Q.2 - Chương 27: Quân Hôn Khuynh Thành (2)

Lương Bội Văn cũng chấp nhận sự thực, bà rưng rưng đồng ý với phụ thân: "Ba yên tâm, chuyện này đặt trên người con! Con chắc chắn sẽ cho bọn trẻ một hôn lễ thuận lợi vui vẻ, cam đoan chấn động toàn kinh thành, khiến tất cả mọi người hâm mộ!"

Lúc này, Lương Trọng Toàn nghe tiếng chạy đến, một đường tách mọi người ra, cả người ông đầy mồ hôi mà chen vào nhưng lại thấy phụ thân rơi vào hôn mê lần nữa.

"Ba!" Lương Trọng Toàn nhào lên, trong lòng bị sợ hãi xâm chiếm, "Ba tỉnh lại đi!"

"Lương bộ trưởng, xin đừng kích động!" Bác sĩ vội khuyên can ông, nói: "Thời gian Lão thủ trưởng tỉnh lại rất ngắn, nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng! Phỏng chừng đến tối có thể hồi tỉnh lần nữa trong chốc lát!"

Trái tim bắt đầu vật lộn, nếu không có biến chứng ngoài ý muốn, tạm thời hẳn không nguy hiểm.

Người một nhà đứng trước giường bệnh yên lặng rơi lệ, thật lâu sau, Lương Bội Văn lau khô nước mắt, nói với em mình: "Ba yêu cầu ngày mai phải cấp tốc cử hành một hôn lễ vui vẻ long trọng cho Tuấn Đào và Lâm Tuyết, chị đã đồng ý với ba sẽ làm tốt chuyện này!"

Nghe tin, không thể nghi ngờ, Lương Trọng Toàn cũng giật mình như chị ông, nhưng rất nhanh sau ông cũng hiểu ra, rưng rưng nói: "Lão gia sợ làm trễ một năm hôn kỳ của hai đứa!"

"Đúng vậy! Cho nên chúng ta cần tôn trọng ý kiến của ba, giúp ba có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trên đời, không còn bất cứ tiếc nuối nào!" Lương Bội Văn xoay người nhìn Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào, hỏi bọn họ: "Lời của lão gia, các cháu đều nghe rõ chứ?"

Lương Tuấn Đào gật đầu nói: "Cháu không ý kiến gì... chỉ là..." Nhìn ông cụ nằm trên giường bệnh đang rơi vào hôn mê, hắn lại nước mắt lưng tròng.

Kết hôn là chuyện đại hỷ, nhưng... nhìn ông nội đang bệnh tình nguy kịch, làm thế nào hắn cũng không vui vẻ nổi.

Lâm Tuyết cũng rất khổ sở, đôi mắt trong suốt rưng rưng, cô hơi nức nở nói: "Tất cả nghe theo sắp xếp của ông nội, con không có ý kiến gì!"

Trong lòng cô, ông cụ luôn cao thượng và vĩ đại như vậy, sự kính trọng của cô không từ ngữ nào diễn tả nổi. Nếu có thể, Lâm Tuyết thật muốn dùng 10 năm tuổi thọ của mình để đổi lấy 1 năm dương thọ cho ông cụ!

Thấy hai người đều đồng ý hôn lễ trước thời hạn, Lương Trọng Toàn mới lau nước mắt, ông khàn giọng tuyên bố: "Cứ như vậy đi! Em ở đây trông ba, Bội Văn, hôn sự của hai đứa giao cho chị! Chị nhất định phải tổ chức thuận lợi vui vẻ, vô cùng - náo nhiệt... Hoàn thành tâm nguyện này của ông cụ!"

*

Hôm nay, Lương gia náo nhiệt hơn bao giờ hết, tất cả mọi người đều chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai, vội đến mức gần như chân không chạm đất.

Hôn sự rất gấp gáp, chỉ có một ngày chuẩn bị, còn phải lo tạo ra hôn lễ long trọng hiệu quả đủ để chấn độ toàn bộ thủ đô, quả thực là hơi khó khăn.

Vì thế, Lương gia vận dụng toàn bộ quan hệ có thể, chỉ cần giao tình thân thiết đều đến giúp đỡ. Nhất là Lãnh gia, nghe nói Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết ngày mai cử hành hôn lễ theo lời Lương Đống, Lãnh lão gia có lòng đích thân ngồi xe chuyên dụng tới, hạ quân lệnh, điều động toàn bộ xe cao cấp nhất của quân bộ tới làm làm xe hoa.

Lương Trọng Toàn thông báo cho cục cảnh sát, Phó cục trưởng Phương sai mười mấy phân đội đến duy trì trật tự trong hôn lễ ngày mai. Bên cảnh sát giao thông cũng nhận được thông báo của thượng cấp, phải tăng nhân lực đến khơi thông đường phố lân cận Lương gia, bảo đảm xe cộ ngày hôn lễ có nhiều hơn nữa cũng không bị tắc nghẽn.

Những thứ này là phần chuẩn bị bên ngoài, mặt khác còn có sự trang hoàng và bố trí của Lương gia,tuy gấp gáp nhưng vẫn mời chuyên gia thiết kế nổi tiếng trên thế giới đến, trang trí lại tất cả phòng ốc ở sân trong, thoạt nhìn không khí vui vẻ tràn đầy, toàn bộ khu biệt thự Uyển Quân Kiều Sơn có vẻ dễ khiến người khác chú ý.

Mặt khác Lãnh lão gia còn tự tay viết bức hoành《 quân hôn khuynh thành 》, sai người đưa tới, là lời chúc phúc và chúc mừng cho đôi tân nhân.

Lương Trọng Toàn tự mình treo bức hoành lên bức tường chính diện trong phòng khách, những chữ này Lãnh lão gia tự tay viết bằng mực tàu, so với bất cứ đồ trang trí xa hoa cao cấp nào cũng hấp dẫn mắt nhìn hơn.

Do thời gian gấp gáp, Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào chỉ kịp chụp một tấm ảnh cưới. So với ảnh cưới bình thường cũng khác, tân lang tân nương không mặc áo cưới và lễ phục, mà đều mặc quân trang trên người. Người đàn ông anh tuấn đẹp trai, tuấn nhan như họa; người phụ nữ nhỏ bé xinh đẹp tuyệt trần, thanh lệ xuất trần. Gáy hai người dựa sát vào nhau, tư thế rất thân mật uyển chuyển. Những ngôi sao trên quân hàm lóe sáng hơn bất cứ loại châu báu kim cương chói mắt nào, đủ để khiến moi vị khách tới thăm đều gật gù khen ngợi, mặc quân trang chụp ảnh cưới, hiệu quả thực sự không kém bất kì kiểu áo cưới lễ phục nào, càng có tư thế oai hùng hiên ngang, vừa vặn thích hợp với nếp sống của gia đình quân môn thế gia.

Ảnh cưới phóng lớn cao đến ba thước, đặt gần bức hoành kia, quả là tranh - chữ phù hợp, kết hợp cùng nhau càng tăng thêm sức mạnh!

Một buổi sáng bận rộn, thiết bị cơ bản chuẩn bị có vẻ ổn rồi. Do đau đầu, Lưu Mỹ Quân nằm trên giường không dậy nổi, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu. Càng không nói tới Đại thiếu gia Lương Thiên Dật, tồn tại như không, chẳng dám trông cậy bất cứ chuyện gì vào anh ta.

Cha con họ Lương còn phải xã giao đến chào tân khách, quả thực vội đến mức chân không chạm đất. Do Lưu Vận Ngô quyết định hôm nay triệu tập họp Ban Quản trị, hẹn xong với các đại cổ đông trên thế giới, không tiện thay đổi nên đành tạm vắng mặt. Nhưng làm thế nào Lưu Dương cũng không chịu qua đây, Lương Bội Văn cho rằng anh ta lảng tránh do sợ Lương Tuấn Đào nảy sinh hiềm khích nên cũng không gượng ép.

Giữa trưa, nhanh chóng dùng bữa xong lại bắt đầu đặt mua mọi vật phẩm cần thiết cho hôn lễ. Áo cưới, lễ phục của Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào bây giờ chế tạo gấp cũng không kịp nữa rồi, đành phải liên hệ với mấy hãng áo cưới danh tiếng Paris có cửa hàng tại thủ đô, bảo bọn họ hoả tốc xuất ra áo cưới và lễ phục dạ hội mới nhất đưa đến nhà đến hai người mặc thử.

Lễ phục của Lương Tuấn Đào thì dễ bàn, mấy bộ tây trang cắt may thủ công có thể đối phó được, còn Lâm Tuyết lại phải mặc thử đủ kiểu váy áo muôn hình muôn vẻ gần như đã chất thành núi!

Cô hơi phát sầu, liền nói với Lương Bội Văn: "Bác à, thế này nhiều quá! Con có thể thử ít đi vài bộ không?"

"Vậy không được!" Lương Bội Văn lắc đầu, nói: "Đây không chỉ là vấn đề của con, còn liên quan đến thể diện Lương gia! Nghe lời, không mất bao nhiêu thời gian đâu, bác ở trong này với con!"

Nhiệm vụ chính của bà là khiến Lâm Tuyết ăn diện xinh xinh đẹp đẹp, khiến cô thuận lợi vui vẻ xuất giá, khiến Lương gia thuận lợi vui vẻ cưới vợ!

Đây là nhiệm vụ gian khổ, Lâm Tuyết uống mấy ngụm trà, bắt đầu tranh đấu với núi quần áo. Mặc vào, đi vài bước, nhìn gương nói PASS (bỏ qua), sau đó cởi ra, tiếp tục lặp lại quá trình như vậy, chỉ có quần áo mặc trên người khác đi mà thôi.

Thật may khi ở bộ đội, mỗi người đều luyện qua thể năng, bằng không cả Lâm Tuyết và Lương Bội Văn đều đã mệt mỏi mà gục xuống.

2h chiều, người giúp việc tiến vào nói: "Cả nhà Lâm tiên sinh đã tới!"

Lâm Tuyết giật mình, hỏi: "Có những ai tới?"

"Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân, còn có Lâm đại thiếu gia ôm tiểu thiếu gia cùng ở đại sảnh trà!" Người hầu trả lời chi tiết.

Lương Bội Văn gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu, sau đó bà nói với Lâm Tuyết: "Là bác bảo người thông báo cho họ! Dù sao cũng là nhà mẹ đẻ con, việc chung thân đại sự của con không báo bọn họ tới một chuyến thì có vẻ không phù hợp!"

Lâm Tuyết ngược lại không hề phản đối, trong lòng cũng kính nể Lương Bội Văn lo liệu chu đáo, có phong phạm rộng lượng khác xa so với Lưu Mỹ Quân. Nhưng do chuyện lần trước, quả thực cô rất sợ nhìn thấy vẻ mặt nịnh bợ của người nhà họ Lâm ở nơi này!

Trong lúc suy nghĩ, người của Lâm gia đã đến đây, Hứa Tĩnh Dao đi đàng trước, tiến vào cùng Lương Bội Văn chào hỏi đầu tiên, họ ân cần thăm hỏi nhau vài câu, sau đó bà ta liền kéo Lâm Tuyết qua, tấm tắc khen ngợi: "Đẹp quá! Tiểu Tuyết làm cô dâu mới! Mẹ thật sự rất vui!"

Lâm Văn Bác cũng tràn đầy tươi cười, ông ta cố ý hỏi Lương Bội Văn: "Trước khi Lâm Tuyết xuất giá, có đến ở nhà chúng tôi ở không nhỉ?"

Thật ra vừa rồi ở đại sảnh, ông ta đã hỏi qua cha con Lương gia nhưng bọn họ chưa cho ông ta câu trả lời rõ ràng, họ nói chuyện này cần hỏi ý kiến Lương Bội Văn nên Lâm Văn Bác mới mang người nhà qua đây. Bằng không, với tính cách nịnh hót của mình, miễn là quyết định xong hôn sự và những chuyện bản thân quan tâm, ông ta căn bản cũng chẳng muốn đến thăm Lâm Tuyết, lại càng không hỏi ý kiến cô.

Lương Bội Văn gật đầu nói: "Đương nhiên xuất giá từ nhà mẹ đẻ rồi, điểm nhỏ ấy không cần bàn bạc!"

Nghe nói vậy, người nhà họ Lâm đều yên lòng. Hứa Tĩnh Dao vội vàng đáp: "Hôn sự rất gấp gáp, chúng tôi cũng chưa có chuẩn bị gì!"

"Xin yên tâm, tuy thời gian gấp gáp, hôn lễ tuyệt đối không vội vã!" Lương Bội Văn nói với Lâm Văn Bác: "Ông bà thông gia có thể mang theo người về nhà chuẩn bị trước, hơn nữa đồ dùng cần thiết cứ liệt kê vào danh sách, tôi sẽ bảo người gộp cả sính lễ sính kim cùng đưa qua!"

Nghe nói còn có sính lễ sính kim, hơn nữa đồ gì cần đến đều có thể trực tiếp liệt vào danh sách, trên mặt người nhà họ Lâm lộ ra sự vui mừng khó che dấu nổi.

Nhìn quanh bốn phía cũng không thấy bóng dáng Lâm Á Linh đâu, Hứa Tĩnh Dao nhịn không được hỏi: "Á Linh đâu rồi? Sao con bé không qua hỗ trợ?"

"Nó ở trên lầu chăm sóc Thiên Dật!" Lương Bội Văn ngưng lại chút, nói tiếp: "Nơi này không cần nó!"

*

Lâm Á Linh đứng ở cửa sổ, thu vào tầm mắt tình hình rộn ràng nhốn nháo bên dưới, cô ta ghen tị đến mức nghiến răng nghiến lợi. Lâm Tuyết thế mà cùng Lương Tuấn Đào tu thành chính quả, ngày mai chính là hôn lễ của bọn họ, hơn nữa hôm nay còn phô trương lớn hơn, dường như kinh động cả giới thượng lưu kinh thành, như vậy sao có thể không khiến cô ta đỏ mắt chứ!

Dựa vào cái gì mà thân phận địa vị như nhau, thời điểm bước vào nhà họ Lương xấp xỉ nhau mà hiện tại cô ta vẫn là nữ nô bên cạnh Lương đại thiếu, địa vị cũng không tăng lên, hơn nữa Lương đại thiếu còn là kẻ bị liệt vô dụng nhưng Lâm Tuyết thì lên như diều gặp gió, thuận lợi vui vẻ mà gả cho Lương nhị thiếu? Rất không công bằng!

Quay đầu lại, thấy Lương Thiên Dật còn đang bôi loạn trên vải vẽ tranh sơn dầu, giống như thờ ơ với mọi thứ bên ngoài, tính cách ngang ngược của Lâm Á Linh phát tác, cô ta liền đi ra phía trước, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: "Anh còn ngồi đây vẽ gì hả? Toàn kinh thành cả có thể lẫn không thể động đậy đều chạy tới! Anh là anh cả còn có thể ngồi yên được, chỉ sợ người ngoài nghi ngờ anh không bị liệt mà là đã chết rồi!"

Trong lòng Lương Thiên Dật vốn buồn bực, lúc này nghe thấy tiếng huyên náo của Lâm Á Linh thì giận dữ run cả người, anh ta dứt khoát ném bút vẽ trong tay về phía cô ta.

Lâm Á Linh nghiêng mình né qua, biết đối phương đi đứng không tiện, cô ta chống nạnh mắng: "Đồ bị liệt! Không bản lĩnh tính tình ngược lại không nhỏ! Mở to mắt mà nhìn cho rõ, ngoài bà đây cũng không ai nhẫn nại hầu hạ anh đâu! Coi đi, tiểu yêu tinh Vân gia không tiếp tục xuất hiện nữa rồi! Chậc chậc, người ta ghét bỏ anh đó! Cả ngày ngồi ở xe lăn, ngay cả cửa cũng không ra, anh có ích lợi gì chứ..."

Chưa mắng xong đã thấy Lương Thiên Dật cầm dụng cụ vẽ tranh trong hộp bên cạnh ném qua, Lâm Á Linh nhanh chóng trốn xa, dù sao phòng vẽ tranh này rất lớn, cùng một phế nhân ngồi xe lăn chơi trốn tìm thì cô ta chắc thắng không thua.

Lương Thiên Dật tức giận đến mức khuôn mặt tuấn tú xanh mét, anh ta quát lên: "Người đâu!"

"Hừ!" Lâm Á Linh lại ngẩng cao đầu, không hề sợ anh ta đuổi đi như trước đây, cô ta khinh thường chế giễu: "Có phải muốn đuổi tôi đi không? Nói cho anh biết, bây giờ bà đây không sợ!"

Dù gì Lâm Tuyết sắp danh chính ngôn thuận trở thành Nhị thiếu phu nhân của Lương gia, người nhà họ Lâm cũng nhận được sự bố trí thích đáng, không như trước bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị đuổi ra khỏi cửa. Hơn nữa nghe nói Hứa Tĩnh Dao đã nhận 2 thẻ vàng, phân biệt rõ là chi phí sinh hoạt của cha con họ Lương cấp cho Lâm gia. Tình hình kinh tế trong nhà hẳn được cải thiện, cô ta cũng không cần vì sinh tồn mà phải dựa vào Lương gia không đi.

Chủ yếu là Lương Thiên Dật rất lạnh nhạt với cô ta, hoàn toàn không động vào Lâm Á Linh, cô ta không thể ở đây thủ tiết đến già! Hơn nữa, nếu có danh phận, ít nhất cô ta còn ham mê, nhưng ở trong này cái gì cũng không có cái gì cũng không phải, thậm chí ngay đến tiền cũng không lấy được. Thiếu đi hấp dẫn và động lực, đương nhiên Lâm Á Linh không còn ý chí chiến đấu.

Thay vì ở trong này liều chết sứt mẻ, không bằng rời khỏi Lương gia. Tốt xấu gì vẫn đường đường là Lâm gia nhị tiểu thư, hiện tại Lâm gia có Lương gia làm chỗ dựa vững chắc, như Đông Sơn tái khởi, nếu cô ta muốn tìm người chồng như ý hẳn không thành vấn đề. Cho dù không đủ hiển hách như Lương gia, ít nhất tìm người đàn ông bình thường, khác với Lương Thiên Dật - trông được mà không còn dùng được.

"Cô cút cho tôi! Lập tức cút đi!" Lương Thiên Dật phẫn nộ đập giá vẽ, sau đó điên cuồng ném về phía Lâm Á Linh.

Lâm Á Linh bị đánh đến mức chạy vắt chân lên cổ, trước khi chạy còn oán hận bỏ xuống một câu: "Đồ bị liệt, cứ ngồi xe lăn suốt đời đi!

Lương Bội Văn bố trí tài xế đưa người Lâm gia trở về, khi Lâm Văn Bác được con trai nâng lên xe, Hứa Tĩnh Dao còn kéo tay Lâm Tuyết, nhỏ giọng dặn dò, lúc này bỗng thấy Lâm Á Linh tóc tai bù xù chạy đến, hơn nữa sắc mặt kinh hoàng, giống như sau lưng có gì đáng sợ đang đuổi theo cô ta.

"Ba! Anh!" Lâm Á Linh nhanh chóng qua đây, cô ta không để ý tới sự có mặt của Lương Bội Văn, cảnh vệ binh lái xe và cả ánh mắt kinh ngạc của quản gia lẫn người giúp việc, tự mình lên xe, nói: "Con cùng mọi người trở về!"

"Sao hả?" Lâm Văn Bác nhận ra sự khác thường liền dùng ánh mắt không vui nhìn đứa con gái thứ hai, trách cứ: "Không phải bảo con chăm sóc đại thiếu gia à? Con chạy xuống làm gì?"

"Trời ơi, anh ta còn nhiều người chăm sóc lắm! Không cần tới con đâu!" Lâm Á Linh vội xua tay đáp: "Con cùng về với ba!" Nói xong sợ Lâm Văn Bác phản đối, lại giải thích: "Ngày mai không phải ngày lành kết hôn của Lâm Tuyết à! Con là chị nó, đương nhiên phải về nhà giúp nó chuẩn bị hôn lễ!"

Lấy cớ này ngược lại đường hoàng, hoàn toàn qua được!

Lâm Văn Bác cũng không phản đối nữa, Lâm Thông ở bên cạnh nói thầm: "Có phải mày lại bị Lương đại thiếu đuổi ra ngoài không?"

"Cắt!" Lâm Á Linh lườm hắn một cái, không thèm đáp lại.

Hứa Tĩnh Dao cũng lên xe, quay đầu hướng Lâm Tuyết nói: "Đợi việc ở đây có vẻ ổn, con mau trở về nha! Đêm nay cần nghỉ ngơi sớm, ngày mai mới có thể làm tân nương tử xinh đẹp đó!"

Lâm Tuyết gật đầu mỉm cười: "Cám ơn mẹ, con biết rồi!"

Vẫy tay tiễn xe, cô kiên cường quay lại tiếp tục đấu tranh với núi quần áo kia thì thấy vài chiếc xe Jeep quân dụng tiến vào sân, đoàn xe đỗ lại, mấy chục nữ binh tư thế hiên ngang oai hùng từ bên trong nhảy ra.

Bắt gặp những bóng dáng quen thuộc, trước mắt Lâm Tuyết sáng ngời, hóa ra là đại đội nữ binh! Hơn nữa còn có đại đội trưởng cũ Đỗ Hâm Lôi, đại đội trưởng mới Nhâm Thiên cũng tới!

"Lâm Tuyết, nghe nói ngày mai cô kết hôn, quân khu đặc biệt cho nghỉ, chúng tôi đến xem tân nương tử tiêu chuẩn một chút!" Đỗ Hâm Lôi vẫn thẳng thắn như trước, gặp mặt liền ôm chầm Lâm Tuyết một cái.

Lâm Tuyết thích cô gái này nhất, nhìn nhau một hồi, tươi cười ân cần thăm hỏi tình hình gần đây, biết Đỗ Hâm Lôi ở đại đội vệ sinh rất tốt, vẫn đảm nhiệm chức vụ đại đội trưởng.

Nhâm Thiến thân thiết kéo tay Lâm Tuyết, hỏi: "Này, tân nương tiêu chuẩn! Cũng sắp đám cưới rồi, sao cô còn ở nhà chồng hả?"

Lâm Tuyết hơi ngượng ngùng, bèn giải thích: "Hôn lễ quá gấp gáp, tôi ở lại giúp chuẩn bị! Trước 5h chiều phải trở về đi!"

Dù không có tình cảm gì với Lâm gia nhưng đó cũng là nhà mẹ đẻ Lâm Tuyết, ngày mai kết hôn cô phải xuất giá từ đó.

Lâm Tuyết kéo tay hai chiến hữu, thăm hỏi những nữ binh khác trong đại đội, bọn họ cùng tiến về đại sảnh ngồi xuống. Người giúp việc đưa nước trà, hạt dưa lên, còn có các loại hoa quả tươi và mứt kẹo linh tinh cùng điểm tâm mà các cô gái vẫn thích.

Mọi người vừa uống trà ăn đồ ăn vặt, vừa tán gẫu những chuyện thú vị trong bộ đội. Họ nhắc tới Thẩm Doanh Doanh và mấy sinh viên trường sĩ quan kia, tất cả đều cười không ngừng, kể rằng mấy người đó đều tìm quan hệ chung quanh với hi vọng được rời khỏi Phi Ưng đoàn!

"Lương thủ trưởng đúng là mặt trời! Anh ấy chiếu tới chỗ nào, oanh oanh yến yến liền bay theo hướng đó! Có ông xã ưu tú như vậy cũng bị áp lực, cô nên chú ý một chút!" Đỗ Hâm Lôi bắt đầu đùa giỡn đầy thiện ý .

Lâm Tuyết hơi giương môi, nói: "Thả anh ấy ra 100 thước, để những oanh oanh yến yến đó qua xem thấy nghiện, thật ra sợi dây trong tay tôi chặt lắm!"

Mọi người cười rộ lên, cảm thấy Lâm Tuyết giữa hài hước lộ ra tự tin, chỉ bằng phong độ thong dong lúc này cũng đúng đủ tư cách làm vợ Lương Tuấn Đào!

Nhâm Thiến xúc động mà phát biểu: "Thảo nào Lương thủ trưởng thích cô, so với con gái bình thường, cô có gì đó mà bọn tôi không có, hẳn đó là điều thủ trưởng thích!"

"Đang nói chuyện gì thế? Vui vẻ vậy à?" Lương Tuấn Đào nghe tin nữ binh đại đội Phi Ưng Đoàn đến đây, giữa lúc bận bịu liền bớt thời gian qua đây xem một cái.

Nhìn thấy chiến thần trong suy nghĩ ăn bận trang phục ở nhà, thoạt nhìn càng chân thực mê người, các nữ binh tức thì như chim nhỏ nhảy lên, quay chung quanh vầng thái dương của mình ríu ra ríu rít cười đùa không ngừng.

"Thủ trưởng, sắp thành tân lang rồi, trước khi bước vào tầng lớp đã kết hôn, có phải nên chụp cùng chúng tôi một bức ảnh lưu niệm để sau này nhớ lại hay không!" Nhâm Thiến cười khẽ nói với Lương Tuấn Đào.

Do lần đó Thẩm Doanh Doanh mang theo sinh viên trường sĩ quan ăn hiếp Lâm Tuyết, tại thời khắc mấu chốt cô dũng cảm xuất hiện, kết quả được Lương Tuấn Đào ưu ái, đề bạt từ một nữ binh binh thường lên làm đại đội trưởng, ơn tri ngộ này khiến Nhậm Thiến cả đời khó quên, trong lòng sinh cảm kích với hắn, đồng thời cũng không nhịn được mà cảm thán: may mắn của cô hoàn toàn là nhờ Lâm Tuyết!

Nếu nói Lương Tuấn Đào là vầng thái dương của đại đội nữ binh bọn họ thì Lâm Tuyết chính là mặt trời của Lương Tuấn Đào, bất kể là cách chức Thẩm Doanh Doanh hay thăng chức cho Nhâm Thiến, quan trọng là mọi kết quả đều liên quan tới Lâm Tuyết.

Lương Tuấn Đào sảng khoái đáp ứng yêu cầu của các nữ binh, hắn nói muốn đi thay quân trang trước, Nhâm Thiến liều mạng kéo hắn không cho đổi, những nữ binh khác cũng la hét không cho đi. Khi không mặc quân trang, Lương Tuấn Đào thoạt nhìn thiếu mất uy nghiêm và khí phách của người lính nhưng lại thêm vẻ gợi cảm và tà mị của đàn ông, nhìn qua càng trêu chọc say mệ.

Vì thế, Lương thủ trưởng mặc trang phục ở nhà, bên cạnh là một đám oanh oanh yến yến mê muội mặc quân trang màu lục, có mấy người còn cố ý chen vào ngực hắn, thoạt nhìn đúng là hoa thơm cỏ lạ hầu hạ chung quanh, trái ôm phải ấp.

Máy chụp hình kêu lên tách tách, một tấm ảnh hoàn mỹ, hơn nữa ý nghĩa không giống bình thường, cứ như vậy sinh ra rực rỡ, vang lên khúc nhạc báo hiệu Lương thủ trưởng sắp chấm dứt thời kì độc thân hoàng kim của mình.

Chỉ có Lâm Tuyết và Đỗ Hâm Lôi không qua giúp vui, hai người nhìn nhau cười cười, cũng không hỏi đối phương vì cái gì không qua đó, bởi trong long bọn họ đều hiểu lẫn nhau.

Lâm Tuyết đã có được Lương Tuấn Đào, cô không thể cảm nhận được sự lưu luyến tiếc nuối khó bỏ của những nữ binh kia; Đỗ Hâm Lôi đã có người yêu nên không dậy nổi hứng thú giúp vui.

Chụp xong ảnh chung, Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết lại cùng mọi người ở uống trà nói chuyện phiếm. Đúng lúc này, từ bệnh viện truyền đến tin vui, nói Lương Đống đã hồi tỉnh lần hai, hơn nữa hiện tượng suy tim dần biến mất, đã không cần đến ống thở.

Đây chính là việc đại hỷ khiến tinh thần tất cả mọi người phấn chấn. Tức thì nhiều người đều thảo luận: "Đây là gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái! Lão thủ trưởng lâm bệnh gặp việc vui, lại có thể khỏe hơn phân nửa!"

Xung hỉ là truyền thuyết lâu đời, sự việc hôm nay khiến bọn họ cảm thấy cách nói này cũng không phải lời lẽ vô căn cứ. Có lẽ nhân tố chính ở đây là phương diện tâm lý, bên người phát sinh việc vui tâm tình sẽ thay đổi tốt hơn, tâm tình tốt mọi thứ sẽ tràn ngập hi vọng, lực miễn dịch của thân thể cũng tăng mạnh, bệnh tình tự nhiên tốt lên nhanh chóng.

Đương nhiên, tình hình trước mắt với Lương Đống mà nói, tính mạng có thể thoát khỏi nguy hiểm, khôi phục thể lực là tin vui lớn nhất. Nếu ông cụ có thể khôi phục sức khỏe đạt mức tiêu chuẩn trước khi phát bệnh, có thể xét tới việc phẫu thuật nối mạch máu tim.

Do không thoát thân được, Lương Tuấn Đào bảo người đem ảnh chụp với Lâm Tuyết, bức ảnh vừa chụp với nhóm nữ binh, cùng với ảnh chụp lại cảnh giăng đèn kết hoa vui vẻ trong nhà và tấm biển 《 Quân hôn khuynh thành 》mà Lãnh Lệnh Huy tự tay viết đến bệnh viện, để lão gia vừa hồi tỉnh xem qua, khiến ông cụ vui vẻ một chút.

Kế tiếp, không khí tăng cao. Biệt Lương Đống thoát khỏi nguy hiểm, mọi người chơi đùa ầm ĩ càng không kiêng nể gì. Bọn họ đều là quân nhân, ở cùng một chỗ đương nhiên có đề tài chung, náo nhiệt đến mức suýt nữa tung cả nóc nhà.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, thấy không còn sớm nữa, Lâm Tuyết cũng nên về nhà mẹ đẻ cô rồi, Lương Tuấn Đào liền dẫn mọi người vào phòng khách, tham quan bức tường chính diện treo tấm biển.

"Lãnh lão gia tự tay viết đấy, thế nào hả? Có khí phách không!" Hắn hơi đắc ý khoe khoang.

Không phải vì thân phận ngạo nhân - Phó chủ tịch Quân bộ của Lãnh Lệnh Huy, mà là bởi bản thân ông chính là một nhà thư họa đương đại kiệt xuất,có ảnh hưởng sâu sắc trong giới thi họa, tranh chữ của ông có thể nói là nghìn vàng khó cầu! Hơn nữa vài năm gần đây, do bận bịu quân vụ, ông càng ít thời gian cầm bút nên bút tích càng thêm quý giá.

Lương Thiên Dật từng bái Lãnh Lệnh Huy làm thầy, hai đứa cháu của Lãnh lão gia cũng chia nhau tài năng điêu khắc, hội họa và thư pháp của ông cụ.

Chái trai trưởng Lãnh Trí Thần khắc con dấu là đương đại nhất tuyệt, cháu trai thứ Lãnh Bân thơ họa cũng cực kì có lực ảnh hưởng, ở phương diện tranh phong cảnh sơn thủy càng là cường hạng, những điều này là kết quả của việc từ nhỏ họ đã sống trong môi trường mắt thấy tai nghe. Lúc trước Lãnh Bân cũng là bắt gặp Hà Hiểu Mạn đang vẽ tả thực ở núi Cửu Thanh tại thành phố A, đầu tiên anh ta thấy hứng thú với tranh của cô, khi cảm thấy hứng thú với con người cô mới phát hiện hóa ra hai người bọn họ đã quen biết nhau từ bé.

"Quân hôn khuynh thành! Trời ạ, Lãnh lão gia thật tài tình!"

"Chữ như vậy mới tương xứng với bức ảnh cưới lớn thế này, kết hợp tốt a! Thật là tuyệt diệu!"

"Oa! Chữ đẹp quá! Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhìn thấy bút tích chân thực của Lãnh lão gia chứ không phải tại trên TV hay trên tạp chí!"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện