Q.5 - Chương 31: Tần Viễn tìm tới cửa (2)
Vội vã mà lấy quần áo từ trong tủ chứa đồ, Cận Tử Kỳ mắt thấy Cận Mỗ Mỗ lại muốn mở miệng, vội vàng cúi người che cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, hướng dẫn từng bước mà nói: "Cái vấn đề này, chúng ta về nhà hỏi ba ba có được hay không?"
Cận Mỗ Mỗ lúc này mới hài lòng gật đầu: "Được, về nhà Mỗ Mỗ muốn nhìn thử trong quần lót của ba ba giấu cái gì!"
Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ căng lên, nhìn sang Cận Mỗ Mỗ vui vẻ mà đi ở phía trước, nhưng trong lòng có chút bận tâm, cái tên nhóc ngu ngốc này còn không đến mức đi bới móc quần của Tống Kỳ Diễn ra chứ? !
Cận Tử Kỳ lắc đầu một cái, xua đi suy nghĩ ngổn ngang, đuổi theo bước chân Mỗ Mỗ nhảy nhảy nhót nhót.
Ở phòng tắm tắm rửa cho mình và Mỗ Mỗ xong, Cận Tử Kỳ cầm quần áo, chuẩn bị tìm một gian phòng thay đồ để thay quần áo, tình cờ, vừa vặn nhìn thấy một cửa phòng thay quần đồ không khoá.
Cận Tử Kỳ đưa tay đẩy cánh cửa phòng thay đồ có hiệu quả cách âm khá tốt, Cận Mỗ Mỗ đang cầm quần áo của mình lập tức muốn xông vào bên trong, lại bị Cận Tử Kỳ bất ngờ bắt được, ngăn nó tiếp tục chạy vào trong.
"Kỳ Kỳ. . . . . ." Cận Mỗ Mỗ vừa muốn nghiêng đầu, lỗ tai liền bị Cận Tử Kỳ lấy tay che thật kỹ.
Sắc mặt của Cận Tử Kỳ một hồi trắng một hồi đỏ, không thể tin được một màn mà khi mình đẩy cửa vào thấy được.
Bộ ngực trắng như tuyết cao ngất kích thích thị giác của cô, người phụ nữ thống khổ khó nhịn, miệng ngâm nga thở dài chui vào màng nhĩ, cô muốn dời mắt đi chỗ khác, lại đúng lúc đối diện một tấm kính trên vách tường, chẳng những không để cho tầm mắt của cô rời khỏi một màn dâm ô thối rửa, ngược lại càng nhìn thấy rõ ràng ——
Một người phụ nữ dáng dấp kiều mỵ khêu gợi, một đầu tóc quăn màu rượu đỏ lăng loạn, chiếc càm nhọn ngước lên, hé mở đôi môi đỏ mọng, không ngừng tràn ra một tiếng cao hơn một tiếng như mèo con kêu, cả người cô ta không có một vật gì, thân thể thướt tha no đủ quấn lấy thân thể to lớn cao ngất của người đàn ông như bạch tuộc, người đàn ông kia hung hăng mà đẩy cô ta từng cái một.
Cái tủ sau lưng người phụ nữ bởi động tác kịch liệt của hai người họ mà phát ra tiếng rung động "cạch cạch" hoà lẫn với tiếng thở dốc dày đặc hỗn tạp, từng tiếng một, liên tiếp, rất là *.
Cận Tử Kỳ vừa che lỗ tai Mỗ Mỗ áp nó dính vào trong lòng ngực mình không để cho nó quay đầu nhìn thấy một màn bất nhã bên trong, bản thân mình cũng theo đó lui ra ngoài, cũng vô tình mà liếc thấy được gương mặt của người đàn ông nọ trên gương.
Ngũ quan rõ nét, gương mặt thanh tú hơi có vẻ căng thẳng khó nhịn, khiến cho Cận Tử Kỳ sửng sốt một chút đó là, chủ nhật của gương mặt này, mấy ngày trước, cô vẫn còn gặp qua ở trước cửa phòng làm việc của Tống Kỳ Diễn.
Johnny, nếu như cô nhớ không lầm, người đàn ông này gọi là Johnny!
Cận Tử Kỳ nhanh chóng lần nữa khép cửa lại, thế nhưng không nhìn thấy bên trong phòng động tác của người đàn ông thoáng chậm lại, khóe mắt hắn ta quét nhìn trong gương cửa phòng đóng lại, bên trong tròng mắt nheo lại nổi lên ánh sáng sắc bén nguy hiểm.
Thối lui ra đến ngoài cửa, Cận Tử Kỳ bình phục tâm tư sôi trào của mình, trên tay cũng buông Mỗ Mỗ ra, Mỗ Mỗ mới vừa rồi bị bịt nên khó chịu, cau chiếc mũi cao nho nhỏ: "Kỳ Kỳ, người làm gì mà ôm người ta chặt như vậy?"
Sắc mặt của Cận Tử Kỳ có chút tái nhợt, thật sự bị dọa đến không nhẹ, nghe được Mỗ Mỗ oán trách, vuốt ve đầu của nó, viện lý do nói: "Aa, mới vừa rồi bên trong có hai con chuột đánh nhau, sợ Mỗ Mỗ bị dọa."
"Như vậy hả!" Vẻ mặt của Cận Mỗ Mỗ chợt bừng tỉnh, đi lên vỗ nhẹ nhẹ bụng của Cận Tử Kỳ: "Không biết em trai có bị dọa không, Kỳ Kỳ, thật sự thì Mỗ Mỗ rất là thích chuột."
Cận Tử Kỳ miễn cưỡng mà giật giật khóe miệng, nào dám nói cho con trai hình ảnh mình thấy là yêu tinh đánh nhau?
Đúng lúc, người trong phòng thay quần áo kế bên thay xong quần áo ra ngoài, Cận Tử Kỳ lập tức dẫn theo Mỗ Mỗ đi vào, tránh cho khi Johnny và người đàn bà kia ra ngoài đối mặt lẫn nhau tạo thành lúng túng không cần thiết.
Đối với Johnny người này, Cận Tử Kỳ cũng không có bao nhiêu hảo cảm, thậm chí từ mới lần đầu nhìn thấy, cô lại nổi lên lòng đề phòng, không bởi vì cái gì khác, chỉ vì lúc hắn ta nhìn người giữa mày mắt toát ra luồng âm chí (hung ác nham hiểm) mạnh mẽ.
Thay xong quần áo ra ngoài, Cận Tử Kỳ không tính dừng lại ở chỗ này, chuẩn bị dắt theo Mỗ Mỗ đi thẳng đến hồ bơi bên kia tìm Tống Kỳ Diễn, chỉ là vừa quay người lại, lập tức nhìn thấy giữa hành lang có một bóng người cao lớn đưa lưng về phía của cô.
Bóng dáng anh tuấn cùng bóng lưng mà cô thấy ở trong phòng thay đồ kế bên cách đây mười mấy phút trong phút chốc trùng hợp ở chung một chỗ.
Cận Tử Kỳ không khỏi siết chặt chân mày, cô không biết Johnny thế nào lại đứng ở chỗ này, cũng không biết hắn ta đứng ở chỗ này lúc nào, mới vừa rồi đã trải qua một lần như vậy, thậm chí ngay cả chào, cô cũng lười phải làm.
Vậy mà, sau lưng Johnny giống như mọc mắt, trước khi Cận Tử Kỳ bước nhanh rời đi hắn lại xoay người.
Cận Tử Kỳ hiểu được đã chạy không khỏi một tiếng thăm hỏi, nhưng cũng không động, lẳng lặng dắt tay Mỗ Mỗ đứng ở nơi đó.
Johnny đã đổi lại một bộ đồ thoải mái màu cà phê đậm, càng làm nổi bật lên khí độ bất phàm của hắn, khóe miệng hắn ta chứa một tia cười, người đã sãi bước đi tới, không nhìn quanh mình những ánh mắt kinh diễm, đối với Cận Tử Kỳ cười đến xán lạn.
"Cận tiểu thư, không nghĩ tới có thể ở nơi này gặp được cô, " hắn ta cũng chú ý tới Mỗ Mỗ đang ở bên cô nhìn mình đề phòng không chớp mắt, thân thiện mà cười cười: "Người bạn nhỏ này là. . . . ."
Bên cạnh hắn ta, không nhìn thấy người phụ nữ cùng hắn triền miên, phía trước phía sau cũng chỉ có một mình hắn ta.
Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt dò xét bốn phía, lịch sự mà gật đầu với hắn, "Kỳ Diễn dẫn tôi và đứa nhỏ cùng đi bơi, ở chỗ này nhìn thấy ngài John, thật sự rất đúng dịp."
Johnny hứng thú mà quan sát Cận Mỗ Mỗ thêm vài lần, mới quay sang Cận Tử Kỳ nói: "Vốn nên đúng dịp hơn, ai bảo nhóm một nhà ba người các người ở trong bể bơi chơi quá nhập tâm chứ!"
Cận Tử Kỳ hoảng hốt, ý của hắn ta là . . . . . Mới vừa rồi hắn cũng ở trong bể bơi bơi lội? !
Johnny thấy cô thoáng kinh ngạc, nụ cười trên mặt càng đậm, hai tay đút ở trong túi quần, nhún nhún vai: "Hẹn cô em Jane của tôi cùng đi tập thể hình, bất quá con nhóc kia bơi xong lại chạy lên trên lầu làm mặt nạ dưỡng da rồi."
"Vậy sao?" Cận Tử Kỳ thuận miệng ứng một câu, rất rõ ràng không muốn sẽ tiếp tục đề tài.
Johnny lại cứ thế mà nói rõ: "Đúng vậy, bất quá xem ra con nhóc kia ném tôi ở chỗ này là đúng, nếu không làm sao có thể gặp được cô nữa? Tôi đang muốn mời cô ăn bữa cơm, khổ nổi không có thời gian và cơ hội, bất quá hôm nay thoạt nhìn ngược lại rất trùng hợp , dù sao Kỳ Diễn đang bơi lội, em gái tôi cũng không đếm xỉa tới tôi, đến quán cà phê phía dưới ngồi một chút chứ?"
Cận Tử Kỳ lịch sự khéo léo từ chối: "Việc này sợ rằng không tốt lắm, tôi và ngài Johnny dường như không quá quen."
Johnny nhếch lông mày một cái, cũng không ngại cô cho mặt lạnh, đi qua gần, ở bên kia của cô, "Trong nước các người không phải có mấy câu nói 'Nhất hồi sinh lưỡng hồi thục' sao? Tôi là bạn tốt của Kỳ Diễn, mặc dù tôi không có tham dự hôn lễ của cậu ta, nhưng tôi vẫn luôn hy vọng có thể cùng cô gái phương đông đã chinh phục cậu ta quen biết nhau."
*Nhất hồi sinh lưỡng hồi thục: một lần xa lạ hai lần quen thân
Cận Tử Kỳ dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn ta, hắn ta cũng đang nhìn cô, trong mắt ánh mắt nhủ hòa lưu luyến vô cùng dị thường, đó không phải là ánh mắt mà một người đàn ông nên nhìn vợ bạn, càng giống như là lúc ngắm nhìn ý trung nhân mới có thâm tình như vậy.
Nếu như không nhìn thấy một màn dâm loạn mới vừa rồi, hoặc là, cô còn là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, có thể sẽ tin rằng mình thật sự có sức quyến rũ lớn như vậy để cho người đàn ông này vốn không quen biết vì mình mà mê muội.
Huống chi. . . . . . Cô thấy trong đôi mắt hắn không phải thâm tình, mà là một loại tâm quyết cướp đoạt đánh chiếm.
Cận Tử Kỳ bày ra một nụ cười trong trẻo lạnh lùng: "Ngài Johnny đối với mỗi một người khác phái mới gặp gỡ đều nhiệt tình như vậy?"
Johnny sửng sốt, thấy giữa mày cô đầy lãnh ý, cho rằng cô để ý việc mình đối với mỗi người đàn bà đều thâm tình như vậy, ý cười sâu hơn: "Cũng không phải là mỗi một người khác phái mới gặp gỡ đều giống như Cận tiểu thư xinh đẹp mê người như vậy."
Cận Tử Kỳ sau khi nghe xong gật gật đầu: "Như vậy, lần sau trước khi nói những lời này, kính xin Johnny tiên sinh trước hết đem mùi 'độc dược' trên người mình loại trừ sạch sẽ, tránh cho dẫn tới người khác phái hiểu lầm."
Nói xong, cô dắt Mỗ Mỗ lập tức đi về phía trước, ngay cả liếc cũng không thèm liếc hắn ta một cái.
Độc dược, trong truyền thuyết tượng trưng cho mùi thơm hơi thở của người phụ nữ hấp dẫn và mê người. . . . . .
Johnny đứng tại chỗ, cầm cổ áo của mình lên ngửi một cái, thoáng giật mình kinh ngạc, nhìn sang bóng lưng thon thả của Cận Tử Kỳ, trên mặt hiện ra ý cười hứng thú.
"Đúng rồi, ngày mai đầu năm mồng một, gia đình Rotchell chúng tôi sẽ có buổi tiệc bốn ngày năm đêm ở Tam Á, đến lúc đó sẽ mời các bằng hữu trong thành phố S cùng tham gia sum họp ăn mừng năm mới, Tống thị khẳng định ở trong hàng ngũ được mời của chúng tôi, đến lúc đó hoan nghênh Cận tiểu thư và Kỳ Diễn cùng đến chơi!"
Sau lưng giọng nói của Johnny truyền đến, bước chân của Cận Tử Kỳ thoáng chậm hơn, nhưng không có dừng lại.
"Cận tiểu thư không cần lo lắng đường xá, lần này là gia đình Rotchell chúng tôi sẽ bắt đầu sử dụng hai mươi chiếc máy bay tư nhân đưa đón khách được mời, về phần mọi chi phí ở Tam Á, toàn bộ cũng do gia đình Rotchell của tôi chi trả."
Trong giọng nói của Johnny khó nén giọng điệu kiêu căng của kẻ trên và như bố thí, Cận Tử Kỳ quay đầu, nhìn hắn ta cười nói: "Được, nếu như ngày mai Kỳ Diễn không có kế hoạch khác, chúng tôi nhất định sẽ đi đến, chỗ thịnh tình này cám ơn ngài Johnny trước."
"Cận tiểu thư khách khí." Johnny cong khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười nhẹ tự xưng là hoàn mỹ.
Cận Tử Kỳ gật đầu một cái, khoảnh khắc quay người lại, rút đi nụ cười trên mặt, về phần thịnh yến hắn ta nói, sớm bị cô ném ra sau ót rồi, mới vừa rồi đối đáp với hắn, cũng bất quá là không muốn bởi vì nhất thời mình nóng nảy mà gây thù hằn.
Sau khi đi xa, Cận Mỗ Mỗ không nhịn được ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng lên hỏi: "Kỳ Kỳ, người kia là ai vậy? Làm thế nào nhìn người như vậy, tựa như con chuột nhìn chằm chằm hũ gạo, thật đáng ghét!"
Con chuột? Cận Tử Kỳ chớp mắt đẹp, nghĩ đến bộ dáng Johnny nheo lại mắt dò xét cô, quả thật bỉ ổi không thể so với con chuột còn tốt hơn bao nhiêu lần, cũng là một loại không có lòng tốt, khiến người ta không thích.
Không muốn để cho đứa nhỏ liên lụy đến việc tranh cãi của người lớn, Cận Tử Kỳ trấn an đầu Mỗ Mỗ vài cái, dùng lời giải thích đơn giản nhất: "Đó là bạn của ba ba con, bất quá Kỳ Kỳ cũng không quen."
Cận Mỗ Mỗ nghe xong, lầm bầm lầu bầu mà nói: "Ba ba như thế nào cùng loại người xấu này kết giao bằng hữu?"
Cận Tử Kỳ đồng ý gật đầu, vui mừng mà nhìn Mỗ Mỗ, đứa nhỏ này, hôm nay rốt cục thông minh một lần!
"Được rồi, bây giờ, đi xem thử ba ba có ở sau lưng chúng ta đi tìm bạn gái hay không!"
Cận Tử Kỳ chẳng qua là thuận miệng cười giỡn mà nói một câu, kết quả, lúc dẫn theo Mỗ Mỗ trở lại hồ bơi, thật sự nhìn thấy một người phụ nữ vóc người cao gầy nóng bỏng quấn lấy Tống Kỳ Diễn, cười lúm đồng tiền như hoa mà không biết nói gì đó.
Gương mặt của Tống Kỳ Diễn u ám so với đá đen đẹp mắt không thể sánh bằng, chân mày nhíu thật chặt, tầm mắt cũng nhìn về phía khác, một bộ dáng không nhịn được, muốn rời khỏi lại bị cô gái đẹp kia trên người mặc bikini ngăn lại đường đi.
Cận Tử Kỳ ở trên bờ ngắm nhìn Tống Kỳ Diễn nửa bước khó đi, dáng vẻ bên trán gân xanh bạo động, cũng không có ra tay giúp đỡ, lôi kéo Mỗ Mỗ tìm một cái ghế ngồi xuống, có phần hả hê mà thưởng thức tiết mục Bá Vương Ngạnh Thượng Câu.
Cô gái đẹp kia không thấy Tống Kỳ Diễn mặt lạnh, đôi mắt đẹp muôn vàn phong tình nhìn chung quanh, không biết nói đến cái gì, chợt bắt đầu động tay động chân đứng lên, hai cái tay trắng nõn xoè ra, vô tình hay cố ý bày ra tư thế xinh đẹp, theo động tác của cô ta, tỷ lệ dẫn tới lộ hàng gia tăng rất lớn.
Trên người là kiểu đồ bikini điển hình, không giấu được cảnh xuân căng ra trước ngực, cũng chỉ là có mấy sợi dây quấn vòng quanh, Cận Tử Kỳ vuốt ve càm, thậm chí hoài nghi, nếu không phải ngại vì ở nơi công cộng, cô gái đẹp kia có thể lang tính đại phát, một phen tháo ra đồ bơi trên người, không thể chờ đợi mà bổ nhào về phía Tống Kỳ Diễn hay không?
"Kỳ Kỳ, dì kia muốn làm gì ba ba vậy hả?" Mỗ Mỗ lắc hai cái chân nhỏ, tò mò hỏi.
Cận Tử Kỳ kéo nó lại, hôn một cái lên gương mặt mềm nhẵn của nó: "Con cứ nói đi?"
Mỗ Mỗ hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, khinh bỉ mà nhìn cô gái đẹp kia ở trong bể bơi hận không thể hủy đi Tống Kỳ Diễn mà ăn vào bụng, nói lầm bầm hai tiếng, lại yên lặng mà tựa vào trong ngực Cận Tử Kỳ chép chép miệng nhắm mắt ngủ.
Mà trong bể bơi, cô gái đẹp kia đột nhiên hoảng hốt mà hô to một tiếng, hai cánh tay trên không trung ưu nhã vẫy vẫy, lại ở góc độ chính xác mà vung đến ngực của Tống Kỳ Diễn.
Cận Tử Kỳ nhìn thế mi tâm khẽ nhíu lại, nơi đó, dường như, hình như là dành riêng cho cô mà. . . . . .
Một giây kế tiếp, cô đã nhìn thấy Tống Kỳ Diễn cũng chịu không nổi nữa, bỗng từ trong bể bơi đứng dậy, không chút nào thương hương tiếc ngọc mà đẩy cô gái đẹp nhu nhược kia, cô gái đẹp kia một chân chới với bị nước bao phủ đỉnh đầu văng lên một vòng nước lớn, cho đến một khắc cuối cùng, cô ta cũng không dám tin người đàn ông đẹp trai này sẽ làm ra hành động vô lễ như vậy!
Tống Kỳ Diễn tức giận mà xoay người, lại liếc đến bóng dáng nhỏ gầy đang ngồi cạnh bể thật thoải mái. Trong lòng vừa tức vừa buồn cười, hắn đã như vậy rồi cô còn có thể bình tĩnh mà ngồi ở chỗ đó uống nước giải khát như vậy sao?
Lúc này, không phải nên anh hùng cứu mỹ. . . . . . Không, mỹ nữ cứu anh hùng sao?
Tống Kỳ Diễn dở khóc dở cười, thân thể cao to chui vào trong nước, nhanh chóng quay sang chỗ cô bơi tới.
"Như thế nào? Món ăn dân dã mở tim ra được chưa?"
Hắn mới vừa chui ra mặt nước, giọi vào mi mắt chính là khuôn mặt mỉm cười thanh nhã, ở đáy mắt cô ánh nước trong vắt lóe ra vầng sáng long lanh, cô đi lên phía trước hơi nghiêng thân, híp mắt cười nhẹ.
Tống Kỳ Diễn cho cô một cái ánh mắt khinh khỉnh, tư thế lên bờ ưu nhã, lộ ra vóc người làm vô số người phụ nữ mê muội, Cận Tử Kỳ nghe được một loạt tiếng hít hà, bất đắc dĩ vuốt vuốt cái trán, lam nhan họa thủy mà!
"Tới đây." Lam nhan đột nhiên lạnh lùng hạ mệnh lệnh thứ nhất sau khi lên bờ.
Cận Tử Kỳ không có bất kỳ phản kháng, chỉ là vừa mới dựa vào gần, hắn đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà cúi đầu, hung tợn mà gặm nuốt cánh môi của cô một phen, cho đến khi cô phát ra tiếng kêu đau hắn mới buông cô ra.
Lúc này, hắn cũng không quên hôn lên gương mặt mũm mĩm của Mỗ Mỗ một cái.
"Anh đi tắm rửa, rất nhanh sẽ trở lại."
Cận Tử Kỳ gật gật đầu, ngồi trở lại trên ghế dựa, đưa mắt nhìn hắn chỉ mặc một cái quần bơi nhỏ đi xuyên qua trong các loại ánh mắt.