Chương 37: Nhận đồ
Mấy ngày tiếp theo, Thần Ngàn Ấm không gặp Mộ Duệ Trạch , mà cô đang cố gắng chuẩn bị cho bản thiết kế đêm chung kết cuộc thi, nên cũng không có thời gian suy nghĩ những lời hắn nói hôm đó.
Trong đầu lại nghĩ đến Mộ Diễn Đình, cô không thể nào tập trung, đặt bút lên bàn, hai tay chống cằm trầm ngâm.
Anh, cũng vài ngày không thấy xuất hiện, cũng không có liên lạc cho cô, cũng không khi nào thì trở về.
Quên đi quên đi, dù sao anh cũng không phải của cô, anh đi đâu làm gì sao phải nói cho cô biết?
Làm người phải biết thân phận của mình.
Thần Ngàn Ấm lắc đầu, không cho mình suy nghĩ lung tung, lúc này, tiếp tục vẽ bản thảo, lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tưởng Mộ Diễn Đình trở về, trong lòng đầy vui mừng chạy ra mở cửa, ai ngờ, cửa vừa mở ra, liền thấy một người đàn ông mặc đồng phục của công ty chuyển phát nhanh.
Cô không mua gì cả, chẳng lẽ là anh mua?
Thần Ngàn Ấm nháy mắt, có chút kinh ngạc, chợt nghe đối phương mặt tươi cười chào hỏi:"Xin chào, Thần tiểu thư. Đây là bưu kiện của cô, phiền cô ký nhận một chút."
"Là của tôi?" Cô không dám tin.
Lại nghe người đưa hàng nói:"Đúng, trên bưu kiện rõ ràng ghi tên Thần tiểu thư."
"Vậy để tôi ký, cảm ơn." Mặc dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng cô vẫn là lấy bút ký nhận.
Khi người đưa hàng rời đi, Thần Ngàn Ấm vội vàng nhìn địa chỉ gửi đến, từ Bắc Kinh, đây là của Mộ Diễn Đình gửi cho cô, như vậy trong lòng liền vui vẻ nhảy lên.
Khi bóc bưu kiện, liền thấy một hộp quà xinh xắn, mở lắp, bên trong là một chiếc váy trắng bạc dài.
Thần Ngàn Ấm ánh mắt lập tức mở lớn, đem váy cầm lên.
Váy dài, kiểu dáng trang nhã, họa tiết đơn giản nhưng rất tinh tế, đặc biệt hai bên thắt lưng được thêu trông rất thanh lịch, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thần Ngàn Ấm đã thích nó.
"A, thật đẹp." Cô nhịn không được hét lên một tiếng, trong lòng vô cùng xúc động.
Tại sao anh chuẩn bị chiếc váy cho cô?
Không lẽ anh biết, tối nay cô sẽ tham gia chung kết cuộc thi thiết kế của JR?
Thần Ngàn Ấm vừa suy nghĩ, vừa nôn nóng lấy điện thoại gọi cho Mộ Diễn Đình.
Nghe thấy âm thanh đang chờ được trả lời, cô chợt phát hiện chính mình quá kích động, nếu như chiếc váy đấy không phải của anh gửi tặng cô, cô chẳng phải tự mình suy diễn sao.
Nghĩ muốn tắt điện thoại, lại không kịp, vì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói trầm thấp:"Váy được đưa đến rồi sao?"
A! Thật sự là anh gửi.
Thần Ngàn Ấm miệng thành hình chữ O, nhất thời quên phải trả lời anh.
Rất lâu không nghe tiếng động gì, anh không khỏi nhíu mày, gọi một tiếng:"Thần Ngàn Ấm."
"Ách, chú, cháu đây."
Thần Ngàn Ấm lấy lại tinh thần, cười nói:"Váy thật sự là chú gửi sao?"
"Bằng không, cháu muốn ai gửi?" Mộ Diễn Đình lại nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một đường xám xịt.
Thần Ngàn Ấm vội giải thích:"Không có, chính là có chút bất ngờ."
Nói đến đây, cô lại hỏi:"Chú, tại sao lại đột nhiên gửi đồ cho cháu nha?"
"Cháu không phải sẽ đi tham dự đêm chung kết sao? Vừa lúc nhìn thấy hợp với cháu, thuận tiện mua."
Mộ Diễn Đình không chút để ý giải thích, Âu Bạch ngồi bên cạnh liếc nhìn anh, như vậy được gọi là thuận tiện hả.
"Hắc, cảm ơn chú."
Thần Ngàn Ấm cười nhẹ, cũng không muốn tiếp tục hỏi tại sao anh biết việc này.
Nghe được tiếng cười dịu dàng, Mộ Diễn Đình khóe môi cong lên, giọng ôn nhu:"Thử mặc chưa? Hợp hay không?"