Chương 489: Giải trừ hôn ước [9]
“Lục Cẩn Niên, rất nhiều chuyện mọi người chỉ biết mắng người phụ nữ, cũng không bao giờ mắng người đàn ông, anh cũng có sai, nhưng mà không có
người nào trách cứ anh, lại có nhiều người chỉ trỏ ở sau lưng Kiều Kiều nói cô ấy thủy tính dương hoa, không tuân thủ nữ tắc.”
“Anh nói anh yêu cô ấy, nhưng mà, đây là tình yêu của anh sao?”
“Hại cô ấy thân bại danh liệt, có tiếng xấu, anh muốn về sau Kiều Kiều ở trong giới thương nhân Bắc Kinh, phải đối mặt như thế nào?”
Có thể là do Kiều An Hạ quá mức kích động, lúc nói xong lời cuối cùng, giọng nói trở nên có chút nghiêm khắc.
Cô dừng lại một lát, mới tiếp tục mở miệng, giọng nói mới ôn hòa hơn rất nhiều:“Còn có, Lục Cẩn Niên, ba mẹ Kiều Kiều chết sớm, người thân duy nhất trên thế giới này của em ấy là ba mẹ tôi và tôi, anh muốn hại em ấy để rồi cuối cùng giống như anh, cô đơn một người, mới từ bỏ sao?”
Tay Lục Cẩn Niên nắm chén cà phê, dùng thêm nhiều sức.
Kiều An Hạ nói lâu như vậy, dường như đã nói xong tất cả những điều mà bản thân muốn nói.
Trong phòng làm việc, cực im lặng.
Kiều An Hạ đứng ở trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên trong chốc lát, mới mở miệng nói:“Điều tôi muốn nói đều đã nói xong rồi, kế tiếp anh rốt cuộc muốn làm như thế nào, là chuyện của anh, tạm biệt!”
Kiều An Hạ tạm dừng một chút, xoay người, liền đi về phía ngoài cửa.
Trợ lý của Lục Cẩn Niên đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Kiều An Hạ đi ra, mỉm cười mở miệng khách khí nói: “Đại Kiều tiểu thư.”
Kiều An Hạ bước chân không dừng lại tiếp tục đi về phía thang máy.
Kiều An Hảo ở trên đường đi đến Kiều gia, trong lòng luôn luôn nghĩ, rốt cuộc ở Kiều gia xảy ra chuyện gì, thậm chí cô còn tưởng rằng thân thể chú và thím xuất hiện bệnh lạ, càng nghĩ trong lòng cô lại càng nóng như lửa đốt, thật vất vả xe mới đến cửa Kiều gia, cô đưa tiền cho lái xe, ngay cả tiền thừa cũng chưa lấy, liền vội vã chạy vào trong phòng.
Quản gia mở cửa, thấy cô đến đây, tiếng nói rất nhỏ: “Tiên sinh, phu nhân, nhị tiểu thư đã trở lại.”
Kiều An Hảo thay đổi giầy, có chút mờ mịt tiêu sái đi vào, nhìn thấy Hàn Như Sơ đã ở, mà không khí trong phòng đặc biệt thấp, cô mở thật to mắt, phân biệt đánh giá ba người một chút, sau đó mới mở miệng chào hỏi: “Chú, thím, bác Hứa.”
Vẻ mặt Hàn Như Sơ rất lạnh, cả lời cũng chưa thốt ra, nhưng mà chú lại gật đầu một cái, thím đứng lên, cầm một tấm ảnh gì đó, nói với cô:“Kiều Kiều, cháu lại đây với thím.”
Đáy lòng Kiều An Hảo càng thêm nghi hoặc, cô gật gật đầu, đi theo phía sau thím, lên lầu, sau đó vào thư phòng ở lầu hai.
“Thím, làm sao vậy?”
Đối mặt với câu hỏi của Kiều An Hảo, mẹ Kiều cái gì cũng chưa nói, chỉ đem tấm hình đưa cho Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo tiếp nhận, nhìn thấy là hình ảnh cô cùng với Lục Cẩn Niên, vẻ mặt cô sửng sốt một chút, còn chưa kịp mở miệng, mẹ Kiều đã lên tiếng nói trước: “Kiều Kiều, tuy rằng thím không biết cháu cùng với đứa con riêng của Hứa gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà, thím tin tưởng cháu, thế nhưng cũng không có nghĩa bác Hứa tin tưởng cháu, hiện tại cháu đã gả cho Gia Mộc, phải chú ý đến lời nói và việc làm của mình, cháu cùng một người đàn ông khác không minh bạch như vậy , khiến cho Gia Mộc mất mặt, nhục nhã Hứa gia?”
“Huống hồ hiện tại Kiều gia và Hứa gia hợp tác rất sâu, Kiều Kiều, có chút chuyện cũng không cần thím phải nhiều lời, khẳng định trong lòng cháu hiểu được, cũng khẳng định biết hẳn phải làm như thế nào.” Mẹ Kiều nói tới đây, dừng một chút, còn nói:“Kiều Kiều, cháu cũng biết, bác Hứa kiêng kị đối với đứa con riêng là Lục Cẩn Niên, về sau cháu vẫn không nên kết giao thì tốt hơn.”