Q.2 - Chương 10: Lại Cắn Tôi! (Ấm Áp)
Mọi người lập tức ào ào lên xe, lấy tốc độ và hiệu suất nhanh nhất chấp hành mệnh lệnh của Thủ trưởng đại nhân.
Nhóm máu mang theo trên xe phù hợp với nhóm máu của Lâm Tuyết, bác sĩ nhanh tay truyền cho cô từng chút một, họ cẩn thận nhìn túi máu đỏ sẫm dần đi vào cơ thể cô, sau đó bác sĩ dùng kéo tách quần áo ướt dính đầy nước mưa và máu sau lưng Lâm Tuyết ra rồi nhanh chóng cầm máu lại. Y tá lấy băng gạc trắng, quấn từng vòng buộc chặt miệng vết thương, tạm thời ngăn máu chảy tiếp.
Sau khi bận rộn hoàn thành xong mọi việc, vị bác sĩ trên xe không dám lơ là chút nào, anh ta cầm ống nghe kiểm tra tim phổi Lâm Tuyết, đồng thời y tá cũng cắm kim để truyền đường glu-cô, protein cung cấp dưỡng chất cho cơ thể và thuốc cầm máu tiêu viêm lên tay còn lại. (Nhiều năm sau, mỗi khi hồi tưởng về quãng thời gian này, trong lòng người họ Lương nào đó vẫn chưa hết sợ hãi, hắn thường răn dạy bản sao thu nhỏ của mình: "Nhớ rõ, khi lấy vợ, nhất định phải nhớ được nhóm máu của vợ mình. Nếu không bây giờ cũng không có sự tồn tại của con đâu!")
Cùng lúc đó, những người còn lại đều không chậm trễ chút nào, họ nghiêm chỉnh đóng kín cửa xe, tài xế khởi động xe cứu thương, đèn trước bật sáng mạnh mẽ xuyên qua màn mưa dày đặc, tốp binh lính đen như quạ tức thì giống thủy triều rút sang 2 bên, trong nháy mắt mở ra một con đường ăn thông với bên ngoài.
Đây là chiếc xe duy nhất có thể ra ngoài, trừ nó … chung quanh biệt thự này, ngay cả con ruồi cũng đừng mong thoát nổi!
*
Trong phòng cấp cứu, các bác sĩ đang bận rộn vây quanh chạy chữa cho người nằm trên giường bệnh. Máy đo huyết áp, máy trợ tim, máy hô hấp ... bất cứ thiết bị nào chỉ cần giúp được thì đều dùng tới.
"Gan bị biến chứng nặng, ngực ứ nước, suy tim độ trung, sốt cao, hôn mê bất tỉnh ..." Từng chuỗi thuật ngữ y học chuyên môn được phun ra từ miệng bác sĩ thật khiến lòng người run sợ.
Lý Ngạn Thành không kiên nhẫn nổi liền gào lên: "Mau cấp cứu đi!"
"Lý Tướng quân, chúng tôi đang dốc toàn lực cứu chữa đây!" Vị bác sĩ quắc thước cẩn thận giải thích, "Nhưng hiện giờ tình trạng thân thể của bệnh nhân không cho phép tiến hành phẫu thuật lồng ngực rút nước ra, vẫn phải chờ cậu ấy hạ sốt, thể lực hồi phục một chút thì mức độ nguy hiểm khi phẫu thuật mới giảm xuống một ít."
"Ờ, " Lý Ngạn Thành sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, lúc này không thấy bóng dáng vị Tướng quân oai phong một cõi đâu nữa, chỉ còn lại ông lão sáu mươi tuổi lo lắng cho đứa con độc nhất của mình. "Sao lại như vậy? Tại sao đột nhiên trở nên nghiêm trọng thế này? Không phải lần trước ông nói ..."
"Lần trước tôi đã nói gan cậu ấy bị cắt mất 1/3, hệ thống miễn dịch giảm sút. Lần đó nôn ra máu nằm viện, gan có triệu chứng nhiễm trùng, cũng may lần đó bị nhẹ, sau khi điều trị dần dần sẽ khỏi hẳn. Không ngờ nhanh như vậy đã tái phát ..."
Lý Ngạn Thành oán hận trừng Thôi Liệt bên cạnh một cái nhưng không thể trách cứ anh ta.
Đúng vậy, nếu không có Thôi Liệt, hiện giờ Mạc Sở Hàn vẫn ở Thu Cẩm Viên bị sốt cao xâm nhập, đến lúc hừng đông có khi đã biến thành một khối tử thi rồi.
Là Thôi Liệt liều chết bất chấp mệnh lệnh của Mạc Sở Hàn, vừa ôm hắn vừa dùng súng bắn phá ra một con đường, bức lui những hộ vệ còn lại, đi suốt đêm mới đưa được Mạc Sở Hàn tới bệnh viện quân khu, đồng thời cấp tốc thông báo cho Lý Ngạn Thành biết.
Bệnh tới như núi sập, khi Mạc Sở Hàn được đẩy vào phòng cấp cứu, bệnh tình đã đến mức nguy kịch. Đúng lúc Lý Ngạn Thành chạy tới thì nhận được thông báo từ bác sĩ, lúc ấy, lão tướng quân này suýt nữa đứng không vững.
"Việc tìm kiếm gan đang được tiến hành nhưng vì nhóm máu của Mạc thiếu tương đối hiếm nên gan phù hợp dùng để ghép có tỉ lệ thành công quá thấp!" Bác sĩ nhỏ giọng tiếp tục giải thích với ông ta: "Trước cứ cứu chữa, chỉ cần trái tim khôi phục, có thể đập như bình thường tức là cậu ấy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Nước ứ trong lồng ngực không phải vấn đề nghiêm trọng, bây giờ sợ nhất là ... trụy tim."
Lý Ngạn Thành đứng trước mặt Mạc Sở Hàn, nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như giấy không có dấu vết nào của sự sống, quả thực trong lòng ông ta khó chịu như trong chảo rán.
Máy trợ tim không ngừng làm việc giúp trái tim sắp ngừng đập của Mạc Sở Hàng gắng gượng, duy trì nhịp đập đều đều.
"Lần trước nó vì Lâm Tuyết mà tức giận thổ huyết, bệnh cũ mới tái phát, lần này rốt cuộc là vì gì hả?" Lý Ngạn Thành thở hổn hển, ông ta quay đầu chất vấn Thôi Liệt vẫn đứng bên cạnh im lặng không lên tiếng.
Thôi Liệt lui về sau nửa bước, cúi đầu nói đúng sự thật: "Lần này... vẫn là vì cô ta!"
"Cái gì? " Lý Ngạn Thành suýt nữa nổi trận lôi đình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đồ không có tiền đồ, vì đàn bà mà .... biến thành bộ dáng này! Lại nôn ra máu sao?"
"Ói ra!" Thôi Liệt không dám giấu diếm cũng không muốn giấu diếm, anh ta không đành lòng nhìn Mạc Sở Hàn cố chấp chôn sâu mọi thứ trong lòng. Rõ ràng có tình cảm sâu nặng với Lâm Tuyết nhưng lại cố tình giả vờ không quan tâm, sau đó một mình nhận lấy dày vò thống khổ."Từ sòng bạc trở về, Thiếu gia luôn đánh đập Lâm Tuyết, khi đó anh ấy tức giận không ít, mặt mũi biến sắc. Không ai dám đứng ra khuyên nhủ, Thiếu gia nhốt Lâm Tuyết lại rồi bắt đầu phát sốt. Tôi dìu anh ấy về phòng nghỉ ngơi nhưng Thiếu gia không cho tôi động vào người. Đi tới cửa phòng ngủ, anh ấy vịn vào cửa phòng, sau đó nôn ra mấy bụm máu."
"Thằng khốn kiếp này! Nó... muốn làm tôi tức chết đây mà!" Lý Ngạn Thành vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao, ông ta than thở: "Sao nó cứ không chịu giảm bớt chuyện phiền phức đi? Bác sĩ luôn khuyên nó nếu lại nôn ra máu thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nó vẫn kiên quyết không chịu đến bệnh viện!"
"Lúc ấy sắc mặt Thiếu gia quá kém nhưng cứ kiên quyết không cho phép ai đưa đến bệnh viện, khăng khăng đòi bác sĩ tới Thu Cẩm Viên xem bệnh ình, bác sĩ tới đều nói là phải đưa vào bệnh viện chữa trị." Thôi Liệt ngừng một chút rồi nói tiếp: "Do tôi ép buộc, đưa Thiếu gia tới đây! Đợi Thiếu gia tỉnh lại ... hy vọng Tướng quân có thể xin tha tội giúp tôi!"
Thuộc hạ của Mạc Sở Hàn đều hiểu rõ: trái lệnh hắn sẽ có kết quả như thế nào nên Thôi Liệt đã sớm chuẩn bị tư tưởng. Nhưng dù dù bị trừng phạt thê thảm đến đâu anh ta cũng không thể mở mắt đứng nhìn Mạc Sở Hàn chết đi như vậy, anh ta là thuộc hạ duy nhất dám cãi lại tử lệnh của hắn!
"Tôi biết rồi!" Lý Ngạn Thành vỗ vỗ vaiThôi Liệt, "Cậu yên tâm, nó sẽ không cam lòng giết cậu đâu!"
"Ầm ầm!" Ngoài cửa sổ vang lên sấm sét, mưa to tầm tã, đây là cơn bão đầu tiên từ lúc trời vào hạ.
Không ai ngờ nổi, giữa tiếng sấm ầm ầm, Mạc Sở Hàn chỉ dựa vào máy trợ tim để giữ được mạng sống lại mở to đôi mắt, hắn xoay người ngồi dậy, con ngươi đỏ thẫm rời rạc như không hiểu rốt cuộc mình đang ở đâu?
"A! Mạc thiếu đã tỉnh!" Bác sĩ vui mừng quá đỗi, ông ta báo cáo với Lý Ngạn Thành: "Tốt rồi! Cậu ấy đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm đến tính mạng!"
Thay đổi diễn ra quá nhanh, Lý Ngạn Thành vừa rồi còn buồn bã như ngày tận thế, trong nháy mắt đã hết sức vui mừng, ông ta vội đi qua muốn đè Mạc Sợ Hàn xuống: "Mau nằm xuống, sốt cao chưa hết, cẩn thận kẻo bị choáng đầu."
"Trời đang mưa! Mưa to!" Mạc Sở Hàn phảng phất như không nghe thấy gì, hắn đưa tay đẩy Lý Ngạn Thành đang chắn trước giường ra, sau đó liền nhảy khỏi giường cấp cứu, cảm thấy mấy ống kim truyền dịch trên mu bàn tay có chút vướng bận, hắn liền rút hết.
"Này, con làm gì thế?" Không chỉ Lý Ngạn Thành mà tất cả mọi người đều thất kinh."Mạc thiếu, cậu còn sốt, không thể nhổ dịch truyền!"
"Cút ngay!" Mạc Sở Hàn như con thú dạo quanh vòng vây hãm, hắn thuận tay tóm được một y tá trẻ, khàn giọng thét lệnh: "Áo mưa đâu? Đưa tôi áo mưa!”
Y tá kia sắp bị hắn bóp cho nghẹt thở, cô ta sợ tới mức nói không nên lời, may mà bên cạnh có vị nam bác sĩ thông minh, anh ta nhanh chóng mang áo mưa tới, lúc này mới giải cứu được y tá trẻ kia.
Bắt được áo mưa, Mạc Sở Hàn không chút do dự liền chạy khỏi phòng bệnh.
Kẻ náo nhiệt này, mọi người trong phòng cấp cứu đuổi theo cũng không biết hắn đang chuẩn bị làm gì!
Hành lang bệnh viện sâu hút như thể vĩnh viễn không có điểm cuối, Mạc Sở Hàn liều mạng chạy băng băng vẫn không tìm thấy lối ra. Hắn giống con dã thú nôn nóng, trên đường gặp người nào cũng vồ lấy hỏi: "Sao tôi không ra được? Làm cách nào để ra ngoài hả? Ra ngoài kiểu gì?"
Lý Ngạn Thành sợ hãi, ông ta hỏi bác sĩ chủ trị: "Nó như thế là sao? Điên rồi ư? Hay tinh thần vượt khỏi kiểm soát?"
Bác sĩ đâu biết chuyện gì đang diễn ra, lại không dám bảo không biết ( ông ta sợ dưới cơn tức giận, Lý Tướng quân sẽ đuổi mình khỏi bệnh viện), đành vừa đuổi theo vừa phân tích, nói: " Sốt cao dẫn đến tinh thần hoảng loạn, hơi giống mộng du, đợi sau khi hạ sốt, tinh thần tỉnh táo là ổn thôi."
Quả nhiên, thần sắc Mạc Sở quả thực có chút giống người mộng du, tỉnh tỉnh mê mê, không phân biệt được phương hướng. Lý Ngạn Thành lo lắng không ngớt, cũng không dám cứng rắn cản hắn, liền quay sang hỏi Thôi Liệt: "Cậu xem nó định làm gì?" Thôi Liệt là người theo Mạc Sở Hàn lâu nhất, đối với hắn cũng hiểu rõ nhất, nếu có thể biết hắn muốn làm gì thì sẽ có biện pháp giải quyết.
Thôi Liệt không rõ Mạc Sở Hàn muốn làm gì, nhưng anh ta biết tính cách nói một là một, hai là hai của hắn, nên mở miệng nói: "Để anh ấy ra ngoài đi! Không thì trong lòng anh ấy gấp gáp giận dữ càng không có lợi cho thân thể!"
Cái lý do giận dữ trong lòng này khiến Lý Ngạn Thành cảm thấy có đạo lý, ông ta vội hạ lệnh: "Các người mau dẫn Mạc thiếu ra ngoài!"
Mạc Sở Hàn suýt nữa suy tim mà chết, không thể để trái tim vừa phục hồi của hắn phải nhận bất cứ đả kích hay quá tải gì nữa. Hiện tại không thể kích thích hắn, hắn muốn làm gì thì liền nhanh nhanh phối hợp giúp hắn hoàn thành đi.
Nhận được chỉ dẫn, cuối cùng Mạc Sở Hàn cũng thoát khỏi hành lang sâu hun hút, chạy ra bên ngoài.
Đêm tối đen một mảnh, chỉ đợi cầu vồng lóe lên tia sáng lạnh lẽo trong màn mưa như ánh mắt đùa cợt của ma quỷ dưới địa ngục.
Mưa nghiêng trời lệch đất, tiếng sấm cuồn cuộn, gió lớn quét qua, hung hãn cọ rửa thế giới này như định tẩy rửa sạch sẽ không còn thứ gì dơ bẩn.
Sau khi hơi do dự, Mạc Sở Hàn vẫn dũng cảm vọt vào giữa cơn mưa tầm tã, hắn nhìn ngó, tìm kiếm chung quanh. Hắn mang theo áo mưa, trái tim đập mạnh và loạn nhịp, dáng vẻ mờ mịt bộ giống kẻ không thấy đường về nhà.
Lý Ngạn Thành mặc áo mưa quân dụng cùng chạy theo sau, nước mắt ngang dọc, ông ta kéo Mạc Sở Hàn, hỏi: "Con đang tìm gì hả?"
"Tránh ra" ! Mạc Sở Hàn mất kiên nhẫn đẩy ông ta ra, hắn quát: "Đừng động vào tôi!"
"Con còn sốt cao đấy!" Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Lý Ngạn Thành uy phong một đời, giết người quyết đoán, hiện tại chỉ giống bà già dông dài nói tận đâu đâu: "Ba mặc kệ ai trông nom con. Nghe lời, mau cùng ba về đi!"
"Cút ngay!" Mạc Sở Hàn ghét ông ta cản trở tầm nhìn của mình, liền hung hăng đẩy ra.
Thôi Liệt vừa lúc đi tới, anh ta cung kính như lúc bình thường, lạnh lùng hỏi: "Thiếu gia, anh đang tìm Lâm Tuyết ư?"
Cả người Mạc Sở Hàn run lên, hắn chuyển mắt nhìn Thôi Liệt đang đứng trong mưa giống như bây giờ mới nhận ra anh ta, đôi mắt đẹp toát ra tia vui mừng, hắn vội vàng đáp lại: "Đúng vậy, mau đưa tôi đi tìm cô ấy!"
"Được!" Thôi Liệt chăm chú nhìn hắn thật sâu, thở dài nói: "Theo tôi!"
Hắn đưa Mạc Sở Hàn tới trước một chiếc xe jeep quân dụng vuông vức. "Cô ấy ở bên trong."
Mạc Sở Hàn vội vã đi qua, quan sát chiếc xe một hồi rồi làm động tác khiến tất cả mọi người kinh ngạc không hiểu nổi —— đem áo mưa kia phủ lên nóc xe jeep!
Sau đó hắn liền vịn vào xe từ từ ngã xuống đất.
"Sở Hàn!" Lý Ngạn Thành chạy lên, ông ta đẩy hắn, kinh hãi phát hiện ra hắn đã ngừng thở.
Lâm Tuyết nằm sấp trên giường phẫu thuật, hai mắt nhắm lại. Bên vai phải dù đã gây tê nhưng vẫn có thể cảm nhận được lưỡi dao giải phẫu sắc bén đang cắt vào da thịt tìm kiếm viên đạn găm trong đó.
"Đau không?" Lương Tuấn Đào sát lại gần cô, hắn muốn hôn lên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Tuyết nhưng nghĩ đến việc miệng mình bịt khẩu trang không tiện, đành đổi cách, xoa xoa mặt cô, nói: "Đừng sợ, sẽ xong nhanh thôi!"
"Đinh!" Viên đạn dính máu bị y tá ném vào đĩa, bác sĩ vừa thành thạo khâu vết thương lại vừa an ủi Lương Tuấn Đào: "Thủ trưởng yên tâm, cô ấy không nguy hiểm gì đến tính mạng đâu!"
Nghe giọng bác sĩ, Lương Tuấn Đào ngẩn người, giờ hắn mới phát hiện: hóa ra bác sĩ mổ chính -- là Vân Phàm. Đuôi mắt hắn nhướng lên, Lương Tuấn Đào liếc kẻ toàn thân được bao phủ trong đồng phục phẫu thuật xanh lam chỉ hở ra đôi mắt hoa đào xinh đẹp, hắn có chút kinh ngạc: "Cậu mổ chính à? Được chưa?"
"Tay của Chủ nhiệm Từ bị thương, tôi sợ những người khác bị anh gào thét mà không thấy rõ tình hình nên cuối cùng quyết định tự mình ra trận!" Vân Phàm trêu chọc Lương Tuấn Đào, đồng thời động tác trên tay không phút nào chậm trễ, y thuật tinh xảo như vậy thật khiến người khác không tin rằng anh ta từng là sát thủ chuyên nghiệp.
Lương Tuấn Đào nhịn không được cất tiếng hỏi : "Nghe nói... cậu còn thông thạo thú y?"
"Đúng vậy! Bất kể là người hay thú, kỹ thuật của tôi tuyệt đối không thua kém bác sĩ "hải quy" bậc trên tiến sĩ!"( theo mình nghĩ thì là bác sĩ cấp bậc trên tiến sĩ tốt nghiệp ở nước ngoài về nước) Khâu xong, Vân Phàm còn cho thêm ít thuốc vào bình truyền dịch.
Tay trái Lâm Tuyết cắm kim truyền, tay phải treo huyết tương, tuy nói vừa phẫu thuật xong cô vẫn rất yếu nhưng thần trí đã thanh tỉnh rồi.
Thấy Lương Tuấn Đào căng thẳng và quan tâm đến mình nhưng Lâm Tuyết không muốn mở mắt nhìn hắn, cũng không muốn nói gì với hắn.
Cô không giận hắn, cô giận chính mình, giận bản thân vì sao lại kì quái như vậy!
Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào không nợ nần mày gì hết! Có thể tìm được người hợp tác như anh ta, nằm mơ cũng nên mỉm cười, mày còn hy vọng xa vời gì nữa? Nếu không có anh ta, mày đã sớm thành thịt cá trên thớt của Mạc Sở Hàn, để mặc đôi cẩu nam nữ kia chặt chém, nếu không có Lương Tuấn Đào, mày có thể có được thân phận như bây giờ sao, nếu không có anh ta, hiện tại mày cũng chết rồi!
"Sao sắc mặt cô ấy xấu thế, mạch đập yêu ớt, thật sự không có chuyện gì chứ?" Đương nhiên Lương Tuấn Đào có chút không yên tâm, hắn liền truy hỏi Vân Phàm.
Vân Phàm bình tĩnh an ủi: "Không có việc gì đâu. Chủ yếu cô ấy bị mất máu nhiều quá, may là trên đường đi anh đã bảo người tiếp máu cho Lâm Tuyết, nếu không bây giờ tôi cũng không dám khẳng định như vậy!"
Trong lòng Lâm Tuyết chua xót, cô biết máu của mình rất hiếm, có lúc kho máu cũng thiếu hụt nhóm máu phù hợp với cô, không ngờ Lương Tuấn Đào đã sớm nhớ rõ, lần này đi cứu người hắn còn cẩn thận mang máu lên xe.
Đúng vậy, nếu không nhờ anh ta mang theo bác sĩ quân y tùy thân và huyết tương đầy đủ thì cô đã tử vong vì mất máu quá nhiều.
Lâm Tuyết, mày nên biết ơn anh ta! Không nên giận dữ với anh ta, không được giống mấy cô gái nhỏ tranh giành tình yêu! Anh ta có mối tình đầu thì sao? Anh ta yêu mối tình đầu của mình thì sao? Chuyện này mắc mớ gì tới mày hả? Hãy coi Lương Tuấn Đào như bạn bè, coi anh ta như bạn bè! Mang lòng biết ơn mà đối đãi với anh ta, anh ta đã làm tất cả vì mày rồi.
Phẫu thuật hoàn tất, Lâm Tuyết được đẩy vào phòng bệnh Vip chăm sóc đặc biệt, từ đầu đến cuối, Lương Tuấn Đào luôn nắm tay cô không buông.
Dù đầu óc tỉnh táo, Lâm Tuyết vẫn không muốn mở mắt. Cô không biết mình có thể điều chỉnh tốt cảm xúc hay không, có thể lấy sự bình tĩnh để đối mặt với hắn hay không.
"Tuyết, mở mắt ra đi!" Vào phòng săn sóc đặc biệt, cuối cùng Lương Tuấn Đào cũng có thể gỡ khẩu trang xuống, hắn hôn lên gò má cô. Khuôn mặt cô lành lạnh, tái nhợt khiến hắn nhìn thấy mà đau lòng không dứt. "Ngoan nào, mở mắt ra, anh biết em đã tỉnh!"
Ra khỏi phòng phẫu thuật, Vân Phàm len lén ra hiệu cho Lương Tuấn Đào thì hắn mới biết: hóa ra trong quá trình phẫu thuật Lâm Tuyết vốn tỉnh lại rồi, chẳng qua cô không muốn để ý đến hắn mà thôi.
Do hổ thẹn, giọng hắn đặc biệt mềm mỏng, thậm chí còn lo mình giải thích chưa đủ: "Anh biết em giận anh, đều do anh không tốt!"
Trong lòng Lâm Tuyết đau xót, cô dứt khoát né tránh bàn tay to của hắn, xoay mặt phớt lờ hắn đi. Thật muốn lấy mạng cô, căn bản cái tính hẹp hòi này một khi đã bộc phát thì cô cũng không khống chế nổi. Cái gì mà cư xử với hắn bằng tình cảm biết ơn, cái gì mà người hợp tác tốt nhất ... những thứ Lâm Tuyết tự mình dùng để an ủi đều không sử dụng được a!
Cô giận Lương Tuấn Đào! Hận hắn! Cáu hắn! Phải làm sao đây? Cô không khống chế nổi tâm tình của mình, còn thấy tủi thân sâu sắc, không thể nào biết ơn hắn được!
Thấy biểu tình oán hận của Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào càng luống cuống hơn, quả thực, hắn hận không thể tự giết chết mình: "Anh vô dụng quá! Để em rơi vào tay Mạc Sở Hàn lâu như vậy, lại còn lầm tưởng em bị Hoắc gia bắt cóc! . . . Ôi, anh thật đáng chết! Càng sống IQ càng giảm." Hắn nói xong còn buồn bực đấm vào đầu mình hai cái.
Lâm Tuyết mở mắt trong veo, cô càng không nói gì thêm, hóa ra vì không kịp thời cứu cô nên Lương Tuấn Đào mới thấy áy náy a! Hàng vạn câu nói đồng loạt vọt tới cổ họng Lâm Tuyết nhưng cuối cùng đều bị cô nuốt trở lại, cô chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Anh không cần áy náy, khi tôi mất tích anh cũng không biết. . ." Khi đó hắn còn vội đưa Hoàng Y Na đến thành phố A du sơn ngoạn thủy, nào biết tin cô bị bắt cóc đâu.
"Sao lại không biết?" Lương Tuấn Đào cảm thấy đề tài mình và Lâm Tuyết đang nói có chút không hợp, hắn liền nghiêm mặt sửa lại cho đúng: "Đêm em mất tích anh đã sốt ruột điên lên!"
"Không thể nào!" Lâm Tuyết thề, nếu cô có thể khống chế tâm tư của mình thì sẽ không nói chuyện với Lương Thủ trưởng bằng giọng điệu chua xót thế này: "Thủ trưởng đại nhân còn có nhã hứng cùng mối tình đầu của mình du sơn ngoạn thủy, có chỗ nào liên quan đến 4 chữ 'sốt ruột điên lên' chứ? Anh yên tâm, tôi không trách anh, còn muốn cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã kịp thời cứu tôi, nếu không có anh ... tôi đã được Vân Thư Hoa cứu đi rồi!"
Phải để Lương Tuấn Đào hiểu được quan tâm đến sự sống chết của cô không chỉ có mình hắn! Trên thế gian này còn có một Vân Thư Hoa nữa, anh ta mạo hiểm bất chất mưa to và nguy hiểm tính mạng đến chỗ Mạc Sở Hàn cứu cô, thật khiến Lâm Tuyết cảm động.
"Anh đưa mối tình đầu đi du sơn ngoạn thủy ư?" Lương Tuấn Đào rất oan ức, hắn ồn ào vùng lên: "Em nghe ai nói..." Không đúng, quả thực hắn đến thành phố A cũng đưa theo Hoàng Y Na, nhưng không phải đưa cô ta du sơn ngoạn thủy: "Anh đến thành phố A để nhờ Kẻ Điếc và Kẻ Điên giúp anh tìm kiếm tin tức của Hoắc Vân Phi, anh nghĩ em rơi vào tay Hoắc gia. Vì bệnh tình của Y Na rất nghiêm trọng, anh đành đưa cô ấy đi cùng... Từ từ đã, sao em lại biết?"
Lâm Tuyết nhìn dáng vẻ của Lương Tuấn Đào, biết hắn không nói dối, trong lòng khẽ động nhưng cô không nói gì.
Lương Tuấn Đào hận không thể đấm ngực dậm chân để nói rõ sự vô tội của mình: "Có trời đất chứng giám, từ đêm em mất tích, anh hoàn toàn không ngủ yên được, cả ngày chạy đông chạy tây truy đuổi thằng nhóc Hoắc Vân Phi kia, thật không ngờ em lại rơi vào tay Mạc Sở Hàn!"
Lâm Tuyết ngắt lời hắn, cô lạnh lùng hỏi: "Thư Hoa đâu?"
"..." Lương Tuấn Đào liếc cô một cái đầy cảnh giác, có chút chột dạ: "Em tìm anh ta làm gì? Anh cho em biết, so với anh, anh ta chỉ đến trước 1 bước thôi! Vân Thư Hoa cũng không chuẩn bị máu và xe cứu thương, dù cứu được em ra, nửa đường nói không chừng..." Lương Tuấn Đào vốn muốn nói nửa đường có lẽ 'đứt rồi' nhưng cảm thâý có chút điềm xấu, hắn liền dừng lại không nói tiếp nữa. Có điều: khi nên tranh công thì phải tranh công, không thể để Lâm Tuyết nghĩ rằng Vân Thư Hoa rất quan trọng, còn Lương Tuấn Đào hắn là kẻ có cũng được mà không cũng được! Nhất định phải để cô hiểu rõ: hắn rất quan trọng với cô.
Đúng lúc này Triệu Bắc Thành gọi điện tới, Lương Tuấn Đào biết anh ta muốn báo cáo kết quả giải quyết công việc ở Thu Cẩm Viên nên đành
tạm dừng đề tài đang nói, sau khi nhận điện thoại nghe được vài câu, hắn không nén nổi tức giận, nói: "Sao có thể để Mạc Sở Hàn chạy mất? Hắn chui xuống đất rồi à?"
"Thủ trưởng, anh đừng kích động, trước nghe tôi nói đã!" Từ điện thoại truyền ra giọng nói bình tĩnh của Triệu Bắc Thành: "Sự việc rất trùng hợp! Tối qua Mạc Sở Hàn đột nhiên phát bệnh nôn ra máu, bệnh đến mức mơ mơ màng màng nên bị Thôi Liệt đưa tới bệnh viện quân khu bộ đội đặc chủng rồi!"
". . ." Tại sao có thể trùng hợp như thế chứ! Lương Tuấn Đào quả thực cũng muốn thổ huyết! Vốn tưởng tóm được Mạc Sở Hàn sẽ cho hắn trầy gân tróc da, cuối cùng đốt đèn trời. Kết quả lại để hắn chạy thoát! " Triệu Bắc Thành. Tôi cho cậu biết, mặc kệ cậu dùng phương pháp gì cũng mau tóm Mạc Sở Hàn về đây cho tôi! Nếu không, sau này khỏi cần theo tôi lăn lộn nữa!" Lương Tuấn Đào nói xong liền thở phì phì mà cúp điện thoại!
Lâm Tuyết ngược lại không hề để ý tới việc Mạc Sở Hàn có bị bắt hay không, cô chỉ quan tâm tới một người: "Vân Thư Hoa đâu?"
"Móa!" Lương Tuấn Đào không nén được lửa giận, "Em có thể mở miệng ngậm miệng đừng ở trước mặt anh nói về hắn được không? Anh là chồng em, ở trước mặt anh mà em nói về người đàn ông khác, anh sẽ ghen đấy!"
Lâm Tuyết ngẩn người ba giây, không phải cô bị lời nói của Lương Tuấn Đào gây rung động mà bị nhân phẩm vô biên của hắn gây kinh hãi! Trời ạ! Trên thế giới sao lại có cực phẩm vô liêm sỉ đến vậy chứ? Hơn nữa nghe nói còn là lão công của cô! Không đúng, rõ ràng hắn dám tự ình là chồng cô!
"Lương Tuấn Đào, anh và mối tình đầu chơi trò mập mờ dư tình chưa dứt, tôi không thèm so đo với anh thì thôi, anh dựa vào cái gì mà tính toán việc tôi gọi tên Vân Thư Hoa hả? Tôi gọi tên anh ấy thì sao? Anh ấy là bạn tôi, khi tôi gặp nạn Thư Hoa không màng nguy hiểm tính mạng đến cứu tôi, vì sao tôi không thể nói về anh ấy hả?" Lâm Tuyết phẫn nộ liền vứt hết mấy thứ gọi là "5 nguyên tắc chung sống hoà bình" ra khỏi đầu, cô gào lên với Lương Tuấn Đào cực kì tức giận.
Đại khái là Lương Tuấn Đào cũng chưa từng thấy Lâm Tuyết phẫn nộ thế này ( kể cả khi hắn ăn sạch cô cũng không thấy cô bi phẫn muốn chết như bây giờ), khí thế của hắn liền yếu đi, Lương Tuấn Đào nhỏ giọng nói: "Anh đâu có cùng Hoàng Y Na dư tình chưa dứt!"
"Tôi mặc kệ chuyện giữa anh và cô ta, cũng không có hứng thú trông coi! Tôi chỉ hỏi anh —— Vân Thư Hoa đâu?" Thể lực Lâm Tuyết vốn chống đỡ không được nữa rồi, lại vừa trải qua phẫu thuật, thái dương cô túa mồ hôi.
Lương Tuấn Đào thấy sắc mặt cô không tốt, liền nhân nhượng thỏa hiệp: "Anh ta không sao, em ngủ đi, anh sẽ cho người thả Vân Thư Hoa ra."
*
Lâm Tuyết luôn ngủ mê man, thỉnh thoảng cô mở mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên hoảng loạn và lo sợ không yên. Đợi khi thấy Lương Tuấn Đào vẫn ở cạnh mình, cô mới yên giấc trở lại, bình thản nhắm mắt ngủ tiếp.
Từ nhỏ đến lớn, môi trường lãnh khốc vô tình đã luyện cho Lâm Tuyết tính cách cứng cỏi và năng lực tiếp nhận dị thường. Nhưng sự ngược đãi nhục nhã của Mạc Sở Hàn chắc chắn đã tạo thành bóng ma ám ảnh cô.
Trong lúc ngủ mơ, cô thường mơ thấy mình bị giam vào lồng sắt, hơn nữa bên trong có rất nhiều chó, bọn chúng nhe răng nhếch miệng nhìn cô, hung ác bổ nhào về phía cô cắn xé.
Tiếng kêu thê thảm kéo dài liên tục nhưng Lâm Tuyết có cảm giác đây không phải âm thanh của mình, giống như có kẻ nào đó đang đau đớn mà thét chói tai.
Mồ hôi lạnh trên thái dương được khăn ấm lau đi cẩn thận, sau đó có một đôi môi ấm áp khẽ hôn lên miệng và má cô, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, anh ở đây rồi."
Là Lương Tuấn Đào! Lâm Tuyết theo bản năng nắm chặt bàn tay lớn ấm áp, mạnh mẽ của hắn, cô cảm thấy hắn truyền ình bình yên và tin tưởng, cô lại ngủ say lần nữa..
Lương Tuấn Đào ở cùng cô một ngày liền, dường như hắn không lúc nào rời khỏi cô gái bên cạnh. Mệt mỏi -- hắn liền cùng cô ôm nhau ngủ. Tỉnh dậy, hắn lại cẩn thận chăm chú ngắm nhìn gương mặt tiều tụy của cô, hắn hơi ngạc nhiên: tại sao một cô gái lại có tính cách cứng cỏi và năng lực tiếp nhận như thế này nhỉ?
Tuy không bước chân ra khỏi phòng bệnh nhưng tin tức trên các phương diện ùn ùn không ngừng truyền đến báo cho Lương Tuấn Đào biết nguyên nhân và kết quả một cách kỹ càng tỉ mỉ, hắn biết rõ khi Lâm Tuyết bị Mạc Sở Hàn nhốt ở Thu Cẩm Viên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Cô bị giam trong lồng sắt, thậm chí suýt bị Thư Khả thả chó cắn chết, sau đó Lâm Tuyết còn tận mắt chứng kiến kết cục "gieo nhân nào gặp quả nấy" bi thảm của Thư Khả. Những cô gái bình thường khi trải qua những chuyện kinh hãi như vậy đều khóc thét chói tai, nói năng lộn xộn. Nhưng khi Lâm Tuyết tỉnh lại cũng không có biểu hiện đáng chú ý nào, ngay cả trong lúc ngủ mơ cô cũng chỉ run rẩy đổ mồ hôi lạnh, không khóc cũng không kêu.
Rốt cuộc thần kinh của cô gái này được luyện từ gì đây? Lương Tuấn Đào không thể không bội phục sức nhẫn nãi và tiếp nhận siêu phàm của cô.
Khi còn trong Bộ đội đặc chủng, hắn được huấn luyện chuyên nghiệp rất nghiêm khắc, tàn bạo, hắn biết muốn có được tố chất tâm lý siêu mạnh đâu phải chuyện dễ. Không biết Lâm Tuyết đã trải qua bao nhiêu gian khổ mới luyện được thành quả hôm nay —— mềm như cuộn chỉ, dẻo như thép tinh!
Lương Tuấn Đào dịu dàng nhẹ vuốt tóc cô, hắn không nén được yêu mến cùng thương xót. Thỉnh thoảng hắn hôn môi cô, hắn có cảm giác nụ hôn của mình có thể khiến Lâm Tuyết an ổn, khiến cô không gặp ác mộng, không run rẩy nữa.
Dần dần, hô hấp của Lâm Tuyết cũng ổn định, cô nằm trong lồng ngực rắn chắc ngủ thật say. Một tuần liền Lâm Tuyết ăn không ngon ngủ không yên, Lương Tuấn Đào cũng vậy. Vì tìm kiếm cô, suýt nữa hắn đã lật cả Thủ đô lên. Bây giờ cô đã ở trong vòng tay hắn, cuối cùng hắn đã có thể ôm cô ngủ ngon.
Lâm Tuyết ngủ thẳng tới khi mặt trời lặn mới tỉnh dậy trong chốc lát, Lương Tuấn Đào liền bảo người đưa bữa tối đã chuẩn bị từ sớm tới, cô rất thích cháo gà xé sợi, bánh bao hấp và rau xào nhạt.
Lâm Tuyết ăn không nhiều nhưng cô rất cố gắng ăn, để khôi phục thể lực cần phải hấp thụ đồ ăn.
Dù cả ngày chưa ăn cơm nhưng Lương Tuấn Đào vẫn tự tay cho Lâm Tuyết ăn trước, thoạt nhìn cô có vẻ rất yếu. Lâm Tuyết cũng không từ chối ý tứ ân cần hòa hảo của hắn, cô thấy lương tâm hắn áy náy, liền chấp nhận sự tạ lỗi này —— nằm trên giường bệnh để hắn bón cơm ình!
Ăn tối xong, Lâm Tuyết tiếp tục mê man như muốn ngủ bù ấy ngày trước. Có điều, trước khi sắp ngủ, cô không tự chủ được nâng mắt nhìn Lương Tuấn Đào. Tuy không nói gì nhưng cô vẫn hy vọng hắn sẽ không rời đi.
Lương Tuấn Đào vội súc miệng, bảo y tá dọn dẹp đồ ăn rồi nằm xuống bên cạnh Lâm Tuyết, hắn ôm cô vào lòng, vừa như vỗ về trẻ nhỏ, vừa như dỗ dành cô: "Ngủ đi! Anh không đi đâu hết."
Có hắn những lời này, Lâm Tuyết an tâm nhắm mắt, tiếp tục ngủ bù.
Thấy cô đã ngủ, Lương Tuấn Đào lặng lẽ sờ sờ điện thoại trên đầu giường, bấm xong dãy số, hắn lo lắng hỏi: "Y Na sao rồi? Vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm ... A, không được tiếc bất cứ giá nào mà chữa trị cho cô ấy, nếu Y Na có gì ngoài ý muốn, toàn bộ bác sĩ các người sẽ bị cách chức!"
Đôi mi thanh tú khẽ động, Lâm Tuyết làm tổ trong ngực Lương Tuấn Đào phần nhiều đoán được Hoàng Y Na kia đang tái phát bệnh cũ, không thì lại cắt cổ tay. Nhưng nhìn miệng vết thương sâu hoắm trên tay cô ta, nếu cắt cổ tay nữa thì có khi cái tay kia sẽ bị phế đi, vậy có lẽ là bệnh cũ tái phát rồi.
Đoán xong, Lâm Tuyết liền chìm vào mộng đẹp lần nữa.
Lâm Tuyết ngủ mê mệt một ngày một đêm, mở mắt lần nữa đã là buổi sáng dễ chịu. Lần này Lương Tuấn Đào không hề làm cô thất vọng, khi vươn tay sờ sờ bên cạnh, cô như mong đợi liền chạm trúng cánh tay mạnh mẽ của hắn.
"Bà xã à!" Với tư cách là một người đàn ông bình thường, Lương lưu manh cũng không phải ngoại lệ, so với người khác sức sống dồi dào của hắn còn mãnh liệt hơn nhiều. Hắn sáp lại gần Lâm Tuyết, cười khổ nói: "Làm thế nào bây giờ? Căng chặt đau quá!"
Lâm Tuyết vừa tỉnh ngủ, nhất thời chưa ý thức được kẻ lưu manh này lại dở thói tinh trùng lên não, cô tưởng hắn có chỗ nào không thoải mái, vội nghiêng nửa người, quan tâm hỏi han: "Anh đau ở đâu?"
"Đây này!" Lương sắc phôi (1) bày ra khuôn mặt đứng đắn vô tội, mang theo vẻ ủy khuất đáng yêu, rõ ràng hắn đã thành công, lừa gạt được sự thông cảm của bạn nhỏ Lâm Tuyết.
"Đau ở đâu? Anh mau nói đi!" Lâm Tuyết sốt ruột thúc giục.
Lương Tuấn Đào liền kéo bàn tay mềm mại sờ xuống dưới, khuôn mặt tuấn tú như họa tràn đầy thống khổ không biết làm sao: "Làm sao bây giờ, thật là khó chịu!"
Nóng rực phỏng tay, cứng rắn tựa sắt, không khác gì con rồng giận dữ ngập tràn tính nguy hiểm đầy uy hiếp. Lâm Tuyết cảm thấy như vừa đụng phải một khối sắt thép, cô cuống quýt buông tay ra.
Kẻ lưu manh này lại quen thói tinh trùng lên não đây mà! Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên hai rặng mây hồng, cô phỉ phui một câu: "Đáng ghét!" rồi xoay người chuẩn bị rời giường.
"Vợ à!" Lương Tuấn Đào đâu chịu để cô đứng lên, hắn dứt khoát đè Lâm Tuyết xuống, trơ mặt giở trò: "Anh cùng em ngủ lâu như vậy, vất vả đợi chờ em tỉnh dậy, em lại không thể đền anh trong chốc lát."
Yêu cầu này cũng không quá mức, vấn đề ở chỗ: hắn có thể ôm cô một cách đàng hoàng ư? Lâm Tuyết trầm mặt, nghiêm nghị nói: "Thả em ra!"
Trong lòng Lương Thủ trưởng luôn cảm thấy rất áy náy về việc cô bị Mạc Sở Hàn bắt đi, còn bị ngược đãi, thấy sắc mặt Lâm Tuyết thay đổi, hắn cũng không dám cưỡng bách thêm, đành phẫn nộ nới lỏng tay.
Lâm Tuyết mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình nhưng khó giấu nổi dáng người mảnh mai yểu điệu, người nào đó nhìn thấy trong lòng liền ngứa ngáy khó chịu nhưng không dám lỗ mãng, hắn giống như con dã thú đói khát tội nghiệp bị nhốt trong lồng có mỹ vị ở ngay trước mắt, vút cái là tới lại không ăn được.
Tuy không nhìn Lương Tuấn Đào, nhưng Lâm Tuyết biết hiện tại hắn đang thèm chảy nước miếng. Cô xuống giường,khi đi rửa mặt còn ngoái đầu nhìn lại Lương thủ trưởng, thản nhiên nở nụ cười, nói: "Anh mau đi đi đừng ngẩn ra nữa! Vẫn còn việc chính đang cần hoàn thành đấy!"
Mỹ nhân cười một tiếng khuynh thành, Thủ trưởng đại nhân nhất thời choáng váng, hắn nhanh chóng cười tủm tỉm đáp lại: "Đương nhiên! Có rất nhiều việc quan trọng cần làm!" Lương Tuấn Đào làm ổ bên Lâm Tuyết trong phòng bệnh cũng đã một ngày hai đêm, hắn nóng ruột không đành lòng để cô phòng đơn gối chiếc một mình, không còn cách nào nữa, trên trời dưới đất bà xã vẫn là lớn nhất!
Người đẹp không tiếp tục cười mà lạnh nhạt nói: "Chăm sóc ối tình đầu của anh là việc quan trọng nhất, còn không mau đi đi!" Nói xong, Lâm Tuyết xoay người bước vào phòng tắm.
"..." Giống nhau chỗ nào chứ? Vô duyên vô cớ cũng ăn được dấm chua! Phụ nữ quả là sinh vật kỳ quái.
Lương Tuấn Đào cũng vào phòng tắm, thấy Lâm Tuyết đang đánh răng, hắn đi đến bên cạnh, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn hôn tóc rối bên thái dương, nhìn trộm qua gương, hắn nhu mị cười nói: "Bộ dạng ghen tuông của em thật đáng yêu!"
Lâm Tuyết lườm hắn một cái rồi súc miệng, chuẩn bị đi tắm.
"Không thể để nước dính vào miệng vết thương!" Lương Tuấn Đào vội nghiêm nghị ngăn cản, đồng thời thanh minh: "Trừ phi em để anh giúp em tắm rửa, nếu không không được vào phòng tắm!"
Lâm Tuyết rút khăn tắm, thản nhiên nói: "Vậy làm phiền Thủ trưởng."
"..." Cô ấy ... đây là ân chuẩn rồi sao? Bên dưới hơi giật mình, Lương Thủ trưởng hết sức vui mừng, hắn cũng nhanh chóng lấy khăn theo vào!
( Lời tác giả: vợ chồng tắm chung, người đẹp trong ngực, ngọc thể bày ra trước mắt, Thủ trưởng đại nhân lại không phải Liễu Hạ Huệ, đương nhiên không thể thiếu mấy chuyện gây rối vô lý, do biên tập kiểm tra rất chặt chẽ, những tình tiết ái muội này mời mọi người tự mình tưởng tượng bổ sung, chúng ta cứ tóm lược ha ! )
*
9 giờ sáng, ánh nắng chiếu xuống Thu Cẩm Viên quả thực đẹp say long người.
Dựa vào địa thế cạnh sông mà kiến tạo nên ngôi biệt thự vừa có kiểu dáng Tây Âu lại có khu lâm viên cổ vận khí khái kiểu Trung Quốc, màu xanh biếc vờn quanh, tập trung hoa thơm cỏ lạ, có thể thấy người thiết kế ra nơi này đã phải dốc bao nhiêu sức lực suy nghĩ và tâm lực hoàn thành.
Nhưng hiện tại Thu Cẩm Viên đã bị hơn 1.000 chiến sĩ của Sư đoàn dã chiến quân 706 bao vây, khu vực canh gác được thiết lập, bất luận kẻ nào cũng đều bị cấm xuất nhập.
Lương Tuấn Đào đã phái Triệu Bắc Thành và Phùng Trường Nghĩa đi đối phó với Mạc Sở Hàn nên nơi đây do Thiếu úy Lê Văn Chính - sĩ quan vừa được thăng lên lục cấp trông coi.
Lúc này, các chiến sĩ võ trang đầy đủ xếp hàng ngay ngắn, đứng thẳng như thương lẳng lặng đợi Chiến thần của bọn —— Lương Sư trưởng đã tới!
6 chiếc xe tải quân dụng và 4 chiếc xe jeep quân dụng phía trước, phía sau tạo thành đoàn xe, kẹp chiếc Land Rover ở giữa duy trì tốc độ đều đặn uốn lượn men theo đường quốc lộ sát núi.
Lâm Tuyết mở cửa kính xe, ngắm nhìn cảnh đẹp núi non trong sáng sớm đầu mùa hạ, đôi mắt lạnh lùng như suối quẹt qua một tia sương mù hoảng hốt.
Cô từng mong mỏi mình có một ngôi nhà ở cạnh núi, mỗi buổi sáng mở cửa sổ ra đều có thể ngửi thấy hương hoa và cỏ xanh thơm ngát, còn có thể nghe được tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang, trước mắt sẽ là màu xanh biếc rậm rạp.
Không thể phủ nhận một điều: Thu Cẩm Viên hoàn toàn phù hợp với giấc mộng trong lòng cô. Đáng tiếc, cảnh còn người mất, cuối cùng cô và Mạc Sở Hàn cũng không thể tìm lại được những rung động và hoài niệm đã qua.
"Nghĩ đến ai thế?" từ bên cạnh chợt vang lên giọng nói đánh gãy suy nghĩ của Lâm Tuyết, theo bản năng, cô quay đầu lại liền bắt gặp khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào đang phóng đại gần ngay trước mắt.
"Không nghĩ đến ai cả!" Lâm Tuyết giận dữ liếc hắn một cái, định đẩy hắn ra theo thói quen.
Ai ngờ hắn lại giữ lấy tay cô, bá đạo kéo cô vào ngực, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, Lương Tuấn Đào nghi ngờ hỏi: "Em đang nghĩ đến người đàn ông khác phải không?"
"..." Sao lại vậy chứ! Lâm Tuyết không nói gì.
Lương Thủ trưởng trầm mặt, xem ra có chút không vui. Hắn chậm rãi cúi xuống gần cái cằm xinh đẹp tuyệt trần, hình như muốn hôn cô.
"Đừng làm rộn!" Lâm Tuyết lại đẩy hắn lần nữa,cô chỉ vào lái xe Tiểu Cao ngồi phía trước, nhỏ giọng nói: "Bị người ta chê cười đó!"
"Ai dám cười? Em là vợ anh!" Lương Tuấn cây ngay không sợ chết đứng ôm chặt lấy cô, miệng cắn lên cổ ngọc.
"A!" Lâm Tuyết la lên, hận không thể ném người đàn ông xấu xa này ra khỏi xe."Sao anh lại cắn em!"
"Để nhắc nhở em, ở cạnh anh thì tập trung chút, không được nghĩ đến người đàn ông khác! Cũng không được nhớ những chuyện trước đây!" Lương Tuấn Đào dứt khoát nói thẳng ra: "Giữa anh và Hoàng Y Na không có chuyện gì hết. Bây giờ anh cư xử với cô ấy dựa trên chủ nghĩa nhân đạo, bạn bè trợ giúp lẫn nhau, anh thề với mặt trời ngoài cửa xe, suy nghĩ của anh đối với cô ấy còn thuần khiết hơn cả thánh mẫu Mary Sue! Thể xác và tinh thần anh dốc lòng như vậy, em cũng phải làm được như thế!"
"Ai bảo em không dốc lòng!" Lâm Tuyết thực sự không chịu nổi tính cách này của hắn, đành bất đắc dĩ nói: "Mạc Sở Hàn ngược đãi, làm nhục em như vậy, trừ phi em không có lòng tự trọng, nếu không em nghĩ tới hắn làm gì?"
"Bịch!" Lương Tuấn Đào đập vào lòng bàn tay cô một vật, hắn nhìn cô tra vấn: "Chuyện gì đã xảy ra với vật này? Em lại đi nhặt nó về từ thùng rác sao?"
Lâm Tuyết hạ mắt tập trung nhìn vào vật kia, dĩ nhiên đó là "Thiết huyết lòng son" . Trong lòng cô không rõ là tư vị gì nữa, cô hơi hơi không tin liền hỏi Lương Tuấn Đào: "Anh thực sự phát hiện ra nó ư?" Lúc ấy, sợi dây chuyền này đã được chính cô đặt vào giữa đám xu đánh bạc, Lương Tuấn Đào đã nhận ra nó, đây chính là tâm ý tương thông trong truyền thuyết sao?
"Hừ!" Người đàn ông bên cạnh đâu bị lung lay bởi biểu hiện vui mừng của cô, hắn kiêu căng hếch hếch cái cằm kiên nghị lên, phun ra hai chữ: "Giải thích!"
Đúng là muốn lấy mạng người ta! Lương Tuấn Đào bảo cô thích ghen tuông nhưng hắn mới là bình dấm chua chính cống! Lâm Tuyết mở tay ra, bất đắc dĩ nói: "Em sao biết được. Là Mạc Sở Hàn kiên quyết đeo lên. Anh cũng thấy đấy, đừng nói là hắn bảo em đeo vật này lên, dù hắn muốn nhốt em vào chuồng chó, không phải em cũng giống kẻ không cách nào phản kháng hay sao?"
Tốt lắm, đã gợi lên được sự áy náy trong lòng hắn, trong nháy mắt, người đàn ông khí thế ngất trời không ai bì nổi vừa nãy liền yếu đi một nửa, hắn nhỏ giọng nói: "Để em bị oan ức rồi. Đều do anh sai lầm!"
Cũng may Lâm Tuyết rất độ lượng, không chấp nhặt với Lương Tuấn Đào. Cô nhét sợi dây chuyền vào tay hắn rồi quay đầu muốn tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài.
"Em định tiếp tục giữ lại vật này sao?" Lương Tuấn Đào giơ dây chuyền lên, nghiêng đầu nhìn cô hỏi.
Lâm Tuyết liếc hắn một cái, chậm rãi nói: "Dù sao em cũng không muốn, anh xem xét rồi xử trí đi!"
"Ừ!" Coi như vừa lòng với câu trả lời này, Lương Tuấn Đào kéo tay cô, đưa lại vật kia cho Lâm Tuyết, hắn chua xót hỏi han: "Mạc Sở Hàn tự tay đeo lên cho em hả?"
Lâm Tuyết bị hắn làm phiền không còn cách nào nữa, đành phải hỏi: "Anh muốn thế nào, nói thẳng ra đi!"
"Không muốn gì cả, chỉ muốn em tự tay vứt nó đi!" Hắn khoanh tay trước ngực, bày ra bộ dáng hài lòng đợi xem kịch vui.
Đúng là món hàng khó chơi! Lâm Tuyết đã thất bại dưới tay hắn!
Cô cầm lấy "Thiết huyết lòng son" Mạc Sở Hàn mới sửa lại, thuận tay ném ra ngoài cửa sổ, mặt dây chuyền màu đồng được làm thủ công trong chớp mắt bị gió cuốn đi không thấy bóng dáng đâu nữa.
(1) sắc phôi: háo sắc từ lúc mới sinh