Chương 131: Đừng nói năng linh tinh (5)
Kiều An Hạ đợi đến khi Lục Cẩn Niên ngồi xuống, liền gọi phục vụ lấy đến ghi order, sau đó cầm quyển menu đưa cho Lục Cẩn Niên: “Cẩn Niên, anh tới thì gọi món ăn đi.”
Lục Cẩn Niên ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều không có liếc mắt đến Kiều An Hạ dù chỉ một cái, lúc cô đưa quyển menu cho anh, mới hơi hơi nhấc lên mí mắt, nhìn lướt qua, sau đó đem tầm mắt thuận thế rơi xuống người Kiều An Hảo đang ngồi bên cạnh Kiều An Hạ.
Cô gái đang nắm một góc khăn trải bàn, nhìn chằm chằm vào mặt bàn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lục Cẩn Niên mi tâm hơi hơi nhíu lại, sau đó mới thản nhiên mở miệng nói: “Tôi thế nào cũng được, hai người chọn đi.”
Kiều An Hạ cũng không nói với Lục Cẩn Niên điều gì nữa, nghe thấy lời anh nói, liền trực tiếp mở menu ra, gọi Kiều An Hảo, ngữ điệu thanh thúy dễ nghe nói:“Kiều Kiều, đến đây, cùng gọi món ăn.”
Kiều An Hảo nhìn đến Lục Cẩn Niên một cái, đầu óc từ nãy giờ đều trống rỗng, trong lúc bất chợt nghe được tiếng Kiều An Hạ gọi mình, cô mới giật mình phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn Kiều An Hạ “Dạ?” một tiếng.
“Em phát ngốc gì thế?” Kiều An Hạ cười khanh khách liếc Kiều An Hảo một cái, sau đó chỉ vào thực đơn: “Cho em gọi món ăn đâý, muốn ăn cái gì liền gọi cái đó, hôm nay là Lục đại ảnh đế mời khách ăn cơm, không cần khách khí!”
Lục Cẩn Niên mời khách ăn cơm, là muốn gặp Kiều An Hạ sao?
Kiều An Hảo vụng trộm nâng lên mí mắt, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên đang ngồi đối diện mình, sau đó lại rũ xuống mi mắt, lén lút buộc chặt lại tâm trạng của mình, trong lòng lộn xộn không thôi tùy ý nhìn menu một lần rồi lại vô thức gọi hai món ăn chay.
Kiều An Hạ cũng không có miễn cưỡng Kiều An Hảo gọi món nữa, mà để chính mình cầm menu, gọi thêm vài món ăn nữa, cuối cùng còn gọi thêm cả đồ uống.
Gọi món xong được vài phút, đồ ăn nhanh chóng được mang lên, Kiều An Hạ cầm lấy đũa, ăn một miếng, nhìn đến Kiều An Hảo ngồi bên cạnh mình một chút động đậy cũng không có, liền vươn đũa gắp vài món, đặt vào trong bát của Kiều An Hảo: “Cái này đều là bọn họ tự trồng, rau hữu cơ đó, sạch lắm, mau ăn đi.”
Kiều An Hảo miễn cưỡng hướng về phía Kiều An Hạ cười cười, liền cầm lấy đũa, cúi đầu ăn một cách cứng nhắc.
Nếu chỉ có Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên, bữa cơm này chắc chắn sẽ lặng ngắt như tờ, nhưng hiện tại có thêm Kiều An Hạ luôn mồm nói chuyện làm cho không khí cũng thêm phần sôi nổi, nhưng thật ra đại đa số đều là Kiều An Hạ nói cho Lục Cẩn Niên nghe.
Kiều An Hảo im lặng ngồi ở một bên, không hề phát ra âm thanh gì, cô cũng không có khẩu vị để thưởng thức đồ ăn nên vô cùng thong thả ăn cơm.
Lục Cẩn Niên nhàn nhã ngồi trên ghế, nói cũng không nhiều, chỉ thỉnh thoảng hướng về phía Kiều An Hạ nói một tiếng “Ừ”, xem như đáp lại, lúc nhìn đĩa rau trước mặt mình, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Kiều An Hảo.