt thời gian sẽ phục hồi lại như cũ. Nhưng hôm nay, trong thời khắc này, sơ hở này đã muốn lấy mạng bọn họ rồi! Trước khi sơ hở này xuất hiện, theo sự chỉ đạo của Thủy Tĩnh, Tiểu Hàn cùng Hàn Băng Nhi đồng loạt ra tay, hai đạo linh khí cùng quán thấu, tiến vào trong Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm, đồng thời, bọn họ cùng hét lớn: “Hỗn Độn Băng Phách Trảm!”
Sau đó, mọi người chỉ thấy trong nháy mắt Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm bộc phát ra một tầng thần quang mông lung, trong nháy mắt liền hóa thành một đạo kiếm quang sắc bén màu trắng, lấy xu thế sét đánh không kịp bịt tai, dựa vào sơ hở trong phòng ngự của bọn họ mà chém vào, hung hăng bổ vào hộ thể thần quang của hai vị Kim Đan tu sĩ tà phái.
Cho dù là đạo hộ thể thần quang cuối cùng trên thân thể hai vị tu sĩ Kim Đan vô cùng chắc chắc, tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường khó có thể tổn thương được, nhưng dưới Hỗn Độn Băng Phách Trảm của Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm, chúng nó dường như không thể ngăn trở, trong nháy mắt đã bị đánh tan, sau đó, kiếm quang sắc bén lóe lên rồi biến mất, hai vị tu sĩ Kim Đan cũng không kịp kêu thảm tiếng, trong nháy mắt liền biến thành một ‘cục băng’, sau đó bị kình phong của kiếm quang thổi thành vô số mảnh băng nhỏ, tứ tán rơi xuống! Một kích đáng sợ như vậy, thật khiến cho người khác rung động vô cùng, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại càng làm mọi người giật mình hơn. Sau khi Hỗn Độn Băng Phách Trảm giết chết hai vị tu sĩ Kim Đan xong, dường như không tiêu hao bao nhiêu, vẫn vô cùng sắc bén như trước. Người đang phụ trách điều kiển kiếm quang là Hàn Băng Nhi thấy thế liền quyết tâm, ‘không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót’, lập tức sử dụng tâm thần chỉ huy kiếm quang, chém thẳng đến trưởng lão Thiên Dục môn - tu sĩ Nguyên An kỳ - lão giả họ Phong! Hàn Băng Nhi, nàng dĩ nhiên lại dám dùng thân phận Tiên thiên tu sĩ, ngang nhiên khiêu chiến cao thủ Nguyên Anh kỳ.
Chứng kiến một màn này, mọi người ở đây không khỏi trợn mắt há mồm, cũng không biết là nàng tự tin hay nàng muốn tự sát.
Về phần Tiểu Bản, hắn đỡ sớm sợ tái mặt rồi, bởi vì hắn vốn là người cung cấp linh khí, vạn nhất bị phản kích lại, thì lực phản chấn sẽ do hắn gánh chịu. Mặc dù uy lực của Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm vô cùng lớn, cũng có đủ khả năng bảo vệ hắn, nhưng cảm giác bị tu sĩ Nguyên Anh oanh kích, thật sự không dễ chịu chút nào.
Trong lúc Tiểu Bàn suy nghĩ miên man, kiếm quang sắc bén của Hỗn Độn Băng Phách Trảm đã đến bên người lão giả họ Phong. Kỳ thực, lúc này lão giả họ Phong đang buồn bực vô cùng, bởi vì hắn đang cùng Hỏa Long đạo nhân trước mặt tử chiến, hầu như ra tay đều sử dụng toàn lực, chuyện phòng đều giao cả cho đệ tử phía sau.
Nào ngờ đâu bây giờ phía sau thất thủ, đệ tử bị giết, lại còn thêm một đạo kiếm quang do linh bảo chém ra đang hướng về phía mình.
Mặc dù là kiếm quang do tiên thiên tu sĩ chém ra, nhưng dù sao cũng do Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm gia trì, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám xem thường cửu phẩm linh bảo này.
Dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, lão giả họ Phong đành phải sử dụng một ít linh khí truyền vào tay phải sau đó ngăn cản kiếm quang. Mọi người chỉ thấy một đạo thanh quang mạnh mẽ bắn ra từ lòng bàn tay hắn, chỉ thoáng một chút đã chấn vỡ Hỗn Độn Băng Phách Trảm. Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm cũng bị chấn ngược trở lại, thậm chí khi bay về còn lắc lư không ổn định, hiển nhiên sử dụng không ổn định.
Xa xa, kẻ cung cấp linh khí là Tiểu Bản liền cảm thấy ngực bị chấn động, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, lui về sau mấy bước cuồi cùng phải ngồi xuống. Dĩ nhiên hắn đã bị thương dưới một đòn này, sự chênh lệnh giữa tu sĩ Nguyên Anh cùng tiên thiên tu sĩ là vô cùng khủng bố.
Bất quá, lão giả họ Phong kia cũng không phải toàn thắng, uy lực mạnh mẽ của Hỗn Độn Băng Phách Trảm nằm ngoài dự đoán của hắn, mặc dù cuối cùng hắn đã chấn nát kiếm quang, nhưng trước đó, hắn đã bị kiếm khí đâm vào một ngón tay, Hỗn Độn Băng Phách kiếm khí xâm nhập vào trong ngón tay đó, nhất thời, ngón trỏ của hắn không thể vận dụng linh hoạt được.
Lão giả họ Phong nhất thời thất kinh, vội vàng điều động linh khí, chế trụ luồng Hỗn Độn Băng Phách kiếm khí dị thường này, nhưng hắn cũng chỉ có thể ngăn cản luồng kiếm khí lan tràn nhưng lại không có khả năng khu xuất ra khỏi cơ thể.
Nếu là bình thường thì hắn cũng chả sợ hãi, điều động linh lực toàn thân tự nhiên có thể dễ dàng trục xuất luồng kiếm khí này ra ngoài. Đáng tiếc bây giờ hắn không có khả năng làm vậy! Hỏa Long đạo nhân trước mặt không phải kẻ ngồi không, hắn vừa thấy Hỗn Độn Băng Phách Trảm chém vào lão giả họ Phong, nhất thời liền vui mừng khôn xiết, sao lại có thể bỏ qua cơ hội này? Hỏa Long đạo nhân liền xuất ra toàn bộ thực lực, Hỏa Long thần kiếm vẽ ra mấy trăm đạo kiếm quang cao gần ngàn trượng, giống như trăm rồng về biển, phô thiên cái địa, hướng lão giả họ Phong chém tới.
Đối mặt với một đòn liều mạng của Hỏa Long đạo nhân, lão giả họ Phong đàn bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể vận dụng linh khí toàn thân, chỉ huy hay con thanh xà của mình để ngăn cản. Liền lúc đó, linh khí hắn dùng để ngăn cản kiếm khí vốn ít ỏi nay lại càng ít hơn, cơ hồ ngay cả năng lực ngăn cản kiếm khí đã không có, như thế nào có khả năng khu trừ?
Huống hồ, ở phía sau, đệ tủ của lão giả họ Phong đều bị giết cả rồi, nhưng hai đệ tử của Hỏa Long đạo nhân thì bình an vô sự, thầy trò ba người đương nhiên nắm bắt tình thế, tự nhiên cùng tiến lên áp trận, lão giả họ Phong lấy một địch ba, lại còn bị đạo kiếm khí quấy rối trong cơ thể. Nguyên bản hắn cùng với Hỏa Long đạo nhân đương đương nhau, hôm nay đột nhiên gặp nhiều yếu tố bất lợi như vậy, thoáng một chút liền bị vây vào thế hạ phong, nếu không nhờ tu sĩ tà phái bên cạnh hỗ trợ, hắn thậm chí thất bại ngay tại đương đường.
Chứng kiến tình huống bất ổn, lão giả họ Phong cũng là một kẻ quyết đoán, tàn nhẫn, hắn liền vung tay trái lên, rắc một cái, liền chặt đứt ngón trỏ bị kiếm khí ăn mòn. Sau đó một bên chống đỡ công kích của Hỏa Long đạo nhân, một bên hô lớn: “Đáng chết thật, hôm nay không ổn rồi! Đám nhóc con kia! Rút lui thôi!”
Rất hiển nhiên, lão giả họ Phong rất rõ ràng, bây giờ mà đánh tiếp chỉ tổ rước thêm nhục, bây giờ về mặt nhân số bọn họ cũng thua kém, quan trọng hơn, hắn cảm nhận được áp lực do bọn Tiểu Bàn mang lại. Nguyên bản là kẻ gây trói buộc, nhưng dưới sự chỉ đạo của Thủy Tĩnh lại thêm hai kiện linh bảo xuất hiện, liền biến thành một mối nguy hiểm rất lớn tồn tại. Không chỉ liên tiếp chém chết bốn vị tu sĩ Kim Đan, thậm chí còn sinh ra uy hiếp đối với một tu sĩ Nguyên Anh là hắn. Điều này là một uy hiếp không thể nghi ngờ, nếu bọn họ đánh lén thêm một vài người nữa, lúc đó sợ rằng chạy trốn cũng phải vất cả hơn.
Cho nên cử chỉ sáng suốt nhất lúc này là nhân lúc còn chiếm chút thế chủ động, vội vàng rút lui, miễn cho nhiều tu sĩ Kim Đan thương vong. Dù sao tu sĩ Kim Đan cũng là nhân tài khó kiếm, không phải môn phái nào cũng tùy tiện tổn thất được.
“Ôi!” Một đám tà tu nghe xong liền phẫn hận đến cực điểm, rống giận vài tiếng, nhưng bọn chúng cũng thấy rõ tình thế trước mắt, mặc dù ai cũng không cam lòng, nhưng cũng không muốn chết ở đây, cho nên rất nhanh chóng rút lui vào trong pháp bảo khổng lồ của môn phái mình, sau đó mang người rời khỏi.
Sau khi đám người tà phái chủ động rút lui, những tu sĩ chính đạo cũng lặng lẽ hoạt động. Sau khi mọi người kiểm tra lại tổn thấy, kết quả phát hiện bên mình chỉ chết một tu sĩ Kim Đan, ba người bị thương. Nhưng đối phương lại chết hết bốn tu sĩ Kim Đan, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh là lão giả họ Phong cũng bị chặt mất một ngón tay. Hiển nhiên đây là một trận đại thắng.
Mà công thần trong trận đại thắng này không ai khác chính là Thủy Tĩnh. Nếu không có những tính toán cùng an bài của nàng, lần này tu sĩ chính đạo có đến tám phần kẻ năng thất bại thân vong.
Cho nên đông đảo tu sĩ sau khi trải qua chuyện này, liền cảm thán đối với Thủy Tĩnh không thôi. Về phần Hồng Ảnh, Hàn Băng Nhi cũng được tán thưởng, mà Tiểu Bàn, bởi vì còn đang trị thương nên không gặp mặt mọi người.
Vì mọi người vừa mới trải qua một hồi chiến đấu, hơn nữa cũng có nhiều chuyện quan trọng cần phải trở về thương nghị, cho nên cũng không trò chuyện nhiều, rất nhanh, mọi người liền tự rời đi.
Đoàn người Huyền Thiên biệt viện đang cưỡi đoàn thuyền màu trắng, bất quá, bây giờ nó không còn bóng loáng như lúc trước. Không những trên thân đầy rẫy những lỗ vết thương mà ngay cả động cơ cũng bị ảnh hưởng tốc độ phi hành chậm hơn một nửa. Nguyên bản đường về một ngày, phải bay hết hai ngày mới về tới nhà.
Khi con thuyền lớn màu trắng ‘rách nát’ trở về làm cho cả Huyền Thiên biệt viện oanh động, hai vợ chồng chưởng viện lập tức đến hỏi chuyện, nhìn thấy Hồng Ảnh, Tiểu Bàn cùng với Thủy Tĩnh bình yên vô sự bọn họ mới yên lòng. Sau khi vợ chồng chưởng viện cùng với Hỏa Long chân nhân thương lượng một hồi, mọi người đều tự giải tán.
Nhưng vợ chồng chưởng viện lại gọi Tiểu Bàn, Hồng Ảnh cùng Thủy Tĩnh đi, hiển nhiên là có chuyện muốn nói.
Trải qua hai ngày tu dưỡng, dưới sợ trợ giúp của một đống linh dược, Tiểu Bàn đã hoàn toàn bình phục. Theo vợ chồng chưởng viện ra sau tiểu viện, Tiều Bàn cùng với Hồng Ảnh, Thủy Tĩnh đồng loạt thi lễ.
Chưởng viện liền vung tay, cười ha hả, nói: “Không cần khách khí, ta hỏi các ngươi, các ngươi có chiếm được Huyền Linh quả không?”
Ba người Tiểu Bàn nhìn nhau một chút, rồi gật đầu nói: “Đệ tử có!”
“Ha ha ha, tốt, không hổ là người của Huyền Thiên biệt viện chúng ta!” Chưởng viện cười to nói: “Có bao nhiêu, nhiều hay ít?”
“Cha, con gái có hai quả đây!” Hồng Ảnh vừa nói, liền đem ra hai hộp ngọc, đưa bảo vật cho chưởng viện
“Tốt, không hổ là con gái cưng của cha!” Chưởng viện đắc ý khích lệ một câu, sau đó hỏi: “Thủy Tĩnh, còn ngươi?”
nguồn
“Đệ tử vận khí không tốt, chỉ chiếm được một quả!” Thủy Tĩnh thản nhiên nói.
“Sao lại như vậy được?” Chưởng viện nghe xong, lập tức nghi hoặc hỏi: “Ngươi có ‘tiểu chu thiên mai hoa dịch số’ mà! Chẳng lẽ không tính toán ra được chỗ giấu?”
Thủy Tĩnh mỉm cười, nói: “Đệ tử chẳng muốn tính, dù sao ta có bao nhiêu quả thì cũng được mà!”
“Ân!” Vợ chồng chưởng viện đều sửng sốt. Chưởng viện phu nhân lập tức hỏi: “Chẳng lẽ sư phụ của ngươi chuẩn bị cho ngươi hết rồi?”
“Không có, sư phụ đã bế quan cả trăm năm, ta không thể gặp được người!” Sau đó Thủy Tĩnh quay mặt về phía Tiểu Bàn cười nói: “Ta nói chính là Tống sư huynh đây này, với thu hoạch của Tống sư huynh, bù cho ta là đủ ba quả ngay mà, đúng không?”
Tiểu Bàn không thể nói gì, chỉ có thể cười khổ nói: “Đúng đúng, ta cho ngươi hai quả là được!”
Vừa nói, hắn vừa lấy ra ba hộp ngọc, đưa cho Thủy Tĩnh hai cái, còn một cái đưa cho Hồng Ảnh, nói: “Một quả này cho sư muội, như vậy là đủ ba quả đúng không! Chứng kiến Tiểu Bàn hào phóng như vậy, vợ chồng chưởng viện không khỏi kinh ngạc. Chưởng viện hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Bàn, tên tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc chiếm được bao nhiêu quả? Sao ngươi có thể đưa ra một cách dễ dàng như vậy được?”
“He he, còn vài quả, cũng đủ cho ta ăn mà!” Tiểu Bàn cười giả ngu, trả lời hàm hồ. Hiển nhiên, hắn không muốn nói nhiều.
Vợ chồng chưởng viện thấy thế cũng không muốn hỏi nhiều, dù sao người ta cũng cho con gái mình một quả rồi, kiểu gì thì cũng không nên ép hỏi hắn. Cho nên, bọn họ chỉ có thể nhìn nhau cười khổ, bỏ qua chuyện này.
“Cũng được, ngươi đã không muốn nói, chúng ta cũng không ép!” Sau đó chưởng viện phu nhân lại nghiêm túc nói: “Bất quá, còn có một chuyện, ta hi vọng ngươi có thể trả lời thành thật?”
“Chuyện gì vậy?” Tiểu Bàn có chút bất an, hỏi. Hắn có rất nhiều bí mật.