Chương 431: Anh âm thầm làm bạn (18)
Editor: Xiu Xiu
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe dưới lòng đất, Hứa Gia Mộc xuống xe, đi thẳng đến ấn thang máy, Tống Tương Tư đi đến đứng chờ ở cửa, anh đi vào, sau đó ấn nút tầng trệt.
Thang máy đi lên đến tầng trệt, cửa thang máy mở ra, Hứa Gia Mộc đi sang bên trái, ấn mật mã, đẩy cửa ra, sau khi nhìn Tống Tương Tư như cũ, anh mới đi vào.
Hứa Gia Mộc đóng cửa, để chìa khóa xuống bàn, hai mắt nhìn chằm chằm Tống Tương Tư, một câu cũng chưa nói, chỉ là đột nhiên giơ tay lên, hung hăng nện một bạt tai lên mặt cô.
Một cái tát kia không hề được báo trước, sức lực lại rất lớn, Tống Tương Tư không hề chuẩn bị, cả người lập tức bị ngã nhào trên mặt đất.
-
11 giờ, mọi người bắt đầu ra về.
Lúc 10 giờ, Hứa Gia Mộc rời đi, sau đó không trở về.
Những người khác đều đã uống không ít rượu, đánh xe rời đi, Kiều An Hảo đưa Kiều An Hạ lên xe của Trình Dạng, sau đó lấy di động ra gọi cho Hứa Gia Mộc, kết quả gọi vài lần, cũng không có ai nghe.
Trợ lý của Lục Cẩn Niên, từ tỏng phòng rửa tay đi ra, nhìn thấy Kiều An Hảo đang đứng trong đại sảnh, vì thế liền chào hỏi một câu: “Cô Kiều.”
Kiều An Hảo thu lại điện thoại, nhìn trợ lý gật đầu một cái.
Trợ lý nhìn thấy Kiều An Hảo một mình đứng ở chỗ này, thoáng có chút nghi ngờ, nhiều miệng hỏi một câu: “Cô Kiều đi cùng anh Hứa đến sao? Sao lại đứng một mình ở đây?”
Kiều An Hảo có chút buồn bực, sao trợ lý của Lục Cẩn Niên lại biết được.
Trợ lý còn nói: “Lúc cô đi vào cùng anh Hứa, vừa lúc nhìn thấy.”
Kiều An Hảo sáng tỏ mím môi nở nụ cười, nói: “Người đó không biết đi đâu rồi, tôi đang đợi anh ấy.”
Trợ lý như bừng tỉnh “a..” một tiếng, sau đó lại khách khí nói: “Cô Kiều, tôi còn có chút việc, xin phép đi trước.”
Kiều An Hảo mỉm cười gật đầu.
-
Trợ lý quay lại, nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên đang ngồi trước bàn mạt chược.
Những người khác, đều có gái trẻ vây quanh, chỉ riêng anh thanh cao, đơn độc ngốc nghếch một mình.
Trợ lý lặng yên không tiếng động đi về phía trước, nhìn thoáng qua bài của Lục Cẩn Niên, bài không phải là tuyệt đối đẹp, anh chờ sau khi Lục Cẩn Niên ném ra một quân, mới khom người xuống, tiến đến bên tai anh, thấp giọng nói: “Lục Tổng, lúc tôi vừa đi toilet, ở đại sảnh thấy cô Kiều.”
Sắc mặt của anh bất động, nhưng ra ngón tay cầm bài, lại tăng thêm chút sức.
Trợ lý tiếp tục nhỏ giọng hồi báo: “Anh Hứa không biết đã đi đâu, cô Kiều đang đợi anh ấy.”
“A...” Lục Cẩn Niên gật đầu một cái, dường như cảm thấy việc không liên quan đến mình.
Hai tròng mắt của trợ lý nhẹ nhàng giật giật, tiếp tục bổ sung: “Hình như cô Kiều không đi xe đến, nếu không đợi được anh Hứa, có thể sẽ tự bắt xe trở về, nơi này còn phải đi bộ xa mới bắt được xe...”
Trợ lý còn chưa nói xong, Lục Cẩn Niên đã bình tĩnh đứng lên, chỉ chỉ vào thắng lợi của mình, nói với trợ lý: “Cậu đánh thay tôi một lát.” Sau đó nhìn ba vẻ mặt khó hiểu của những người còn lại, nói một tiếng: “Thật có lỗi”, sau đó cũng không chờ mọi người phản ứng, liền cầm áo khoác đang treo trên ghế rời đi.