Chương 170: Em có từng thích tôi không?
Giữa hai người họ, lại trở về điểm xuất phát ‘xin lỗi’ này sao?
Lương Cảnh Đường chỉ muốn cười nhạo sự ngớ ngẩn và nhỏ nhen của chính mình. Việc đến nước này, anh vẫn còn vướng bận điều gì chứ? Chất vấn cô có thể làm thay đổi bất kỳ sự thật nào sao? Trong lòng anh tràn đầy thất vọng, yêu cô bao yêu, giờ phút này lại thất vọng bấy nhiêu.
Trong ba mươi năm qua, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình sẽ yêu một người con gái sâu đậm như vậy, càng không nghĩ đến, người con gái mình yêu sâu đậm, lại che dấu thân phận người phụ nữ đã có chồng. Đã vậy anh còn toàn tâm toàn ý tin tưởng cô, biết rõ cô có điều che giấu, cũng không đi điều tra dù chỉ một chút, bởi vì anh vững tin cô sẽ không lừa anh.
Nhưng sự thật đã chứng minh niềm tin của mình nực cười như thế nào!
Cô sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
Luôn miệng nói cảm kích sự đối xữ tốt của anh, cuối cùng cô lại dùng chính tình yêu của anh làm vũ khí, tàn nhẫn tổn thương anh!
Đã không còn lời nào đáng nói rồi sao? Nói thêm một câu nữa, anh càng cảm thấy bản thân nhỏ nhen.
Quay đầu bỏ đi, còn cô cũng không đuổi theo nữa.
Cuối cùng người đứng lại trước, lại là anh.
Anh quay lưng với cô, đứng tại chỗ rất lâu, sau cùng cũng không thể chịu đựng, lấy tôn nghiêm của chính mình dẫm đạp dưới chân, hỏi cô. “Em có từng thích tôi không? Dù chỉ thích một chút thôi.”
Rõ ràng biết theo đuổi câu hỏi này không hề có ý nghĩa, lại không từ bỏ được.
“Nếu như không có Nam Cung Nghiêu, em sẽ chấp nhận tôi chứ?”
Thực ra Uất Noãn Tâm biết rất rõ câu trả lời trong lòng mình, nhưng việc đến bước này, cô trả lời là có cũng không thay đổi bất kỳ sự thật nào, chỉ làm anh càng thêm đau khổ. Vì thế, cô cứng rắn, ép mình phải tuyệt tình. “Điều này đối với anh và em, đã không có ý nghĩa gì, hy vọng chúng ta sau này vẫn là bạn bè.”
Điều này là thay cho lời phủ nhận sao?
Cô chưa từng động lòng với anh.
Lương Cảnh Đường hoàn toàn mất hết hy vọng, tim như đống tro tàn, rốt cuộc anh lấy tôn nghiêm cuối cùng của chính dẫm đạp dưới chân, để đổi lại kết cục này đây. “Xin lỗi, tôi không có cách nào trở thành bạn bè với một người đã lừa gạt tôi.” Cương quyết bỏ đi.
Uất Noãn Tâm đau đớn cúi thấp đầu, nước mắt âm thầm chảy xuống.
Xin lỗi, thực sự xin lỗi, ngàn lần xin lỗi anh……
Nếu như có thể làm bất kỳ chuuyện gì để bù đắp lại, cô sẽ không do dự mà làm, nhưng anh sẽ không bao giờ gặp cô nữa rồi, không phải sao?
…………….
Nam Cung Nghiêu đứng ở trên tầng cao nhất, tận mắt nhìn thấy tất cả, nhìn thấy cô cúi đầu, anh biết cô đang khóc. Sự đau đớn của cô như một cây kim, đâm vào trái tim anh, giống như chính mình đang gánh chịu nổi đau đó.
Là một tay anh mất kiểm soát tạo nên tất cả, kết quả này, cũng nằm trong dự đoán của anh, nhưng không làm cho anh vui như những gì mong muốn.
Tình cảm của anh dành cho cô dường như có một chút chuyển biến, có lẽ so với anh nghĩ, cùng đã chuyển biến sớm hơn rồi, chỉ là anh không phát hiện ra mà thôi.
Song anh thề, những uất ức và đau khổ hôm nay cô chịu đựng, anh sẽ tự tay bù đắp lại.
…………
Sau khi Lương Cảnh Đường đi, tất cả trở lại bình thường, Uất Noãn Tâm làm việc như bình thường, buổi trưa ngồi tám chuyện bát quái với đồng nghiệp, nhưng có thể nhìn ra, mỗi người đều có chút mất mát, ngẫu nhiên đề cập đến Lương Cảnh Đường, bầu không khí cũng sẽ trở nên rất ngột ngạt. Trần Nhiên cũng từng tò mò hỏi, có phải cô và Lương Cảnh Đường cãi nhau hay không, cô không biết phải trả lời như thế nào. Tóm lại không nhìn thấy anh, trong lòng luôn trống rỗng, cũng đầy áy náy.
Cứ vậy trôi qua một tuần, tâm lý của mọi người mới được coi là điều tiết một ít, Uất Noãn Tâm cũng không còn cảm thấy cực kỳ khó chịu như lúc đầu rồi.
Hôm nay, buổi chiều vừa vào ca chưa được nửa tiếng, Uất Linh Lung trưng cái mặt thối thông báo với cô, tổng tài bảo cô đến văn phòng một chuyến.
Trong lòng cô nghĩ tên ma vương đó không biết sợ sao, lại muốn đày đọa cô rồi, không cam tâm tình nguyên đi lên lầu, miễn cưỡng giữ nụ cười lễ phép. “Tổng tài, anh tìm tôi sao?”
“Cùng tôi đi công tác ở Pháp.”
“Gì chứ?” Cô nghe lầm rồi phải không?
“Tôi không rõ có chỗ nào nghe không hiểu.”
Hở……mỗi một từ một chữ thốt ra cô nghe hiểu, nhưng tổ hợp lại với nhau lại nghe không hiểu. “Đây phải là công việc của trợ lý Hướng chứ? Tôi chỉ là một nhân viên quèn thôi.” Đi công tác Paris loại ‘công tác tuyệt vời’ này, hình như có như thế cũng không đến lượt cô.
“Không cần em phải nhắc nhở anh chức vị của em tôi phải sắp xếp như thế nào.”
“Ơ……..nhưng mà……..tôi vẫn còn rất nhiều việc.” Trong lòng Uất Noãn Tâm cũng rất mẫu thuận. Nước Pháp là quốc gia cô muốn đến nhất, cô rất muốn đi, nhưng không phải đi cùng với một tên đại ma vương. Hơn nữa tâm trạng trước mắt của cô vẫn chưa điều tiết hết, bây giờ không muốn đi xa.
“Giao cho những đồng nghiệp khác!”
“Nhưng mà……”
“Nghĩa vụ của em, là làm theo lời cấp trên nói!” Mỗi một mệnh lệnh bá đạo của Nam Cung Nghiêu làm cho cô nghẹn họng, bất đắc dĩ thở dài. “Vâng! Xin hỏi bao giờ xuất phát?”
“Bây giờ!”
“Bây giờ sao?” Cô ngạc nhiên thét lên, có cần gấp gáp đến vậy không? “Nhưng hộ chiếu của tôi, chứng minh thư, quần áo, mỹ phẩm còn có…..”
“Những thứ đó đều không cần thiết, quần áo tôi đã chuẩn bị ổn thỏa cho em rồi. ” Nam Cung Nghiêu ngẩng đầu chế nhạo. “Đều dựa vào kích cỡ của em.”
Bản năng của Uất Noãn Tâm muốn che ngực lại, sao cứ cảm thấy anh xấu xa không đứng đắn như vậy nhỉ?
Hướng Vi gõ cửa đi vào, trong tay xách theo một cái hành lý. “Tổng tài, chuẩn bị xong rồi.”
Cô từ trong bất ngờ nhưng cũng không lấy làm ngạc nhiên nhìn Uất Noãn Tâm.
Bất ngờ là vì tổng tài công tác trước giờ đều do cô đi cùng, lần này đổi thành Uất Noãn Tâm, làm cho cô rất khó chấp nhận.
Không ngạc nhiên bởi vì gần đây tổng tài luôn quay quanh người phụ nữ này, mượn cớ đi công tác mang cô ta đi chơi cũng không phải chuyện kỳ lạ. Cô cũng đã điều tra, bên Pháp gần đây không có vụ kinh doanh giao dịch nào, ý tổng tài muốn một mình ở cùng với cô ta rất rõ ràng.
Cho dù cô không muốn thừa nhận, cô rất……ghen tỵ!
Cái cảm giác này rất mãnh liệt, trong chớp mắt trong đầu cô bắt đầu nhen nhóm ý nghĩ muốn cô ta biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng cô vẫn đè nén mạnh xuống, ghen tuông sẽ làm cho người phụ nữ mất đi lý trí, trở nên rất đáng sợ, cô không muốn trở thành loại phụ nữ đó.
Uất Noãn Tâm có thể nhìn thấy được sự không thân thiện trong mắt Hướng Vi, thầm oán trách Nam Cung Nghiêu, lại sắp xếp cô đi làm những chuyện này. Người thông minh nhìn vào liền biết Hướng Vi thầm mến anh, anh gian xảo như một con hồ ly, làm sao có thể không nhìn ra nhỉ?
Để một người phụ nữ thầm mến mình ‘phục vụ’ một người phụ nữ khác, không phải muốn cô ấy tức chết sao? Về mặt khác, cũng là kéo cô lên đầu sóng ngọn gió!