Q.5 - Chương 142: Dê Con Thế Mạng!
Editor: Tâm Thường Lạc
Lúc đoàn người Cận Tử Kỳ tiến vào tòa án, Jane đã cùng vợ chồng nhà họ Phương ngồi ở hàng ghế thứ nhất dự thính.
"Định ngồi cùng một hàng với bên kia sao?" Doãn Lịch nghiêng mắt nhìn Jane bên kia, hỏi Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ ở hàng ghế thứ nhất bên kia ngồi xuống: "Thì ngồi ở đây đi, lát nữa chúng ta thuận tiện đi ra ngoài."
Đoàn người sau đó cũng ngồi xuống, Phương Tình Vân làm nguyên cáo cùng tên bắt cóc may mắn còn sống sót bị giám ngục dẫn đi ra.
Chỉ có hơn mười ngày qua, Phương Tình Vân đã gầy trơ xương như que củi, hai tròng mắt lõm sâu vào, bọng mắt thâm đen, sắc mặt tái nhợt giống như
quỷ, khi giám ngục phiền cô ta đi quá chậm nên đưa tay đẩy cô ta, Phương Tình Vân lập tức sợ tới mức ôm lấy hai tay không ngừng run rẩy.
"Đừng đụng vào tôi... Đừng đụng vào tôi..." Vẻ mặt Phương Tình Vân đầy sợ hãi, đôi môi run lẩy bẩy.
"Tình Vân!" Bà Phương không kiềm chế được đau lòng, đứng dậy muốn đi qua kéo Phương Tình Vân lại, "Tình Vân!"
Phương Tình Vân nghi ngờ mà nhìn bà Phương mấy lần, bỗng dưng đẩy bà Phương ra: "Cút ngay, cái đồ đàn bà lòng dạ rắn rết!"
Bà Phương sơ sẩy một cái, bị Phương Tình Vân đẩy khiến lưng đụng vào tay
vịn của chiếc ghế đằng sau, đau đến hít sâu một hơi, giáo sư Phương kịp
thời dìu đỡ bạn già sắp té ngã, đau lòng mà nhìn con gái thần trí có
phần đã bị điên loạn.
"Bà còn kéo nó làm gì nữa? Bà coi nó như
đứa con gái trước đây, cũng phải xem xem hiện tại bộ dạng nó đã người
không ra người quỷ không ra quỷ rồi!"
Hai tay của bà Phương bụm mặt, cúi đầu nức nở, Jane quan tâm đến vỗ nhẹ lưng bà Phương: "Bác gái..."
"Con gái của tôi sao có thể thành ra như vậy?" Bà Phương thuận tiện nhào vào vai Jane bật khóc tức tưởi.
Giáo sư Phương ôm lấy trán, tuy rằng lần thẩm vấn này cũng không công khai
với bên ngoài, nhưng mặt mũi của ông ta đã hoàn toàn mất sạch!
--- ------ ------ ---
Khi Phương Tình Vân chân trước vừa đi qua, Cận Tử Kỳ ngồi ở nơi đó, hai mắt nhìn cô ta chăm chú.
"Có phải cô ta bị điên thật không?"
Doãn Lịch nhìn thấy Phương Tình Vân si ngốc ngơ ngác bị giám ngục dẫn đi, nhìn sang Cận Tử Kỳ nhẹ giọng hỏi.
Cận Tử Kỳ ngước nhìn thần thái một bên mặt của Phương Tình Vân, "Điên hay không điên, thử xem sẽ biết."
"Thử thế nào?"
Doãn Lịch liếc mắt nhìn hướng Phương Tình Vân sắp đi qua, nhíu đầu mày.
"Em nghe nói, mấy ngày nay, tiểu thư Jane vẫn luôn một tấc cũng không rời mà bồi bạn cùng vợ chồng nhà họ Phương đang đau lòng."
"Cái gì?" Doãn Lịch nghe xong như lọt vào trong sương mù.
Cận Tử Kỳ quay đầu, nhìn anh gằn từng chữ một, âm thanh trong trẻo, đọc
nhấn rõ từng chữ rõ ràng: "Em nói, mấy ngày nay, giáo sư Phương cùng vợ
của ông ấy ở thành phố S, làm phiền tiểu thư Jane chiếu cố, ngay cả giúp Phương Tình Vân tìm luật sự lên tòa đều là do tiểu thư Jane tìm được."
Quả nhiên, còn chưa chờ Doãn Lịch đọc ra được chút ý tứ nào từ bên trong
lời nói này, bên kia, giám ngục đã mất kiên nhẫn đè thấp giọng quở
trách:"Giữa đường dừng lại tới làm cái gì? Chẳng lẽ không thấy được đằng sau còn có những phạm nhân khác sao?"
Đáy mắt Cận Tử Kỳ lóe lên tia sáng, ngoái đầu nhìn lại, lập tức nhìn cảnh tượng thấy Phương Tình
Vân bị giám ngục âm thầm xô đẩy khiến thân hình lảo đảo.
Lập tức Doãn Lịch cũng cảm nhận được Phương Tình Vân khác thường, bĩu môi cười đến độ không có ý tốt.
"Đúng vậy đó, ngày hôm qua ở bệnh viện anh còn nhìn thấy họ, tiểu thư Jane
thật đúng là nhiệt tình, cùng bà Phương đi kiểm tra thân thể, quả thật
so với con gái ruột còn muốn hiếu thuận hơn, khó có được chính là, không hề có một câu oán thán nào..."
Quả nhiên, bóng dáng Phương Tình
Vân cứng ngắc, hai tay siết chặt đến gân xanh trên mu bàn tay nổi lên,
giống như muốn liều mạng mà phải ngấm ngầm chịu đựng.
Đại khái Cận Tử Kỳ có thể đoán được tại sao Phương Tình Vân phải giả ngây giả dại.
Có lẽ lúc ban đầu, cô ta chỉ là vì muốn tranh thủ sự đồng tình của Tần
Viễn và nhờ vào đó giữ chân Tần Viễn, về sau trên người bị kiện cáo, bất đắc dĩ mà tiếp tục sử dụng, muốn mượn lý do tinh thần có vấn đề để trốn khỏi truy cứu của luật pháp.
Mà Phương Tình Vân mở miệng ra là
nói là Jane hãm hại cô ta, nếu như cô ta không điên, lời này có độ tin
cậy thật cao thật lớn rồi.
Cận Tử Kỳ nheo mắt lại, quay đầu, nhìn về phía vị trí của Jane, trầm tư suy nghĩ.
Jane cảm ứng được có ánh mắt dừng ở trên người mình thật lâu, ngước mắt, đối diện với hai mắt của Cận Tử Kỳ, hiểu ra liền cong khóe môi lên, giống
như xuất phát từ phép lịch sự, nhẹ nhàng mà gật đầu, sau đó lại cúi đầu
an ủi bà Phương.
"Cái cô gái này thật đúng là biết giả bộ! Bị hại ra đến như vậy mà em cũng chỉ coi như năm xui tháng hạn." Doãn Lịch phì cười rồi nói.
"Tiểu thư Jane kia sao vậy?" Bên cạnh Tô Ngưng Tuyết tò mò nhìn qua.
Cận Tử Kỳ không muốn làm cho mẹ thêm lo lắng, liền cười nhạt đổi chủ đề.
"Không có gì, chỉ là A Lịch hỏi con, chốc lát nữa ra tòa làm chứng có cần anh ấy đi cùng hay không?"
"Đi lên làm nhân chứng còn có thể để người khác đi cùng sao?" Tô Ngưng Thu vô cùng kinh ngạc hỏi một câu.
"Đem tòa án thành vườn hoa nhà mình sao? Muốn ngồi mấy người thì có thể mấy người à?" Doãn Lịch cười nhạo mà đáp một câu.
Tô Ngưng Thu nhíu mày nhìn anh: "Vậy sao chính cậu còn nói muốn đi lên cùng Tiểu Kỳ?"
Doãn Lịch 囧, sờ lên mũi, ngượng ngập mà dựa vào thành ghế, chưa quên nén giận mà nghiêng mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ thẳng lưng, nhìn tình hình phiên toà mở ra trước mặt.
--- ------ -------
Sau khi thẩm vấn toàn bộ đương sự, tội bắt cóc của Phương Tình Vân cơ bản có thể xác định.
Cận Tử Kỳ ở trên tòa án làm chứng, chỉ ra và xác nhận những tên bắt cóc kia chính là bọn cướp là hung thủ ở trong rừng muốn mưu hại mình.
"Chúng tôi cũng là bị người ta xui khiến, cũng không phải kẻ chủ mưu..."
Tên lão đại của bọn bắt cóc kia nhìn thấy Cận Tử Kỳ đi lên, sắc mặt lập tức tái nhợt, hai tay mang còng tay đặt trên bục, vẻ mặt lo sợ không yên mà ngước nhìn thẩm phán cùng Quan Kiểm Sát ngồi trên kia: "Chúng tôi nhiều nhất xem như tòng phạm, nhận lấy tiền người thay người tiêu trừ tai
họa!"
Bên này luật sư của Cận Tử Kỳ lập tức hỏi tới: "Vậy mời anh ở tại nơi đây chỉ ra và xác nhận, người chủ mưu kia có ở đây không?"
Cổ họng tên lão đại khẽ động, ánh mắt nhấp nháy, quay đầu, nhìn một vòng
khắp phòng xử án, thời điểm tầm mắt lướt qua ghế ngồi dự thính, thoáng
dừng lại, nơi nhìn qua chính là chỗ ngồi của Jane.
Tuy rằng ngày
hôm đó cùng với gã ta ở đầu đường là một người đàn ông, nhưng lúc gã ta
từ trong hộp đêm đi ra thì nhìn thấy người đàn ông kia đang cúi người ở
một bên một chiếc Rolls-Royce đang hạ cửa kính xe xuống một nửa, theo
ánh đèn đường hơi mờ, gã ta nhìn thấy là một người phụ nữ xinh đẹp.
Hoặc có lẽ bởi vì so với phụ nữ phương đông thì có màu mắt khắc sâu, khiến gã ta nhớ kỹ gương mặt đó.
Giây phút này, nhìn thấy ngồi ở bên ghế dự thính, gã lão đại chỉ cảm thấy toàn thân máu đều đang chảy ngược.
Mà Jane thì ngồi ở nơi đó, ôm lấy bà Phương giả bộ an ủi, ánh mắt lại nhìn về phía tên bắt cóc.
Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Jane lặng lẽ đã làm khẩu hình, "Người nhà."
Tên bắt cóc sa sầm mặt, gã biết ý của cô ta, cô ta muốn gã không nên nói lung tung, nếu không người nhà của gã sẽ đẹp mặt!
Rất hiển nhiên, người phụ nữ này đã khống chế được gã ta, thậm chí đem người nhà của tất cả các tên bắt cóc ra uy hiếp...Phía sau lưng tên bắt cóc chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, quay người lại, khép mắt, nhìn về phía Phương Tình Vân đang đứng trên vị trí bị cáo, cắn
răng, giơ tay lên, chuẩn xác mà chỉ vào Phương Tình Vân: "Chính là cô
ta, căn dặn bọn tôi giết người diệt khẩu!"
Phương Tình Vân vốn
ngây ngây ngô ngô, hoảng hốt lúng túng ngẩng đầu lên: "Nói bậy, anh nói
bậy, tôi vốn không quen biết các người!"
Nhưng, chung quanh, là những ánh mắt lạnh lùng, tựa như một lớp lưới dày kín gió bao phủ lấy.
Phương Tình Vân bất ngờ quay đầu, hướng đến quan toà và Quan Kiểm Sát vội vàng nói: "Hắn ta đang nói láo, nếu thật sự là tôi xui khiến bọn họ, tôi làm sao có thể sẽ để mình bị treo ở trên sân thượng, ngay cả tên họ đứa con của mình cũng không để ý sao?"
Quan toà và Quan Kiểm Sát liếc mắt nhìn lẫn nhau, dường như cũng cảm thấy lời nói này của Phương Tình Vân có phần có lý.
Trong lúc Phương Tình Vân thấy rằng có thể xoay chuyển đường sống, tên lão
đại cũng cao giọng hét lên: "Cô mới đang nói láo! Bởi vì cô nói cô muốn
kiểm tra xem tầm quan trọng của mình ở trong lòng chồng cô, mới để cho
tôi trói cô cùng con tin khác ở trên sân thượng, cô cho rằng chồng cô sẽ chọn đón được cô, con tin kia sẽ ngã chết, chỉ là không ngờ đến sau
cùng chồng cô vốn dĩ không quan tâm việc chết sống của cô!"
Lời
nói của tên bắt cóc như một con dao găm, một lần nữa vạch ra vết thương
mà Phương Tình Vân không có cách gì đối mặt, hơn nữa khiến nó máu chảy
tuôn rơi lộ ra rõ ràng trần trụi ở trước ánh mắt của bao người, hai tay
Phương Tình Vân bưng đầu khàn cả giọng: "Mày nói dối, nói dối!"
Cận Tử Kỳ ở bên cạnh, đã nhìn rõ hình dáng miệng của Jane khi phát âm, cũng ngay lập tức hiểu được nguyên nhân Jane xuất hiện tại nơi này....
Cô ta cần bảo đảm đề phòng rủi ro, muốn Phương Tình Vân chịu đau mà không
dám kêu lên chuyện này, cho nên cô ta gắng sức lấy lòng vợ chồng nhà họ
Phương.
Không biết Phương Tình Vân đến cùng là thật đáng thương hay là thật nực cười?
"Yên lặng!" Quan toà gõ gõ cái dùi gỗ nhỏ trên bàn, "Chuẩn bị cho mời nhân chứng kế tiếp."
Quan toà vừa dứt lời, cửa chính phòng xử án đã bị mở ra, "Đông" một tiếng, khiến cho tất cả mọi người đều ngoảnh đầu lại.
Cận Tử Kỳ mới từ ghế nhân chứng đi xuống, đã nghe thấy một giọng nói trầm trầm: "Xin lỗi, tôi đã đến muộn."
Tần Viễn đứng ở ngưỡng cửa, mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, choàng
chiếc khăn cổ màu tro sậm, càng nổi bật lên khí chất tôn quý, ưu nhã của anh.
Thân hình gầy gò của Phương Tình Vân khẽ run, cô ta ngước
nhìn Tần Viễn giống như một vị thần giáng lâm, trong mắt hiện lên ngấn
lệ, "A Viễn."
Lúc cùng Tần Viễn đi lướt qua nhau, Cận Tử Kỳ chú ý tới sắc mặt anh trắng đến mức dọa người cỡ nào, thực sự càng trở nên
lạnh lùng xa cách.
Ở đây người biết chuyện đều yên lặng mà ngước nhìn đôi vợ chồng chia ra ngồi ở ghế bị cáo và ghế nhân chứng.
Thần sắc Tần Viễn đầy bình tĩnh khi trả lời câu hỏi của luật sư hai bên,
không sai không lệch, thế nhưng lúc buổi thẩm vấn sắp kết thúc, Tần Viễn đột nhiên móc ra từ trong túi áo bành tô một vật, đặt tại trên bàn ở
chỗ ngồi của nhân chứng.
Đó là một hộp băng ghi hình mini!
Cận Tử Kỳ cũng nhướng đầu mày, nhìn chằm chằm hộp băng, khó hiểu Tần Viễn vì sao đột nhiên lấy ra.
"Đây là chứng cứ chứng minh bị cáo và tên bắt cóc kia đã cấu kết, nếu như không tin, có thể nghiệm chứng tại chỗ."
Tần Viễn bình thản nói ra câu này không thua gì quả bom hạng nặng, trên
hàng ghế dự thính lại là một mảnh xôn xao bị đè nén xuống.
Mặt Phương Tình Vân trắng bệch, không dám tin: "A Viễn... Anh... Anh đang nói đùa có đúng không?"
Làm sao có thể... Làm sao có thể... Làm sao có thể cuối cùng lại là anh muốn đưa mình vào ngục giam?
"Trước đó tôi đã hoài nghi bị cáo có chuyện gì giấu tôi, cho nên ở trong xe
của cô ta gắn vào một chiếc camera mini, chuyện này trong hộp băng có
ghi chép toàn bộ quá trình cô ta và bọn bắt cóc tống tiền giao dịch ở
tại vùng ngoại ô."
Tần Viễn khẽ khép hàng mi, lông mi ở dưới mí mắt tạo một chỗ bóng mờ, làn môi hơi mỏng mím lại.
Người đàn ông môi mỏng bạc tình bạc nghĩa, đột nhiên Phương Tình Vân nhớ lại những lời này.
Quan Kiểm Sát cầm băng ghi hình chiếu lên, hình ảnh không được rõ ràng lắm,
nhưng có thể xác định, quả nhiên là chính bản thân Phương Tình Vân, đứng ở trước đầu xe, cùng tên bắt cóc tiến hành giao dịch, tuy không nghe
được bọn họ nói cái gì, nhưng Phương Tình Vân đưa tấm hình qua, chính là Cận Tử Kỳ.
Phương Tình Vân đứng ở trên chỗ bị cáo, đã khóc không nổi, chỉ là sững sờ ngước nhìn Tần Viễn người đã âm thầm tính kế mình.
Đến khi thời điểm quan toà cuối cùng định tội, Phương Tình Vân mới mất kiểm soát, tránh thoát giám ngục muốn nhào về phía Tần Viễn.
"Đứa bé
không còn, có phải anh không vui hay không? Tôi phải ngồi tù, đã không
còn người cản trở anh và Cận Tử Kỳ nữa, thì ra đây chính là điều anh
muốn, Tần Viễn, anh mới chính là kẻ máu lạnh vô tình nhất, Tần Viễn, tôi không sẽ tha thứ cho anh!"
Tần Viễn đối diện với đôi mắt đầy căm hận của Phương Tình Vân, "Vậy sao?" Nói xong, đứng dậy, xoay người rời đi.
Phương Tình Vân trừng mắt nhìn bóng lưng Tần Viễn trân trối, khoảnh khắc Tần
Viễn đi ra khỏi phòng xử án, Phương Tình Vân ngẩng đầu lên cười lên ha
hả, tóc tai rối bời, trượt người ngồi bệt dưới đất, cười đến cuối cùng
nước mắt không ngừng tuôn ra.
Cuối cùng, tên lão đại bắt cóc vơ
vét tài sản, rắp tâm đả thương người cộng thêm tội mưu sát cùng nhiều án phạt khác, bị phán ở tù chung thân, những tên bắt cóc khác là tòng phạm bị phán hai mươi năm tù giam, về phần Phương Tình Vân....
Vào
lúc cuối cùng, không biết luật sư biện hộ từ đâu lấy được bệnh án chẩn
đoán Phương Tình Vân bị bệnh tâm thần, hơn nữa có chuyên gia tâm thần
trên thế giới chính tay ký tên, chứng nhận Phương Tình Vân sau khi gặp
hoạn nạn tinh thần đã bị bệnh.
Cộng thêm vừa rồi ở trên tòa một
loạt ngôn hành cử chỉ mà Phương Tình Vân biểu hiện, quả thật không giống như trạng thái tinh thần của người bình thường.
Cuối cùng trải
qua thương lượng của các thẩm phán, Phương Tình Vân miễn chịu giam cầm,
nhưng bị đưa vào bệnh viện tâm thần của thành phố S.
Kết quả này, có người không phục nhưng cũng có người mừng rỡ không thôi.
Từ tòa án đi ra, nhóm người Cận Tử Kỳ lập tức nhìn thấy bà Phương ngăn cản Tần Viễn, tát một cái lên trên mặt Tần Viễn.
"Mày là con sói mắt trắng! Tình Vân đối với mày như thế nào, mày lại hãm hại vu oan cho nó? Nó theo mày mười năm đó, mười năm, có phải ngay từ khi
bắt đầu mày đã lợi dụng nó rồi phải không, muốn giẫm lên nhà họ Phương
để trèo lên cao? Hiện tại thành công rồi, mày liền không chút do dự
ruồng bỏ Tình Vân của chúng tao, cũng không quên giẫm thêm mấy đạp, Tần
Viễn, mày còn là đàn ông không vậy?"
Giáo sư Phương lôi kéo vợ, cũng căm hận trừng mắt nhìn Tần Viễn.
"Bà còn nói với nó chuyện này để làm gì? Nó mà muốn nể tình, có thể làm ra
chuyện như vậy sao? Chúng ta đi, cùng loại người vong ân phụ nghĩa này
nói thêm một câu, tôi cũng ngại ô uế đầu lưỡi của mình!"
Tần Viễn đứng ở đó, mặc cho bà Phương đánh chửi, đôi mắt anh u ám thâm thúy, không nhận ra bên trong ẩn chứa điều gì.
Đợi vợ chồng nhà họ Phương đi xa, Tần Viễn mới ngẩng đầu, nhìn về phía Cận Tử Kỳ bên kia.
"Tử Kỳ..."
Tô Ngưng Tuyết khoác tay lên vai Cận Tử Kỳ, liếc nhìn Tần Viễn bên kia.
Đối với Tần Viễn, bất kể là Tô Ngưng Tuyết hay là Cận Chiêu Đông, đều có một loại cảm giác nói không rõ thành lời.
Dù sao, quả thật năm đó bọn họ không ủng hộ Tần Viễn cùng với Cận Tử Kỳ.
Chẳng qua là Tần Viễn chỉ liếc nhìn Cận Tử Kỳ, liền ngồi vào trong xe, bỏ đi một mạch.
Dường như, hôm nay anh xuất hiện tại nơi này, chỉ là vì khiến Phương Tình Vân rơi vào lưới của pháp luật.
Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, quay sang những người khác mỉm cười nói: "Thời gian cũng không sớm, chúng ta cũng trở về đi."
Tô Ngưng Tuyết liếc nhìn hướng xe ô tô của Tần Viễn rời đi, gật đầu hỏi: "Buổi chiều vẫn là đi đến bệnh viện cùng Kỳ Diễn sao?"
Cận Tử Kỳ vừa muốn trả lời mẹ của mình, bên cạnh, điện thoại di động của Cận Chiêu Đông đột nhiên vang lên.
Cận Chiêu Đông bắt máy, ngay lập tức sắc mặt thay đổi rõ rệt, sau đó nói câu "Đã biết rồi" liền cúp điện thoại.
Tiếp đó, vẻ mặt Cận Chiêu Đông phức tạp nhìn Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết.
"Có tin tức của Niệm Chiêu rồi, vừa rồi giúp việc trong nhà gọi điện thoại qua, nói nó té xỉu ở cửa lớn."