Chương 2: Không cho phép cự tuyệt.

"Lúc ấy chỉ có cô ấy và Thần Tâm Ngữ đứng ở sau lưng Thần phu nhân, các người hầu đều chỉ ra và xác nhận là Ngàn Ấm tiểu thư làm."

Âu Minh nâng mắt kính, bình tĩnh mở miệng. Tiếp theo sợ Mộ Diễn Đình không biết Thần Tâm Ngữ, lại tiếp tục bổ sung: "Giám đốc, Thần Tâm Ngữ chính là trước đó không lâu Thần gia mới vừa tìm trở về, cô ta tới, Ngàn Ấm tiểu thư liền bị thất sủng.”

"... "

"Kỳ thật tôi cũng cho rằng Ngàn Ấm tiểu thư không phải là người như vậy, dù sao cô ấy... "

Âu Minh còn chưa nói xong liền phanh xe lại: "Xin lỗi giám đốc, có người té xỉu ở phía trước, tôi lập tức đi xem." Anh vừa nói vừa đẩy cửa xuống xe.

Mộ Diễn Đình đem máy tính đóng lại, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xe ngoài, có chút đăm chiêu, chỉ chốc lát Âu Minh vội vàng chạy tới:" Giám đốc, là Ngàn Ấm tiểu thư... Cô ấy đã ngất xỉu..."

****

"Mẹ... "

"Thần Ngàn Ấm, tàn nhẫn. Như thế nào có thể đẩy mẹ xuống lầu? "

"Con không có... Là cô ấy, Thần Tâm Ngữ..."

"Là Ngàn Ấm tiểu thư làm, chúng tôi có thể làm chứng. "

"Đúng... Là Ngàn Ấm tiểu thư đã đẩy phu nhân xuống lầu."

"Tiểu Ấm, ông nội đối với con quá thất vọng rồi! Con đi đi từ nay về sau, ta đối với người cháu gái này..."

"Ông nội... "

"Không, không phải, con làm..."

Như là một cơn ác mộng, Thần Ngàn Ấm khóc từ trong mộng tỉnh lại, từ từ mở mắt, lúc này mới phát hiện mình đang nằm ở trên giường lớn, mà xung quanh mọi thứ hoàn toàn xa lạ.

Đây là nơi nào?

Nhớ lại mình rõ ràng ở ven đường té xỉu, như thế nào lại ở nơi này?

Không xong, quần áo của cô đâu?

Trên người quần bò cùng chiếc áo sơ mi không cánh mà bay, thay vào đó là chiếc áo ngủ thuần màu trắng, bên trong vẫn là chân không, cô sợ tới mức thiếu chút nữa hồn bay.Nhanh chóng kiểm tra toàn thân, không thấy có dấu vết kỳ lạ, cũng không cảm thấy khó chịu, chắc là ai đó sợ cô cảm mạo mới tốt giúp cô cởi quần áo ướt sũng đi. Nghĩ điều này Thần Ngàn Ấm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn quanh, tìm không thấy quần áo giầy cùng hành lý, cô đành phải khoác nhanh áo ngủ, chân trần ra khỏi phòng, muốn đi xem là ai giúp mình ít nhất muốn nói một tiếng cám ơn.

Căn phòng được lắp đầy đủ tiện nghi gọn gàng ngăn nắp, phòng bên ngoài chính là phòng khách, cửa sổ sát đất không đủ tạo nên màn che, mưa nhỏ hiển nhiên có thể thấy được xuyên thấu qua kính. Nhiệt độ không khí hơi thấp, Thần Ngàn Ấm theo bản năng quấn chặt áo ngủ, tầm mắt vừa dời đi, liền dừng lại.

Chú?

Cư nhiên là Mộ Diễn Đình...

Mộ Diễn Đình là chú của Mộ Duệ Trạch, mà Mộ Duệ Trạch là đối tượng hôn phu cha chọn cho cô, nhưng bây giờ người trở thành hôn phu là Thần Tâm Ngữ, vì cô không còn là thiên kim đại tiểu thư của Thần gia nữa...

Thần Ngàn Ấm khi còn bé đã từng ở Mộ gia một thời gian, đối với Mộ Diễn Đình hiển nhiên sẽ không xa lạ, thậm chí, cô còn yêu thích, dính lấy Mộ Diễn Đình hơn Mộ Duệ Trạch, thường xuyên đứng trước, đứng sau thân mật mà gọi, mười phần giống như một cái đuôi.

Vì thế, cô nhận ra Mộ Diễn Đình trong nháy mắt, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng vừa nghĩ đến trước đó không lâu ở New York phát sinh chuyện ngoài ý muốn, trong lòng lại trở nên nặng nề. Từ lần kia, cô đối với anh cảm tình liền không thể đơn thuần, mà nếu anh biết đêm đó người ấy là cô, hẳn là sẽ rất chán ghét cô đi?

Cùng lúc đó, Mộ Diễn Đình nhìn cô.

Áo ngủ rộng thùng thình quấn chặt lấy cơ thể mảnh khảnh, hai đôi chân thon thả lộ ra, liếc mắt nhìn từ đầu đến cuối rất gợi cảm.

Cô không có đeo dép, đầu ngón chân xinh xắn nõn nà dẫm sâu trên thảm trải sàn, khiến người ta đặc biệt chăm chú nhìn.

Mộ Diễn Đình vẻ mặt đăm chiêu, thấy cô vẫn đứng bất động bất động, liếc nhìn một chút:

"Lại đây! "

Âm thanh rất nhẹ, nhưng mang theo sự bá đạo không cho phép cự tuyệt.

Thần Ngàn Ấm mím môi, đem cảm xúc giấu đi, mới hướng chỗ anh đi tới.

Anh lúc này ngồi ở trên sô pha, một tay nâng máy tính, thấy cô đến, liền đem máy tính đặt bên cạnh, động tác tùy ý cũng không mất đi sự tao nhã.

Thần Ngàn Ấm lúc này mới chú ý tới, anh cũng mặc áo ngủ màu trắng như cô, không gian lớn như vậy chỉ có anh cùng với cô, chớp mắt một cái không khí giống như bắt đầu trở nên ám muội.

Mặt không hiểu sao nóng lên, cô khéo léo ngồi ở đối diện anh, cúi đầu, thở mạnh một chút cũng không dám, chỉ sợ bị anh nhìn ra.

Cô liên tục xiết chặt hai tay, anh không khỏi cong môi, thanh âm trầm xuống giống như đàn vi-ô-lông dễ nghe:

"Căng thẳng liền xiết chặt tay?"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện