Chương 944: Kéo dài (24)
"Anh cho là như vậy, anh liền chiếm thế thượng phong, lúc ấy bỏ đi, anh cho là cô ấy sẽ đuổi theo, nhưng mà cô không có, anh đợi cô ấy thật lâu, cuối cùng anh càng thêm tức giận, trực tiếp xuống lầu lái xe rời đi, anh ở trong xe, càng nghĩ càng chưa hết giận, sau đó anh bị tai nạn giao thông…”
"Anh hôn mê tầm 7 tháng mới tỉnh lại, chuyện đầu tiên anh làm khi tỉnh dậy, chính là nhìn điện thoại di động của anh, không có tin nhắn của cô ấy, cũng không có cuộc gọi điện thoại của cô ấy. "
"Chuyện anh sống chết, cũng không có quan hệ gì với cô ấy."
"Sau khi xuất viện, gặp cô ấy, bọn anh buồn bã chia tay."
"Mãi cho đến sau này nhà họ Hứa gặp biến cố, anh lại ở cùng cô ấy.”
"Đó là thời gian u ám và khó khăn nhất của bọn anh, cô ấy yên tĩnh ở bên cạnh anh. "
"Thật ra thì những năm này, anh luôn luôn nghĩ, nếu như lúc ấy không có cô ấy, làm sao anh có thể chịu đựng được khoảng thời gian ấy?"
"Em biết không? Mong muốn nhỏ nhoi nhất của anh, anh không muốn lợi ích, anh cũng không muốn làm chủ trên thương trường, anh chỉ muốn cưới cô ấy làm vợ, đơn giản sống qua ngày, thậm chí anh cũng mua chiếc nhẫn muốn cùng cô cầu hôn, nhưng mà, cô ấy lại bỏ đứa bé."
Hứa Gia Mộc rất cẩn thận kể từng chuyện của anh và Tống Tương Tư, Dương Tư Tư thủy chung không mở miệng cắt đứt anh, cô không chớp mắt nhìn Hứa Gia Mộc, từ trên mặt của anh thấy được sự cô đơn, bi thương, nỗi thống khổ của anh... Từ lúc này cô mới biết, người đàn ông vẫn luôn cười ôn hòa yếu ớt, vẫn còn có nhiều vẻ mặt như vậy.
"Chuyện cũ của anh và cô ấy, đến đó đã kết thúc, cách biệt ba năm, người nào cũng chưa từng gặp người còn lại, anh không có đi tìm cô ấy, cô ấy cũng khôngliên lạc với anh, bọn anh không có bất kỳ tiếp xúc nào."
"Chuyện xưa nghe có vẻ, cô ấy tàn nhẫn hơn anh nhiều đúng không?" Hứa Gia Mộc cười một cái: "Thật ra thì anh cũng vẫn luôn nghĩ như vậy, anh cảm thấy cô ấy máu lạnh vô tình, thậm chí lúc cô trở về Bắc Kinh, anh tình cờ gặp cô ấy, còn bị thái độ lạnh nhạt của cô ấy, mà hoàn toàn tổn thương."
"Khi đó anh đã suy nghĩ, người phụ nữ này hoàn toàn không có tâm, anh cần gì phải nhớ mãi không quên."
"Ngay lúc đó, anh thật sự đã chết tâm."
"Anh muốn kết hôn, muốn tìm một cô gái đơn giản, kết hôn sinh con, an nhàn trải qua phần đời còn lại."
Dương Tư Tư nghe đến đó, dường như hiểu ra, cô nhẹ giọng hỏi: "Cho nên, đêm đó anh muốn có số điện thoại của em?"
Hứa Gia Mộc gật đầu: "Anh thừa nhận, bởi vì em tên Tư Tư, mới gặp mặt em, nhưng mà anh cũng không có coi em là thế thân của cô ấy, bởi vì... Tiềm thức của anh vẫn luôn nói cho anh biết, em không phải cô ấy... Anh hoàn toàn không thể nắm tay, hôn, ôm, thậm chí là chuyện thân mật…”
"Nhưng mà, thật sự anh có ý muốn cùng em kết hôn sinh con, đi hết quãng đường còn lại."
"Thời gian đó, anh vẫn luôn cố gắng từ bỏ sự ảnh hưởng của cô ấy đến anh, không mặc âu phục màu xanh, không ăn rau, không ăn bánh ngọt cô ấy thích... Anh cố gắng thích ứng thói quen của em, sở thích của em..."
"Anh rất muốn quen thuộc, nhưng mà... Anh phát hiện, anh không thích ứng được, anh cũng không quên được."
Hứa Gia Mộc nói tới đây, nhẹ nhàng đè tim của mình, bất đắc dĩ cười một cái: "Bởi vì chỗ này, cũng bị cô ấy chất đầy, hoàn toàn không có một vị trí nào để cho cho người khác."