Chương 166
Hỗn Độn Lôi Tu
Tác Giả: Tả Tự Bản
Tiết 166: Đại nạn lâm đầu
Dịch giả: tranhanam
Biên Tập: Truyền Thuyết
Nguồn: 4vn 4vn.eu/
Vợ chồng chưởng viện ngây ngốc nhìn, quả nhiên thấy kiếp vân đầy đủ năm màu hắc, hồng, hoàng, lục, kim, hiển nhiên Ngũ Hành thuộc tính thần lôi đều có.Mà Ngũ Hành lực lượng đầy đủ tương đối đặc thù, bởi vì sau Ngũ Hành hợp nhất nghe nói còn có thể thả ra Hỗn Nguyên thần lôi, là Ngũ Hành thần lôi uy lực mạnh hơn bình thường gấp mười lần.
Cho tới bây giờ, phàm là tu sĩ gặp loại Ngũ Hành thiên kiếp đầy đủ loại này, người còn sống sót cơ hồ không có. Nói cách khác, sợ rằng Tiểu Bàn lúc này thật là lành ít dữ nhiều a!
Đang lúc vợ chồng chưởng viện nhìn Tiểu Bàn lo lắng, tiểu tử này vẫn như không có chuyện gì xảy ra mà làm bộ dáng thảnh thơi đức hạnh. Rốt cuộc thời điểm kiếp vân Thiên kiếp hoàn toàn hội tụ, đám mây đen nhánh trên không trung lóe ra vô sắc quang mang.
Tiếp theo, một đạo xích hồng sắc thiểm điện cỡ bằng thùng nước liền uyển chuyển như một con giao long từ không trung đánh xuống, nhìn uy thế kinh khủng kia, chỉ sợ có thể đánh sập cả một tòa núi nhỏ.
Nhưng đối mặt với một kích kinh khủng này Tiểu Bàn không hề sợ hãi, thậm chí hắn còn cười lanh một tiếng nói: “Xích hồng sắc hẳn là Bính Hỏa thần lôi, xem ta dùng Quỳ Thủy Tinh Hồn Kiếm phá ngươi!”
Vừa nói xong, Tiểu Bàn ra vẻ tiêu sái bày một cỗ tạo hình, mu bàn tay trái đưa ra sau, tay phải dẫn động kiếm quyết nhẹ nhàng hướng phía trước đánh tới(sửa tí cho nó hoành). Thật đúng là đừng nói, phối hợp Thiên lôi cuồn cuộn trên đầu, cộng thêm bộ dáng tiêu sái của Tiểu Bàn, trông có vẻ rất oai hùng, tựa như lôi đình vạn quân cũng không có nửa điểm nhíu mày.
Tuy rằng Tiểu Bàn tạo hình không sai nhưng chỉ là không có làm tốt, đó chính là Quỳ Thủy Thần Kiếm không có đi ra ngoài!
Nói cách khác, Tiểu Bàn bày một tạo hình rất anh tuấn nhưng một chút hiệu quả cũng không có. Chờ thời điểm hắn phát hiên Quỳ Thủy Thần Kiếm không theo lệnh hắn bay ra ngoài thì đã quá muộn.
Thiên kiếp thả ra Bính Hỏa thần lôi tốc độ cực nhanh, trước tiên đề phòng thì vẫn có thể ngăn trở, có thể xuất hiện biến cố nên hắn liền không còn cơ hội điều chỉnh lại nữa. Đạo tia chớp thô, to thẳng tắp oanh kích trên đầu Tiểu Bàn.
Nơi xa mọi người chỉ thấy một tiếng nổ lớn , liền xảy ra một lần nổ mạnh kịch liệt. Vô số bụi đất trong nháy mắt đem không gian chung quanh Tiểu Bàn bao phủ vô số bụi đất. Bọn họ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Tiểu Bàn hét thảm một tiếng, sau đó bổ nhào trên mặt đất.
Nhìn thấy tình huống này, đám người vợ chồng chưởng viện cùng Thủy Tĩnh, Hồng Ảnh thất kinh. Chưởng viện trực tiếp gấp gáp hô: “Mập mạp chết bầm, ngươi làm cái gì a? Chông đỡ Thiên Kiếp phải dùng pháp bảo, không thể dùng đầu a!” (dùng đầu :110: , thiết đầu công a :110: )
Chưởng viện thân là tu sĩ Nguyên Anh kì, hô to một tiếng. Phương viên vài trăm dặm mọi người nghe thấy, sợ răng Tiểu Bàn bị đánh ngã trên mặt đất cũng không ngoại lệ.
Bất quá lúc này hắn cũng ngậm bồ hòn mà giả câm điếc, có nỗi khổ mà không nói nên lời. Hắn cũng không phải là ngu ngốc cũng biết rằng chống đỡ Thiên Kiếp phải dùng Pháp bảo, nhưng vấn đề là, Ngũ Hành Tinh Hồn Kiếm không biết xảy ra chuyện gì mà toàn bộ bãi công. Sau khi đạo thần lôi đầu tiên đánh xuống, Tiểu Bàn cũng đã thử nghiệm mấy lần nhưng làm sao cũng không thể gọi được thần kiếm ra.
xem tại
Mà lúc này, một đạo Canh Kim Thần Lôi lóng lánh cũng vừa đánh đến, vạn bất đắc dĩ, Tiểu Bàn không thể làm gì khác hơn là trước tiên động thủ nổi giận gầm lên một tiếng nói: “Bảo bối Đồng Chung ra cứu mạng a!”
Tiểu Bàn quát rất dứt khoát, đáng tiếc chẳng có một chút hiệu quả. Canh Kim Thần Lôi trực tiếp bổ vào sau lưng Tiểu Bàn, một cỗ canh kim chân khí sắc bén tựa như tiểu đao chui vào trong cơ thể hắn, tán loạn ở trong kinh mạch, hội hợp với Bính Hỏa chân khí ở trên người hắn. Một như hỏa thiêu, một như đao cắt, làm hắn đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thiếu chút nữa không kìm được kêu cha gọi mẹ.
Nhưng lúc này Tiểu Bàn lo lắng nhất không phải cái này mà là vì sao mình không thể dùng bảo bối, Ngũ Hành Tinh Hồn Kiếm hoặc Cửu Mỹ Đồ cũng không thể dùng, ngay cả Đại Đồng Chung vốn là bổn mạng pháo bảo của mình mà cũng không thể sử dụng?
Mang theo nghi vấn này, Tiểu Bàn vội vàng thúc dục không gian bổn mạng pháp bảo, kết quả lúc này hắn mới khiếp sợ phát hiện ra, không chỉ Ngũ Hành Tinh Hồn kiếm cùng Đại Đồng Chung mà tất cả những thứ pháp bảo, pháp khí đều không có cách nào lấy ra. Mà tất cả những bảo bối của Tiểu Bàn cơ hồ đều bỏ tất cả vào trong bổn mạng không gian của hắn.
Kết quả là, việc này là niềm vui lớn nhất của Tiểu Bàn! Mất đi những bảo bối này thì sau này hắn liền trực tiếp thành con gà trụi lông( chết đến nơi rùi còn lo của, chết rùi lấy đếk gì ra mà xài ^^- dịch ). Dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là lục lọi từ cái túi đựng đồ kia, cuối cùng tìm ra một thanh huyền thiết phi kiếm, là từ trong môn phái mà lấy được. Đây cũng là vũ khí duy nhất trên người hắn rồi. (cái này giống như đem cọng bún đi chặt thanh đao :61: -biên )
Rất hiển nhiên, vũ khí như vậy căn bản không thể nào dùng để chống đỡ Thiên kiếp, một đạo hoàng sắc Mậu Thổ Thần Lôi cực kì dễ dàng đem thanh huyền thiết kiếm rất có ý nghĩa kỷ niệm đánh nát, sau đó không chút khách khí đánh lên người Tiểu Bàn.
Kể từ lúc đó, Tiểu Bàn cứ như vậy tay không chịu đựng ba đạo thần lôi ẩn chứa chân khí đặc thù phần lớn cũng đánh vào trong cơ thể. Bọn chúng giống như ngựa hoang, ở trong kinh mạch Tiểu Bàn mà qua lại toán loạn, mà Tiểu Bàn không làm cách nào đem chúng đẩy ra ngoài, nên cả người hắn trở nên tê liệt.
Tiểu Bàn nhất thời tê liệt, trên đầu hắn kiếp vân cũng giống như tìm được bao cát, các màu thần lôi giống như không lấy tiền mãnh liệt đánh xuống. Cũng may nhờ Tiểu Bàn có thể chất kinh người, đổi lại là người khác thì đã bị đánh đến không thể chết hơn được.
Bất quá, mặc dù thân thể Tiểu Bàn kháng trụ lôi kiếp nhưng là lôi kiếp ẩn chứa Ngũ Hành Linh Khí nhưng lại làm cho thân thể Tiểu Bàn một gánh nặng bất đắc dĩ. Rơi vào đường cùng Tiểu Bàn không thể làm gì khác hơn là toàn lực vận chuyển Hỗn Độn Quyết, toan tính đem chân khí toán loạn trong thân thể chuyển hóa thành Hỗn Độn khí của chính mình.
Công việc này dị thường gian khổ, Tiểu bàn không chỉ phải chịu Thiên Kiếp đánh tới mang đến một lực lượng khổng lồ, còn phải chịu Ngũ Hành chân khí phá hư thân thể, hơn nữa công pháp vận hành còn phải cẩn thận, không thể để tẩu hỏa nhập ma.
Hà khắc như thế mang đến cho Tiểu Bàn thống khổ không chịu nổi, nhưng bằng vào tín niệm kiên cường của Tiểu Bàn, cộng thêm nhiều năm khổ tu tôi luyện thần kinh khiến cho hắn kiên trì đến cuối cùng cũng chưa chết đi.
Ngay khi Tiểu Bàn bị Thiên Kiếp đánh cho không dậy nổi, sống không bằng chết, nơi xa mợi người cũng vô cùng lo lắng. Bởi vì lúc này địa phương Tiểu Bàn độ thiên kiếp đã không thấy gì cả, chỉ có thể thấy phương viên mấy trăm trượng bụi đất mù mịt, cùng với vô số đá vụn bị thần lôi đánh bay. Về phần Tiểu Bàn thì một tiếng động cũng không có: “Ai nha, cha, mẹ…!” Hồng Ảnh lo lắng kéo tay vợ chồng chưởng viện nói: “Bàn ca ca làm sao vậy? Hắn vì sao không dùng pháp bảo vậy?”
“Ta cũng không biết a!” Vẻ mặt vợ chồng chưởng viện đều lo lắng nói, đồng thời không hẹn mà đem ánh mắt nhìn về Thủy Tĩnh, mong mỏi nàng có thể đưa ra một đáp án hợp lí.
Song Thủy Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Xin lỗi, Thiên kiếp chính là thiên đạo tuần hoàn, nhân quả đền đáp, sinh ra kiếp số, vật này đã sớm vượ qua khỏi phạm vi tính toán, ta không thể nào biết trong thiên kiếp xảy ra chuyện gì!”
“Vậy ngươi nhìn xem Tiểu Bàn Đôn hiện tại thế nào?” Chưởng viện có chút lo lắng nói: “Có phải hay không có nguy hiểm đến tính mạng?”
“Hiện tại đáng ăn mừng duy nhất chính là Thiên kiếp vẫn còn tiếp tục, cái này nói lên Tống sư huynh còn chưa chết, bởi vì Thiên kiếp chắc là không đánh lên một cái thi thể a!”. Sau đó Thủy Tĩnh nhíu mày nói: “Bất quá Ngũ Hành Lôi Kiếp hung danh bên ngoài, nếu như sư huynh có pháp bảo có thể sử dụng, ta cũng không phải lo lắng chuyện hắn độ kiếp. Nhưng là bây giờ hắn bây giờ không có sử dụng chỉ có thể dựa vào thân thể mà chông đỡ Thiên kiếp, hiển nhiên đã nói lên hắn xảy ra vấn đề gì đó, mà vấn đề này hiển nhiên là trí mạng. Vô luận thân thể Tống sư huynh mạnh mẽ đến độ nào, nhưng muốn mạnh mẽ chống đỡ Thiên kiếp, nhất là Ngũ Hành lôi kiếp như vầy đều là chuyện tình không có khả năng! Tóm lại Tống sư huynh lần này chỉ sợ là rất nguy hiểm!”
Vợ chồng chưởng viện nghe xong, nhất thời sắc mặt sầm xuống. Mà Hồng Ảnh thì trực tiếp khóc như mưa nói: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy a? Sư tỷ, người nói rõ ràng Bàn ca ca không phải là người đoản mệnh mà?”
“ Ta biết!” Thủy Tĩnh bất đắc dĩ cười khổ nói: “ Nhưng vấn đề là vận mệnh cũng không phải là nhất thành bất biến, gặp những vật đặc biệt khác, cả ngày nói luân hồi cùng nhân quả sâu xa cũng có thể đánh vỡ chứ nói chi là vận mệnh một người! Sư huynh lần này gặp Ngũ Hành Lôi Kiếp có năng lực thay đổi cả vận mệnh người độ kiếp!”
“Nhưng là, ta không muốn Bàn ca ca chết!” Hồng Ảnh đau khổ khóc mà nói
“Ai ta cũng không muốn, nhưng đây đều là vận mệnh, không ai có thể thay đổi!” Thủy Tĩnh bất đắc dĩ nói.
“Hừm!” Chưởng viện nghe xong oán hận dậm chân, trực tiếp dẫm ra một cái hố sâu vài thước, cho thấy sự bất mãn của mình.
Mà vừa lúc này một hai- thanh âm quái dị lại bỗng truyền vào tai mọi người “ O o o o…!” Nghe, như thế nào lại giống như người đang ngáy a? ( :61 )
Sau khi nghe thanh âm này chưởng viện vốn vì chuyện Tiểu Bàn mà căm tức, lo lắng, trong nháy mắt liền nổi giận trực tiếp mắng to: “Cái tên hỗn đản nào đang ngủ? Hài tử nhà ta độ kiếp, ngươi còn ở đó có tâm tư ngáy ngủ? Ngươi nghĩ ngươi sống dủ rồi sao? Thật là tức chết mà!”
Vừa nói, chưởng viện trừng mắt, hai đạo tinh quang bắn ra, hướng mắt quét nhìn bốn phía, muốn tìm đến cái chỗ người đang ngáy to, nhưng là hắn tìm vòng vo một hồi cũng không thấy, mà cái tiếng hô kia lại lần nữa truyền đến, thậm chí còn vang dội hơn hồi nãy.
Này chính là khiêu khích quyền uy chưởng viện a? Chưởng viện giận đến mức tại chỗ mà tím mặt lại, hắn lập tức phải tìm gã gia hỏa đó tính sổ.
Nhưng vừa lúc đó, chưởng viện phu nhân đột nhiên lôi kéo hắn một phen, sau đó khuôn mặt bất khả tư nghị chỉ vào phía trước nói: “ Thật giống như tiếng khò khè, là từ nơi đó truyền tới phải không?”
“Ân!” Chưởng viện vừa nghe, nhất thời tự choáng váng. Nguyên lai chưởng viện phu nhân chỉ đến địa phương mà Tiểu Bàn đang độ kiếp, tiếng ngáy vang dội thế nhưng áp qua cuồn cuộn Thiên Lôi, theo tiếng sấm nhất thời vang dội truyền đến. Mà Hồng Ảnh lúc này nhịn không được kinh hô: “Là Bàn ca ca, lúc hắn ngủ trưa cứ như vậy mà ngáy ngủ a!” “Không phải chứ?” Chưởng viện vừa nghe, nhất thời mở to hai mắt nhìn khuôn mặt khiếp sợ nói: “ Tiểu tử này ngay ở thời điểm độ kiếp mà ngủ? Này, này, này, đây là chuyện gì xảy ra a?”
Ngay cả Hỏa Long đạo nhân một bên cũng u mê, hắn nhịn không được gãi gãi cái ót khuôn mặt kinh ngạc nói: “ Mập mạp chết bầm này, thật đúng là có khí phách a. Kể từ khi Bàn Cổ khai thiên tích địa, Tam Hoàng Ngũ Đế cho tới bây giờ, ngay thời điểm độ kiếp dám ngủ ngáy to, chỉ sợ cũng chỉ có một mình hắn?”
Mà chưởng viện phu nhân thì quay mặt nhìn Thủy Tĩnh nói: “ Hài tử ngươi biết đây là chuyện gì xảy ra không?”
“Mặc dù tình cảnh cụ thể ta không phải là biết rõ ràng, bất quá...” Thủy Tĩnh sau đó cười khổ nói: “Thoạt nhìn tựa hồ tình cảnh của Tống sư huynh cũng không khó khăn lắm, thật cảm giác như hắn có chút định liệu a!”
“Phải không?” Chưởng viện phu nhân cười khổ nói: “ Dù có định liệu trước cũng không thể ngủ a?”
“Quên đi, chúng ta cũng không nên đoán bậy!” Sau đó Thủy Tĩnh nghiêm trang nói: “ Sư huynh gặp Trúc Cơ kỳ Tiểu Thiên kiếp sẽ không vượt quá nửa canh giờ, chờ một chút nữa, hết thảy chân tướng sẽ rõ ràng thôi!”
“Ân!” Mọi người đều rối rít gật đầu, nhưng ngay sau đó không nói thêm gì nữa, mà chú ý tình thế phát triển.
Lúc này, một ít cao cấp tu sĩ Huyền Thiên biệt viện cũng cảm nhận được động tĩnh nơi này, rối rít ngự kiếm đến xem, nhưng đều bị vợ chồng chưởng viện đuổi trở về, bọn họ thậm chí hạ lệnh cấm môn hạ tới quấy rối.
Mà bọn họ ngăn cản như vậy là vì không muốn chuyện tình của Tiểu Bàn để ọi người đều biết, cũng là vì bảo vệ những môn hạ đệ tử kia.
Bởi vì theo thời gian, Thiên kiếp Tiểu Bàn gặp phải ngày càng mãnh liệt, tia chớp các màu cũng càng ngày càng lớn, hơn nữa tần suất công kích cũng ngày càng tăng nhanh, oanh kích tạo thành các vụ nổ phá hủy phạm vi đến mấy trăm trượng. Mà vụ nổ làm bụi đất trong phương viên vài dặm cũng trở nên mù mịt một mảnh.
Vạn nhất có tu sĩ xông nhầm vào lúc này, không chỉ có mình bị Thiên kiếp oanh chết, mà còn liên lụy làm cho uy lực Thiên kiếp của Tiểu Bàn tăng thêm. Cho nên vợ chồng chưởng viện mới nghiêm cấm có người tới gần nơi này
Rốt cục, nửa canh giờ đã qua, kiếp vân cũng đã tiêu hao bảy tám thành. Nhưng là đoàn kiếp vân cuối cùng cũng không mù quáng đánh xuống, mà là liều mạng tụ hợp, áp súc đến cùng nhau, cuối cùng tạo thành một viên lôi cầu lóe ra vô sắc Quang hoa hơn một trượng, đây chính là đại danh đỉnh đỉnh Ngũ Hành hợp nhất, Hỗn Hợp lôi kiếp!
Sau khi Lôi cầu cực lớn tạo thành, tựa như cùng một loại Thiên Ngoại Lưu Tinh, lấy khí thế Thái Sơn áp đỉnh, hung hăng nện xuống. Theo một tiếng nổ kinh thiên động địa, phương viên vài dặm hình thành một đám mây hình nấm bay lên trời, cả một vùng đất bốn phía vài chục dặm cũng hơi bị chấn động!
Khi vụ nổ qua đi, trên bầu trời sáng sủa không còn tồn tại kiếp vân, hiển nhiên lần này Tiểu Thiên kiếp coi như là qua rồi!
Nhìn thấy kiếp vân không còn, vợ chồng chưởng viện vội vàng đồng loạt ra tay, ù vù mấy cái, bụi đất phương viên vài dặm toàn bộ bị thổi đi, sau đó mang theo Hồng Ảnh, Thủy Tĩnh bay đến, nhưng ngay sau đó mọi người nhìn thấy một màn vô cùng chấn động!
Chỉ thấy trên mặt đất trống rỗng một phương viên mấy trăm trượng, một hố to sâu tới hơn mười trượng, hoàn toàn trơ trọi, rất nhiều địa phương cũng đỏ lòm một mảnh, mơ hồ như có dòng nham thạch chảy, khắp nơi đều phả ra khói xanh, nhiệt độ không khí cao đến mức có thể nấu chín trứng gà.
Nhưng chỉ có trong hoàn cảnh ác liệt, ở trung ương rãnh to nhất, lại có một sinh vật hình người, coi như là còn sống. Chỉ thấy người này vóc dáng khôi ngô, cả người khét lẹt nằm sấp, đi vào sau cũng có thể ngửi thấy một mùi thịt nướng thơm ngát. Hiển nhiên, có thể xuất hiện ở cái địa phương này ngoại trừ Tiểu Bàn sẽ không còn người khác!