Chương 119: Rất đau rất đau
Đêm…nổi gió lớn, sấm chớp vang rầm, mưa to tầm tã. Những cái cây trên con đường thông với biệt thự ở đỉnh núi, bị gió thổi nghiêng vẹo tã tơi, vang lên tiếng “hua la la”.
Cửa sổ bị gió thổi mở tung ra, “cạch cạch cạch”, quấy rầy Nam Cung Nghiêu đang chăm chú vào công việc. Anh đứng dậy đóng cửa, nhìn những xáo động của núi rừng trong màn đêm ở bên ngoài cửa sổ, không khỏi nhíu mày lại. Giờ này rồi, vẫn chưa có động tĩnh của người phụ nữ kia!
Hà quản gia gõ cửa, mang coffee vào, định ra ngoài. Anh gọi bà lại: “Cô ta về nhà chưa?”
Hà quản gia sững một hồi, mới có phản ứng lại người trong miệng anh nói là ai, lắc đầu. “Phu nhân vẫn chưa trở về! Có cần phái người đi tìm cô ấy không?”
“Không cần đâu! Bà ra ngoài đi!” Nam Cung Nghiêu lãnh đạm nói. Mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng anh cực lực phủ nhận điểm này. Là cô tự mình ban đêm chạy loạn ra ngoài, cho dù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng do cô tự làm tự chịu.
Có lẽ, trong lúc anh lo lắng cho cô, cô đang cùng người tình ở trong bệnh viện anh anh em em liếc mắt đưa tình.
Những hình ảnh đó xẹt qua trước mắt anh, anh không khỏi siết chặt tay lại, nổi cả gân xanh.
“Là!” Hà quản gia mở cửa ra, ngoài cửa có một bóng người rất ấn tượng. Cả người ướt như con chuột lột, đầu tóc rối tung, che khuất phân nửa khuôn mặt, sống động như một con quỷ nữ. Bà bị dọa đến lạnh người, một lúc sau mới nhận ra người đó là ai. “Thiếu, thiếu phu nhân?”
Nam Cung Nghiêu lập tức quay người, cũng nhìn thấy dáng người giống quỷ cùng sắc mặt trắng bệch của Uất Noãn Tâm. Cô căm hận nhìn mình, tay run rẩy nắm chặt lại, nước mưa men theo ngón tay trắng bệch của cô chảy xuống.
Anh ý thức được điều gì đó.
Hà quản gia lo lắng khuyên nhủ: “Cô nên đi tắm trước đi, kẻo bị cảm đó!”
Uất Noãn Tâm đẩy bà ra, đi vào phòng.
“Thiếu phu nhân….”
“Bà ra ngoài trước đi!”Giọng nói của Uất Noãn Tâm ảm đạm khàn khàn, giống như từ bên dưới địa ngục phát ra vậy.
“Nhưng mà….” Hà quản gia do dự nhìn Nam Cung Nghiêu, thấy anh gật đầu, lúc này mới đi ra ngoài.
“Nửa đêm diễn vỡ tiết phụ, thật thú vị.” Nam Cung Nghiêu mỉa mai nói một câu, quay trở về ngồi phía sau bàn làm việc, tiếp tục vùi đầu vào chỉnh sửa tài liệu, bình tĩnh đến đòi mạng.
“Tại sao chứ?” Cả người Uất Noãn Tâm lạnh lẽo, cho dù có lạnh, cũng không bằng sự lạnh lẽo của trái tim. Cô trước giờ chưa hận bất kỳ người nào, nhưng bây giờ, cô thực sự hận đến mức muốn kéo anh xuống địa ngục.
“Cái gì mà tại sao?” Anh tùy tiện nói một câu cho có lệ.
“Tại sao phải gạt tôi chứ? Tại sao lợi dụng tôi hả?” Uất Noãn Tâm thét lên như phát điên, âm thanh sắc bén như có thể làm vỡ cả thủy tinh, lòng đau như cắt. “Tất cả đều do anh làm….là anh vu oan cho Ngũ Liên, là anh đổ tội ngoại tình cho chúng tôi, là anh là anh….”
“Anh ta nói, em liền tin sao? Không cảm thấy quá ngu ngốc sao?”
“Việc đã đến nước này, anh còn muốn gạt tôi!”Uất Noãn Tâm vô cùng chán nản, cô hận, cô tức giận, nhưng nhiều nhất là tim vô cùng đau đớn. “Hôm đó anh và Ngũ Liên đã nói gì với nhau, tôi đều nghe hết rồi….”
Tay của Nam Cung Nghiêu cứng lại, ánh mắt xẹt qua tia không vui.
Quay lén! Cậu ta cũng không từ thủ đoạn quá đê tiện này sao?
Thực ra anh cũng biết Ngũ Liên sẽ sử dụng chiêu này, nên cũng không bận tâm phòng bị. Thậm chí có thể nói, là anh biết rõ cậu ta sẽ làm trò này, vẫn lờ cho qua, để điều này tổn thương Uất Noãn Tâm. Bây giờ, mục đích đã đạt được, nhưng anh lại không cảm thấy vui vẻ như mình nghĩ.
“Trong mắt của anh, tôi không bằng một phần trăm ‘khai thác mỏ Lôi Đình” sao? Tôi chỉ là một con cờ?”
“Đã biết vậy, còn cần phải hỏi sao!” Giọng điệu của Nam Cung Nghiêu có bao nhiêu lạnh lùng thì có bấy nhiêu lạnh lẽo, như người không có tim. “Từ trước đền giờ tôi chưa bao giờ cho em cái ảo tưởng làm Nam Cung phu nhân, chúng ta từ lúc bắt đầu, đã có quan hệ lợi dụng lẫn nhau rồi. Về điểm này, em hiểu rất rõ!”
“Lợi dụng lẫn nha….ha….” Uất Noãn Tâm cười lạnh lùi về sau vài bước. “Đúng vậy! Là tôi quá ngu ngốc! Cứ ngỡ mấy ngày qua anh đối tốt với tôi, xuất phát từ trong lòng, thậm chí còn cho rằng chúng ta không còn giống lúc trước. Từ đầu đến giờ, chẳng qua chỉ là một âm mưu!”
Trong cái âm mưu này, anh hành động rất kỹ càng, thành thạo gọn gàng, để cô nắm rõ trong lòng bàn tay mình. Cô lại cứ ngu ngốc, biết rõ hố lửa mà vẫn chui đầu vào, mang ra tấm lòng của mình. Toàn tâm toàn ý, không màn đều gì thích anh. Thậm chí ngu ngốc nghĩ, có một ngày anh sẽ yêu cô…..cô, nhưng mọi chuyện từ đầu đến cuối đều chứng minh cô chẳng qua chỉ là kẻ ngu đần không hiểu đầu đuôi cui nheo gì cả!
Tất cả đều do cô tự làm tự chịu, cô đáng bị vậy!
“Đó là cách nghĩ của em! Tôi phải làm việc, em về phòng đi!” Thái độ của Nam Cung Nghiêu lãnh đạm và chán ghét, cứ như nếu nói nhiều hơn với cô một câu, là chuyện rất đau khổ! Nhưng anh biết rõ, bản thân đang chạy trốn, chạy trốn chỉ trích của cô, hơn thế nữa là chạy trốn vẻ mặt đau khổ của cô.
Anh cho rằng anh đã tu luyện đến bước tàn nhẫn nhất, cho dù cô có chết trước mặt anh, lông mi của anh cũng không nhíu lại một chút nào. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ rơi nước mắt của cô, nghe thấy sự chỉ trích của cô, anh không có cách nào chịu được, cảm thấy bản thân tội ác tày trời!
Lúc này Uất Noãn Tâm hoàn toàn mất hết hy vọng, xem xong đoạn phim, cô nên chấp nhận sự thật, còn tìm anh để làm gì chứ? Cô không đủ đáng thương, bị anh ta lợi dụng còn chưa đủ sao? Anh một đá, đá cô văng ra, cô còn không biết xấu hổ chạy đến dưới chân anh tự chuốc nhục nhã sao?”
“Từ nay về sau, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì….tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Cứ để một dao kết thúc tất cả đi! Cô quá đau khổ, một giây cũng không chịu đựng được nữa!
“Đứng lại!”
“……………”
“Nếu như em dám bước ra khỏi phòng này, sự nghiệp chính trị của ba em sẽ chấm dứt!” Nam Cung Nghiêu không biết bản thân vì cái gì phải uy hiếp cô như vậy, nhưng vào một giây cô muốn bước ra khỏi phòng. Tự nhiên anh cảm thấy kích động, giống như cô cứ như vậy biến mất khỏi cuộc sống của anh, đây là điều anh không thể chấp nhận được!
“Giao dịch giữa hai người, đối với tôi không có một chút quan hệ nào!” Lạnh nhạt bỏ lại câu đó, Uất Noãn Tâm đẩy cửa đi ra. Vì người cha này, cô đã hy sinh quá nhiều rồi, cô không muốn tiếp tục trở thành tế phẩm của bọn họ!
“Uất Noãn Tâm…..” Nam Cung Nghiêu đứng dậy gào lên, vẫn không thể ngăn cản cô rời khỏi. Lửa giận cháy phừng phực trong mắt, anh đẩy tất cả tài liệu ở trên bàn, tức giận đá chân vào bàn làm việc.
Hà quản gia vẫn đứng ở cửa, không khuyên được Uất Noãn Tâm, vội vàng chạy vào. “Đại thiếu gia, có cần đuổi theo thiếu phu nhân không?”
“Cô ta muốn đi thì để cô ta đi, đi càng xa càng tốt!”Nam Cung Nghiêu tức giận rít lên.
Cứ như vậy mà muốn phân chia rõ quan hệ với anh sao?
Cô cho rằng bản thân có cái tư cách đó sao?