Chương 795: Thư tình của năm ấy(5)
Editor: Xiu Xiu
Kiều An Hảo “Ừhm” đến mức chẳng muốn “Ừhm” nữa, chỉ nhẹ gật đầu một cái, vừa mở miệng nuốt một quả nho, tầm mắt chưa từng rời khỏi màn hình tivi một phân nào.
Lục Cẩn Niên cầm tăm xiên nho cho cô: “Kiều Kiều, em nói xem, anh được coi như làm cha rồi hả?”
Kiều An Hảo giơ tay lên, có chút đau đầu.
Lục Cẩn Niên vội vàng đặt tăm xuống, giơ tay lên, giúp Kiều An Hảo xoa xoa: “Kiều Kiều, em có chỗ nào không thoải mái à? Chúng ta đi gặp bác sĩ nhé? Em phải biết rằng, hiện tại em không chỉ có một mình...”
Kiều An Hảo mạnh mẽ chụp lấy tay của Lục Cẩn Niên, đứng lên: “Lục Cẩn Niên, từ lúc tối hôm nay anh biết em mang thai, đến bây giờ, trong lời nói của anh, không có câu nào không nhắc đến bảo bảo?”
Nói xong, Kiều An Hảo liền hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, đi về phía phòng tắm.
Lục Cẩn Niên vội vàng đứng lên, bắt kịp Kiều An Hảo: “Kiều Kiều...”
“Anh không muốn nói chuyện với em!” Kiều An Hảo quay người, mở miệng ngắt lời anh, giơ tay lên, chỉ vào anh, lòng đầy căm phẫn nói: “Lục Cẩn Niên, em nói cho anh, anh quan tâm bảo bảo như vậy, xem nhẹ em, em sẽ nói cho bảo bảo biết, lúc đầu ở Mỹ, ngày hôm sau lúc em đã mang thai con của anh, anh lại để cho em uống thuốc tránh thai, muốn giết chết bảo bảo!”
Lục Cẩn Niên há to mồm, sau đó trong đầu tính toán qua, thời gian mang thai một tháng... Thật đúng là một đêm kia... Lục Cẩn Niên lập tức sợ đến mức hồn bay phách tán, theo bản năng muốn mở miệng nói chuyện với cô, kết quả người phụ nữ lại bước vào phòng tắm, không cho anh mở miệng nói bất kỳ thứ gì, mạnh mẽ kéo cửa phòng tắm lại.
-
Kiều An Hảo tắm rửa xong, đi từ trong phòng tắm ra, như cũng không thèm phản ứng lại anh, bò lên giường, đắp chăn, liền nhắm hai mắt lại.
Lục Cẩn Niên tiến vào phòng tắm, vội vàng tắm rửa một cái, cũng đi theo lên giường, thuận thế tắt đèn.
Mượn ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn ngủ, Lục Cẩn Niên nghiêng đầu nhìn Kiều An Hảo đang giận dỗi, sau đó lén lút vươn tay, tìm tay cô, bị bỏ ra, lại cầm, lại bị bỏ ra, lại cầm, lần này không bỏ ra nữa đâu.
Lục Cẩn Niên nhéo nhéo cánh tay không xương mềm mại của cô, thì thào mở miệng: “Kiều Kiều, anh rất vui, em đừng giận anh nữa!”
Thật ra Kiều An Hảo cũng không giận dỗi cái gì, cô đã sớm lường trước sau khi anh biết mình có thai sẽ cực kỳ kích động, nhưng là không nghĩ đến anh lại kích động đến mức cả đêm đều quay xung quanh bảo bảo, hoàn toàn xem nhẹ cô, trong lòng có chút ghen tuông, lúc tắm rửa, cô cũng không còn giận gì nữa,
chẳng qua phụ nữ đụng tới người đàn ông mình yêu, sẽ trở nên già mồm cãi lão, rõ ràng muốn giẫm xuống một bậc thang, lại cứ muốn đợi anh tự đưa cho mình bậc thang đó, mới đi xuống dưới, nhưng lại không tình nguyện, rõ ràng trong lòng đã nở thành vườn hoa, lại chỉ dịu dàng nói một tiếng: “Ừhm.”
Lục Cẩn Niên thử thăm dò đụng chạm vào người cô, nhìn thấy cô không né tránh mình, sau đó liền vươn tay ôm cô vào lòng, như là nói thề, nghiêm túc mở miệng: “Kiều Kiều, anh sẽ là một người cha tốt, thế nhưng, trước khi là một người cha tốt, chắc chắn anh sẽ là một người chồng tốt.”
Đây là anh đang gián tiếp ám chỉ, con đã có, anh tất nhiên sẽ thật vui vẻ, nhưng con cái vẫn không quan trọng bằng cô sao?
Kiều An Hảo nhích lại gần Lục Cẩn Niên, giọng nói mềm mại hơn: “Thật ra em biết, anh vì lần trước bảo bảo có chuyện ngoài ý muốn, nên lần này mới khẩn trương như vậy, vừa rồi tính tình của em cũng không tốt.”