Chương 153: Tổng tài thì giỏi sao?
Uất Noãn Tâm mất ngủ cả một đêm, trong đầu như một cuốn phim quay chậm không ngừng hồi tưởng lại cái cảnh đáng sợ kia. Khi quá mệt ngủ thiếp đi, trong mộng cũng không thoát khỏi nó, bị hoảng sợ làm thức tỉnh, sau đó lại không ngừng nghĩ đến. Hôm sau tinh thần không được tốt, cúi đầu đi xuống lầu. Lúc đi ngang qua nhà bếp, vô tình gặp được Nam Cung Nghiêu. Cả một tháng nay, mỗi ngày anh đi làm còn sớm hơn cô, không nhìn thấy người đâu, hôm nay lại….
Không lẽ bởi vì chuyện của ngày hôm qua sao? Cô lại bắt đầu bất an, cơ thể bởi vì sợ hãi mà có chút run rẩy.
Cuối thấp đầu, giả vời không nhìn thấy anh, bước đi nhanh.
“Thiếu phu nhân, cô không ăn sáng sao?” Hà quản gia hỏi.
Uất Noãn Tâm cũng không dám trả lời bà, tiếp tục bước đi.
“Ăn sáng xong rồi hẳn đi!” Giọng nói lạnh băng của Nam Cung Nghiêu bay đến, cô lập tức đứng yên, ức chế nhịp tim đang đập loạn, giả vờ bình tĩnh. “Không cần, tôi phải đi làm ngay!”
“Tôi nói, ăn sáng xong mới đi!” Giọng điệu của Nam Cung Nghiêu không thay đổi, lại có thêm vài phần nguy hiểm.
Hà quản gia lo lắng cô lại chọc giận anh, vội vàng đi qua đó kéo cô lại. “Thiếu phu nhân, ăn sáng đi!”
Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải nhận lệnh đi qua đó, có lúc cô thực sự rất ghét bản thân cứ vậy mềm yếu trước mặt anh. Nhưng một khi chống đối, lại gây gỗ với nhau. Cô quá mệt mỏi, chẳng còn sức lực để tiếp tục làm loạn. Cô chọn chỗ ngồi cách xa anh nhất, chẳng biết bữa sáng này nuốt vào sẽ có mùi vị gì.
Cả người co rúm lại trong trạng thái đề phòng, sợ anh đột nhiên mở miệng.
Nhưng dường như anh cũng không có ý định nói chuyện với cô, chỉ chăm chú đọc báo.
Uất Noãn Tâm lúc này mới có chút thoải mái, cũng vì anh bày ra thái độ ‘thờ ơ’ có chút tức giận. Tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, anh làm sao có thể giả vờ như chưa từng có chứ? Cho dù không tự mình nói xin lỗi, cũng nên biểu hiện ra chút hối lỗi chứ?
Cô tự giễu, bản thân quả thật quá ngây thơ rồi. Anh, Nam Cung Nghiêu, hối lỗi sao? Có thể sao?
Cho dù anh hại người ta tan nhà nát cửa, cũng sẽ không có một chút hối lỗi đâu nhỉ? Chẳng qua chỉ suýt chút chiếm đoạt cô thôi mà, chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể. Nhưng chuyện này đối với một người con gái mà nói, lại là một sự sỉ nhục vô cùng to lớn.
Cô càng nghĩ càng tức giận, cắn vài miếng bánh bao, không thể ăn vô thêm, đứng dậy muốn rời khỏi. “Tôi đi làm đây!”
“Đợi đã….”
Cô đứng lại, như con chim đang run rẩy.
Nam Cung Nghiêu bỏ tờ báo xuống, cầm một bản hợp đồng quăng trước mặt cô. “Mang đến cho Hạ Nghiên Chi xem qua, coi thử coi có gì cần chỉnh sửa hay không.”
“Ký hợp đồng cùng Hạ Nghiên Chi tiểu thư, vẫn là anh nên tự mình đi có vẻ thích hợp hơn!” Nói không chừng nói một hồi, liền nói luôn trên giường cũng nên, vừa hay có thể phát tiết ‘thú tính’ của anh.
Nam Cung Nghiêu nhíu mày, liếc nhìn cô một cái. “Đây là chuyện có thể được lựa chọn sao?”
“……..” Uất Noãn Tâm không vui lấy bản hợp đổng bỏ vào trong túi, bực tức bỏ đi, trong lòng đem Nam Cung Nghiêu ra mắng từ trên trời xuống dưới đấy. Đồ khốn! Đồ khốn! Tổng tài thì giỏi lắm sao? Vẫn chỉ là một tên cầm thú chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới!
Đi vào tiểu khu cao cấp Hạ Nghiên Chi đang sống, Uất Noãn Tâm nhấn chuông cửa nhà cô ta. Đợi nửa ngày, không có ai chạy ra. Cách một lúc, cô lại ấn tiếp, cũng không ai chạy ra. Đang nghĩ có nên liên hệ trước với người đại diện hay không, thì cửa mở ra. Nhưng người mở cửa không phải Hạ Nghiên Chi, mà một người đàn ông đầu tóc lộn xộn, dáng vẻ buồn ngủ, dáng người ốm cao, làn da trắng đẹp, trên người chỉ mặt một chiếc quần tam giác, cả người tản ra một mùi vị của ‘ngưu lang’. (Ngưu lang = trai bao)
Uất Noãn Tâm không biết tại sao bản thân lại có cảm giác đó, nhưng rất nó mạnh liệt.
“Xin hỏi….ở đây có phải là nhà của Hạ Nghiên Chi tiểu thư không?” Đồng nghiệp cho cô chính là địa chỉ này mà!
“Cô ấy đang ngủ, cô có chuyện gì không?”
“Tôi là luật sư của tập đoàn Hoàn Cầu, có vài thứ muốn nhờ Hạ tiểu thư ký tên một chút.”
“Bảo bối, ai vậy?” Từ xa truyền đến giọng nói của Hạ Nghiên Chi.
“Luật sư của tập đoàn Hoàn Cầu…”
Uất Noãn Tâm có thể nghe thấy Hạ Nghiên Chi đang dùng giọng nói thô bạo thật lớn quát: “Buổi chiều quay lại!”
“Nhưng tổng tài nói, buổi sáng anh ấy đã xác định, buổi chiều sẽ chính thức ký hợp đồng.” Tránh khỏi uổng công đi một chuyến, Uất Noãn Tâm vội vàng lấy ra ngọn núi lớn ‘Nam Cung Nghiêu’. Quả nhiên, Hạ Nghiên Chi tuy không vui, nhưng vẫn cho cô vào.
Cô ngồi trong phòng khách đợi một lúc lâu, Hạ Nghiên Chi mới ra, cả người mặc đồ ngủ bằng lụa, rất quyến rũ. Cô ta ngồi đối diện cô, lấy hộp thuốc lá trên bàn, hỏi ý cô. “Hút không?”
“Xin lỗi! Tôi không hút thuốc!”
“Vậy không khách sáo!” Hạ Nghiên Chi tự mình châm một điếu thuốc, nhả khói trắng ra. “Hợp đồng đâu?”
“Ở đây, mời cô xem qua.”
“Tôi lười đọc chữ, cô đọc cho tôi nghe đi!”
Uất Noãn Tâm nhịn xuống. “Vâng! Hợp đồng tổng cộng có một trăm hai mươi khoản. Khoản một….”
“Sao lại dài đến vậy, cô đọc đến chừng nào mới xong hả? Vào trọng tâm đi.”
”Vâng!” Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy ‘bình hoa’ này là một kẻ đầu rỗng, giải thích pháp luật chẳng khác gì đàn gãy tai trâu, chỉ chọn vài khoản trọng tâm cần nhớ.
Người đàn ông đẹp trai da trắng bước ra, hôn lên má Hạ Nghiên Chi một cái, để lại một tấm danh thiếp, lưu luyến không nỡ nói: “Chị Hạ, em đi đây, nhớ tìm em nha!”
“Được rồi, mau đi về đi!”
Giữa hai người ‘tương tác’ với nhau, xác minh dự cảm của Uất Noãn Tâm là đúng. ‘Người làm nghề đặc biệt’ sẽ có một loại khí chất ‘đặc biệt’, vừa nhìn đã có thể nhận ra. Đương nhiên, cô đối với người làm nghề này không có bất kỳ thành kiến gì. Chỉ là cách sinh tồn khác nhau, không phân chia cao thấp.
Anh ta vừa đi, Hạ Nghiên Chi liền tùy tiện quăng tấm danh thiếp qua một bên, dùng ánh mắt cảnh cáo cô. “Có những lời nên nói, cũng có nhừng lời không nên nói, cô hẳn đã biết rõ.”
Cô không phải là một người phụ nữ quá bừa bãi, số lần tìm ngưu lang không nhiều. Chỉ là đêm qua Nam Cung Nghiêu đã khơi gợi ‘dục vọng’ của cô rồi bỏ lại cô không thèm ngó ngàng, cô mới đi tìm ngưu lang phát tiết.
“Tôi biết rõ! Tôi là luật sư của tập đoàn Hoàn Cầu, chỉ có trách nhiệm ký hợp đồng.”
Nhìn cô không phải là một người nhiều chuyện, Hạ Nghiên Chi mới yên tâm. “Tiếp tục nói đi!”
Uất Noãn Tâm đang định nói với cô một số từ trong pháp luật, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hạ Nghiên Chi đi mở cửa, tiếp theo đó cô nghe thấy tiếng cãi nhau, hình như Hạ Nghiên Chi không cho đối phương vào, nhưng đối phương vẫn cứ xông vào, vẻ mặt lưu manh, vừa nhìn là biết kẻ chơi bời liêu lổng, không có công ăn việc làm đàng hoàng.