Chương 5
Hoa kể tới đây thì cảm giác lạnh cả người, Huyền hỏi:
- Có phải mẹ không?
Hoa lắc đầu:
- Chị sợ quá không dám hỏi và run tay làm rơi ống nghe xuống!
Nghe chị mình nói Huyền tiếc nuối:
- Gặp mẹ mà chị không nói chuyện! Phải chi...
Ông Thiện nhẹ giọng:
- Nếu mẹ đã về thì thế nào bà ấy cũng về nữa. Cứ chờ đi con...
Huyền chạy lên lầu và từ trên đó cô gọi to xuống nhà:
- Đúng là mẹ rồi ba ơi!
Ông Thiện và Hoa chạy lên, họ ngạc nhiên khi thấy Huyền đang ôm bức di ảnh của mẹ trong lồng ngực, bức ảnh sáng rỡ, không có dấu vết gì của những giọt máu lúc sáng. Huyền nói:
- Cả trên bàn thờ, chỗ những chữ máu hồi sáng cũng đã biến mất hết.
Ba cha con nhìn nhau nghẹn ngào...
° ° °
Bà Kim Ngọc cẩn thận đóng kín cửa sổ, gài chốt bên trong trước khi lên giường ngủ. Bà cảm thấy mệt và buồn ngủ đến nỗi hai mí mắt như bị trì kéo xuống. Sở dĩ bà cẩn thận như thế, bởi lúc chiều khi lên lầu thượng đốt nhang bà đã nhìn thấy bát nhang bị cháy và một vài hiện tượng khác thường. Linh tính báo cho bà một điều gì đó...
Kể cả bộ mặt của mấy đứa con riêng cũng làm cho bà khó chịu. Khi thấy bà trở về chúng chẳng những không chào mà con vênh lên như thách thức và còn xầm xì những gì đó rất khả nghi... Bà Ngọc vốn là cây gai trong nhà, bà biết thế, nhưng với bà, bọn nhóc đó mới chính là những cây gai cần phải nhổ đi!
Trước khi nhắm mắt tìm giấc ngủ bà ta còn lẩm bẩm:
- Trước sau gì thì cũng phải đến...
Hơn mười hai giờ đêm...
Cả nhà im ắng, lặng như tờ. Bà Kim Ngọc cũng vừa đi vào giấc ngủ ngon. Chợt có âm thanh từ ngoài vọng vào, qua khe cửa sổ. Thứ âm thanh rất lạ, ban đầu nhỏ, rồi rõ dần... đó là tiếng khóc của một người phụ nữ.
Lúc đầu có lẽ chẳng ai trong nhà nghe được âm thanh đó, nhưng chỉ nữa phút sau thì người đầu tiên nghe được chính là bà Kim Ngọc! Bà ta vừa trở mình thì giật mình mở mắt ra ngơ ngác. Ai khóc?
Tiếng khóc càng lúc càng gần và hình như nhắm thẳng vào cửa sổ, nơi sát chiếc giường bà ta đang nằm.
Lúc này bà Ngọc mới hối hận là lúc chiều đã chọc giận ông Thiện, để ông ta sang phòng riêng ngủ. Nếu có ông ta thì dẫu sao bà cũng đỡ sợ hơn.
- Ông Thiện ơi!
Bà ta lên tiếng gọi đại để tự trấn an, chớ biết chắc là ông chồng không thể nghe được. Tuy nhiên tiếng khóc hình như không hề nao núng với sự lên tiếng của bà, mà trái lại, vừa khi ấy chợt có một tiếng động lạ và... giống như có ai vừa nhảy vào phòng!
Do có thói quen ngủ không để đèn, nên lúc này thuận tay bà Ngọc mới bật công tắc lên. Lúc ấy bà ta há hốc mồm chớ không còn kêu được nữa. Trước mắt là một bóng người đứng giữa phòng trong tư thế yên lặng, mặt quay đi hướng khác, nhưng vừa thoạt trông thấy dáng đứng đã làm cho bà Ngọc sửng sốt, run lẩy bẫy:
- Bà... bà là...
Lúc này bóng người kia mới từ từ quay mặt lại. Một phụ nữ với bộ mặt đầy máu tươi đang chảy xuống làm ướt đẫm cả bộ quần áo màu trắng đang mặc. Bà ta vẫn im lặng...
- Ông... ông...
Bà Ngọc cố gọi to hơn, nhưng chỉ được mấy tiếng rồi thì cổ họng như bị ai chận ngang, cảm giác đang nghẹt thở, sắp chết!
- Ô... n... g...
Bóng người kia từ từ bước đến gần giường hơn, hai bàn tay của bà ta vẫn bất động, nhưng càng lúc bà Ngọc cảm thấy như cổ bị siết mạnh và trước mắt tối dần, đầu óc quay cuồng...
Bà ta ngất đi chẳng biết là bao lâu, cho đến khi từ bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập chạy rồi tiếng hỏi to của ông Thiện:
- Bà Ngọc ơi!
Gọi không nghe trả lời, ông vặn nắm cửa thì cửa khoá trong. Gọi lần nữa vẫn im lặng. Cuối cùng ông phải chạy về phòng riêng lấy xâu chìa khoá dự phòng sang mở. Vừa đẩy cửa phòng bước vào ông Thiện đã hoảng hốt khi thấy bà Ngọc nằm bất động trên giường mà chung quanh toàn là máu!
- Trời ơi!
Cứ ngỡ bà ta bị giết, nên ông Thiện không dám lại gần, ông kêu to cho hai con gái:
- Hoa ơi, Huyền ơi?
Hai cô gái đang ngủ ở tầng dưới vội chạy lên ngay và họ cũng khựng lại, ngơ ngác đứng nhìn từ ngoài chớ không dám bước vô. ông Thiện sợ hãi:
- Hình như bà ấy bị đâm chết!
Trước sự việc kinh khủng đó, ông Thiện phải điện báo cho cảnh sát. Đến khi xe cảnh sát tới, họ bước vào khám hiện trường thì lúc ấy mọi người mới vô cùng ngạc nhiên, bởi bà Ngọc không hề chết! Bà ta bò dậy, nhìn mọi người đến khi nhìn lại thân thể mình thì bà thét lên, rồi có lẽ vì quá sợ hãi, bà ngất đi lần nữa!
Cảnh sát định chuyển bà ta đi bệnh viện thì bà tỉnh lại, hỏi bằng sự hoảng loạn:
- Bà ta đâu rồi?
Bà ta quay khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng chỉ tay về phía cửa sổ, lắp bắp:
- Nó... nó chui qua...
Một cảnh sát tới cửa sổ quan sát rồi nói ngay:
- Cửa sổ cài chốt bên trong thì làm gì có người đột nhập vào qua chỗ đó.
Ông Thiện cũng nói:
- Lúc tôi mở cửa cái vào thì chốt bên trong cũng còn khoá nguyên. Như vậy...
Họ đưa mắt nhìn với sự hoài nghi. Nhất là khi sau đó họ phát hiện ra khắp thân thể bà Ngọc không hề có vết thương nào. Một người hỏi:
- Bà bày ra việc này nhằm mục đích gì?
Bà Ngọc ngơ ngác:
- Cái gì bày ra? Mấy người không thấy tui bị như thế này sao?
- Chỉ có máu vấy khắp giường chứ bà có thương tích gì đâu?
Quay sang ông Thiện, một cảnh sát hỏi:
- Bà ấy có bị tâm thần không?
Ông Thiện lắc đầu:
- Không, bà ấy vẫn bình thường.
Nhưng Huyền thì la lên:
- Bà ấy bị lên cơn đó!
Do bị nghi ngờ dựng chuyện nên bà Ngọc bị hạch hỏi đủ thứ và cuối cùng một viên cảnh sát đã cảnh cáo:
- Nếu bà còn giởn mặt như thế này nữa thì chúng tôi không để yên đâu!