Chương 187: Một bước không rời
Uất Noãn Tâm cảm động nhìn người đàn ông ở trước mặt, gật đầu.
Anh cho cô một nụ cười an tâm. “Dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng ở cùng nhau, đừng lo sợ!”
Đếm ngược……….
5………….4………..3……….
Anh hôn lên trán cô, nắm chặt lấy tay cô, đồng thời cắt sợi dây màu đỏ.
Hai người nhắm mắt lại……………
Thời gian dừng lại ở một giây này………..
Dường như kéo dài cả một thế kỷ…………
Tiếng nổ không hề vang lên.
Cho thấy hai người đã thoát được một kiếp.
“Quá…..tốt……rồi……….chúng ta………..vẫn còn sống………” Uất Noãn Tâm nở nụ cười nhợt nhạt, đứt quãng nói chưa hết câu, đã ngất xỉu trong lòng anh. Anh đã đến cứu cô, cô biết mà, anh nhất định không bỏ mặc cô không lo. Cho dù cứ vậy mà chết đi, cũng rất hạnh phúc. Chỉ cần có anh bên cạnh, cô không sợ điều gì hết.
Nghe nói lúc ấy ở ngoài nhà xưởng có tới mấy ngàn người, mấy chiếc trực thăng ở trên không bay quanh, rất nhiều lục quân, lực lượng đặc nhiệm có vài đội, ngay cả xe tăng cũng được điều động hai chiếc. Mọi người chính mắt nhìn thấy, Nam Cung Nghiêu ôm Uất Noãn Tâm xông ra ngoài, miệng gào thét, bác sĩ đâu? Mau cứu cô ấy…….
Bá chủ tài chính trong truyền thuyết, lạnh lùng vô tình, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn – Nam Cung Nghiêu…..chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi!
Nhìn anh gấp gáp như vậy, có phong cách lãnh đạo chỗ nào chứ?
Nếu như những lời truyền miệng đều là sự thật, vậy chỉ có thể chứng minh, người con gái ở trong lòng đó, gần như là cả thế giới của anh!
………..
Lâu đài.
Bác sĩ chẩn đoán ba lần bốn lượt cho Uất Noãn Tâm trong ánh mắt như hổ rình mồi của Nam Cung Nghiêu, cung kính báo cáo. “Phu nhân không nguy hiểm đến tính mạng, trên người chỉ bị xây xát vài chỗ. Chỉ là không ăn không uống quá nhiều ngày, cơ thế rất suy nhược. Chỉ cần truyền vài chai dung dịch dinh dưỡng, nghỉ ngơi vài ngày, cơ thể sẽ dần dần hồi phục.”
Nghe ông ta nói như vậy, Nam Cung Nghiêu mới thở nhẹ ra. Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Uất Noãn Tâm, trắng bệch như giấy, trong lòng lại dấy lên, sợ cô lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. “Mấy ngày này, ông ở lại đây, không cho phép rời khỏi phòng nửa bước.”
“Vâng! Tổng tài! Đúng rồi, sắc mặt của anh không được tốt lắm, tốt nhất mau chóng truyền dịch………”
“Tôi biết rồi, ông đi chuẩn bị đi!”
Nam Cung Nghiêu để người giúp việc chuyển chiếc ghế sofa lớn, để cạnh giường của Uất Noãn Tâm, chính mình cũng truyền một chai truyền dịch. Anh quả thật cảm thấy cơ thể có hơi ăn không tiêu, cần phải bổ sung thể lực.
Nếu không, cái kẻ ngu ngốc kia sau khi tỉnh lại, ai chăm sóc cô đây?
…………..
Uất Noãn Tâm hôn mê hết hai ngày, Nam Cung Nghiêu một bước không rời ở bên chăm sóc cô, ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ cũng ở bên giường.
Dường như vừa trải qua một giấc mơ dài, trong mơ là một mảng đen tối, vang vọng tiếng cười ghê sợ của người đàn ông, góc nhà lạnh lẽo, vô cùng đói khát………….sắp chịu đựng không nỗi rồi!
Đột nhiên một luồng ánh sáng chiếu qua, như sấm sét đánh tan bóng tối.
Uất Noãn Tâm “kêu rên” một tiếng, mở to hai mắt ra, cuối cùng không còn tăm tối nữa, một cảnh hoàng hôn yên bình, nhất thời làm cô rất an tâm.
Cô muốn cử động ngón tay, lại phát hiện cả bàn tay bị một người nắm lấy, cố gắng quay mặt qua, thấy Nam Cung nghiêu đang ngủ ở trên sofa đặt cạnh cô. Tay, nắm chặt lấy tay cô.
Cô nghĩ đến giây phút anh cứu cô ấy, đối mặt với cái chết, anh cũng giống như bây giờ, nắm chặt lấy tay cô. Nói với cô, không cần sợ, muốn chết cùng nhau chết!
Hai người cứ như vậy trải qua một cuộc kiểm tra sinh tử!
Cũng may ông trời đối xữ với cô không tệ, để hai người họ vẫn còn sống. Để rồi mới biết, được sống là một việc hạnh phúc biết bao nhiêu, sau này phải quý trọng sinh mạng hơn nữa.
Cũng, trân trọng anh hơn nữa!
Đại nạn không chết, còn có thể nắm tay nhau nằm cùng một chỗ như vậy, cảm giác thật tốt. Mặc dù cơ thể vẫn còn yếu, nhưng vẫn rất hạnh phúc rất hạnh phúc nha!
Không được bao lâu, Nam Cung Nghiêu cũng tỉnh lại, nhìn thấy Uất Noãn Tâm năm ở đó, đôi mắt to lung linh mở trừng nhìn mình, lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm, vỗ đầu cô. “Tỉnh rồi……………sao không gọi tôi?”
“Nhìn anh ngủ rất ngon, không nỡ đánh thức anh dậy! Mấy ngày nay, anh nhất định mệt chết rồi.” Mặc dù nhìn sắc mặt của anh vẫn không tệ, nhưng ngủ sâu đến vậy, chắc hẳn mấy ngày nay đã vì cô bôn ba vất vả, ngay râu ria cũng cạo không kịp, tiều tụy không ít.
“Không có! Em thấy sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không?” Nam Cung Nghiêu không quen dịu dàng, nhưng sắc mặt cũng ôn hòa, giọng điệu cũng coi như mềm mại. “Tôi đi gọi bác sĩ.”
“Không cần đâu.” Uất Noãn Tâm không muốn phiền anh, càng không nỡ để anh rời đi. “Em rất tốt, chỉ hơi khát tí, anh cho em một ly nước là được.”
Nam Cung Nghiêu bưng nước đến, nâng nửa người của cô dậy, tận tay giúp cô uống hết ly nước, hỏi: “Muốn nữa không?”
Cô lắc đầu, ly nước này quá lớn, uống cả ly rất cực khổ rồi, xem cô là trâu nước sao?
Cô nghiêm túc nhìn anh nói. “Cám ơn anh!”
“Một ly nước thôi mà.”
“Không phải………..em đang nói, cám ơn anh đã cứu em! Em không nghĩ đến, anh có thể vì em, ngay cả mạng sống cũng không màng, cùng sống cùng chết với em. “Giây phút đó anh mang đến cho cô sự rung động, cả đời khó mà quên được.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi chỉ không muốn có người bị tôi liên lụy.”
Uất Noãn Tâm đã sớm biết anh sẽ nói như vậy, anh là người hướng nội, luôn mang tình cảm của mình chôn dấu rất sâu. Nhưng càng như vậy, càng chứng tỏ anh đang để ý nhỉ?
Vì cô, anh lấy cả mạng sống của mình ra, tuyệt đối không có âm mưu, hay lợi dụng cô, chắc hẳn là thật lòng quan tâm cô. Về điểm này, khiến cô rất cảm động. Sự sống và cái chết ở trước mặt, chính là bài kiểm tra lòng người tốt nhất.
Nhưng cô không muốn vạch trần anh, nhàn nhạt nói tiếng “vâng”. “Đói bụng quá, có thể làm chút gì cho em ăn không? Em muốn ăn cơm chiên trứng.” Vừa nói ra, càng cảm thấy đói hơn.
Thấy cô có khẩu vị, nghĩ cơ thể hẳn không còn gì đáng ngại, mặt Nam Cung Nghiêu mặc dù lạnh nhạt, nhưng lòng lúc này lại vui mừng. “Ngoan ngoãn nằm nghỉ, tôi đi căn dặn!”
“Vâng………anh…….anh mau trở lại nha………..” Cô dùng chăn che mặt lại, nhỏ giọng nói, hai mà đỏ ửng.
Trải qua chuyện này, cô hình như càng ỷ lại vào anh rồi, một giây một phút cũng không nỡ rời xa.
Đây có vẻ không phải là một thói quen tốt nha, sau này phải làm sao đây?