Q.2 - Chương 29: Tôi Sẽ Ghen Tị, Sẽ Ăn Dấm Chua!
Sẩm tối gần hoàng hôn. Màn đêm dần trở nên dày đặc, đèn điện được bật lên.
Lâm Tuyết lẳng lặng ngồi tựa bên cửa sổ, chăm chú nhìn dòng đèn bên ngoài, suy nghĩ dường như đã bay xa.
Bộ sườn xám đỏ thẫm thêu hoa ôm trọn đường cong hấp dẫn, phác họa bóng dáng nhìn nghiêng xinh đẹp như họa của cô.
Lương Tuấn Đào không quấy nhiễu Lâm Tuyết mà chỉ yên lặng thưởng thức trọn vẹn vẻ đẹp trầm tư của mỹ nhân, nghĩ đến chuyện từ nay về sau cô là người vợ duy nhất của mình, trong lòng hắn thỏa mãn vô cùng và tràn đầy hạnh phúc, làm hắn tự nhiên sinh ra một loại kích động phấn khởi.
Âu phục đã sớm cởi ra, hắn vẫn cảm thấy nóng liền dứt khoát kéo áo sơmi ra, ánh mắt lang tính nguy hiểm bắt đầu dò xét đường cong nữ tính.
Lâm Tuyết cũng không xa lạ gì trước cái nhìn chăm chú động dục nóng rực của hắn, cô quay sang liếc nhìn đôi mắt rạng rỡ kia, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Anh cài nút áo sơ mi cho tốt, thấy thế này ông nội sẽ phê bình anh, ngày đại hỉ mà quần áo không chỉnh tề!"
Con quỷ nhỏ này! Thấy cô, Lương Tuấn Đào liền không tự chủ được. . . Nhưng thời điểm hiện tại chỉ có cách tự kiềm chế, hắn áp xuống dục niệm, vẫy vẫy tay với cô, tà mị cười mềm: "Bà xã, giúp ông xã cài lại nút áo đi!"
Đồ lưu manh háo sắc! Lâm Tuyết bật cười, cô nghiêng người, quả thực vươn tay cài lại cúc áo cho hắn. Hết cách, đôi khi đàn ông giống như đứa trẻ to xác chưa lớn, hắn có phương pháp làm nũng độc đáo của hắn. Thỉnh thoảng, cô cũng cưng chìu hắn vậy!
Hơi thở phụ nữ phảng phất trước ngực Lương Tuấn Đào khiến hắn ngứa ngáy từng trận, trong lòng thật ra càng ngứa ngáy hơn, hắn hận không thể lập tức bổ nhào vào tử hình Lâm Tuyết ngay tại trận!
Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng tự sướng trong đầu, không thể biến thành hành động, chẳng qua tạm thời chưa thể ăn cô nhưng hôn một cái, sờ sờ thì vẫn có thể! Bà xã hắn đó! Hắn đương nhiên có quyền hưởng phúc lợi này!
Rõ ràng Lâm Tuyết đang nghiêm túc cài khuya cho hắn, không biết như thế nào lại chọc cho người kia thú tính đại phát, kéo cô vào ngực, điên cuồng mà hôn môi một hồi.
"Đừng, " cô vội vàng dùng sức giãy dụa, kháng nghị nói: "Anh buông ra! Cẩn thận làm hỏng lớp trang điểm!"
Cô nói có lý, lớp trang điểm hoàn mỹ không tỳ vết như vậy mà bị hỏng thì thật đáng tiếc. Lương Tuấn Đào buông miệng nhỏ ra, chưa thỏa mãn liếm liếm môi mình, sau đó cười tà, nói: "Anh hôn ở chỗ em không trang điểm vậy!"
Lâm Tuyết xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng khước từ hắn, cô chỉ chỉ vào sĩ quan cao cấp đang lái xe phía trước, ý bảo hắn thu lại chút rồi hạ giọng trách mắng: "Anh tìm đường chết à!"
Người lái xe kia là lão lái xe lâu năm bên cạnh Lương Đống, ông nhập ngũ chưa lâu liền tới lái xe suốt ba mươi năm qua. Cảnh đôi vợ chồng son thân mật đùa giỡn phía sau đương nhiên thu hết vào tầm mắt ông nhưng ông chỉ hiền lành mỉm cười, không quấy rầy bọn họ.
*
Vất vả lắm mới tới bệnh viện, lái xe vừa dừng, Lâm Tuyết liền như chạy trốn khỏi xe!
Người đàn ông kia chẳng khác gì con sói đói bụng ngàn năm, hắn như hận không thể gặm khắp toàn thân cô. Nếu không phải là đến bệnh viện thăm hỏi Lương Đống, lái xe lại là người già, không chừng hắn. . . nghĩ lại xấu hổ muốn chết.
Lương Tuấn Đào cũng xuống xe, một tay vắt áo khoác, hắn vừa gấp gáp đi qua vừa gọi bà xã nhỏ xinh đẹp mới thấy mình đã bỏ chạy: "Bà xã, chờ anh chút!"
Trời ạ! Trong bệnh viện nhiều người như vậy, hắn có thể nhỏ giọng chút không? Lâm Tuyết dừng bước, đợi hắn đến trước mặt, liền thấp giọng dặn dò: "Anh đừng tiếp tục phát tình bậy bạ, nghe chưa?"
Người đàn ông kia tỏ ra vô tội: "Anh phát tình với bà xã của mình thì có gì sai hả?"
"Cũng phải xem hoàn cảnh chứ!" Lâm Tuyết trịnh trọng cảnh cáo hắn: "Nếu tiếp tục phát tình linh tinh em sẽ không để ý tới anh nữa!"
Thấy hai má Lâm Tuyết đỏ ửng, quả thực so với bất cứ má hồng trang điểm nào cũng xinh đẹp hơn, đôi mắt hắn chớp chớp, hắn nhẹ nhàng nắm tay cô, không đợi cô nhắc lại kháng nghị đã kéo đến gần miệng.
Đúng là một kẻ khó chơi, Lâm Tuyết bất đắc dĩ rồi bị hành động kế tiếp của đối phương làm cho cảm động.
Hắn kéo tay cô đến bên miệng, không hề cợt nhả, mà mở tay cô ra, tiếp theo nhẹ nhàng ấn xuống lòng bàn tay một nụ hôn. Lương Tuấn Đào nâng mắt nhìn cô, dương môi nói: "Anh biết rồi."
Trong lòng Lâm Tuyết hơi cảm động và rung động ngọt ngào nhè nhẹ. Cô ngượng ngùng hạ mắt, mặt mũi đỏ ửng càng đẹp mê người.
*
Khi đặt chân vào phòng chăm sóc đặc biệt, Lương Đống dưới sự phục vụ của mọi người vừa dùng xong bữa tối đơn giản. Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết cùng vào liền bắt gặp nữ y tá trẻ bưng nửa bát cháo loãng và nửa đĩa rau cải đang hướng về phía ngoài.
Lương Tuấn Đào không khỏi mừng rỡ, hỏi: "Ông nội, ông ăn gì vậy?"
Nữ y tá dừng bước, kích động nhìn Lương Tuấn Đào, ánh mắt si mê, ngay cả trả lời cũng quên mất. Được thấy chiến thần trong truyền thuyết ở khoảng cách gần như vậy thật khiến người ta đến cả hít thở cũng phải ngưng lại, rất đẹp trai a! Quả thực so với ảnh chụp hắn còn đẹp trai gấp trăm lần!
Thấy ánh mắt y tá trẻ lộ ra kinh động chỉ lo quan sát hắn, Lâm Tuyết ở bên hé miệng cười nhạt, Lương Tuấn Đào cảm thấy có chút không thú vị, liền không tiếp tục để ý tới cô y tá đã hoàn toàn hóa đá kia, hắn kéo bà xã mình tới trước giường rbệnh.
Người của Lương gia đều có mặt đông đủ, ngay cả Lương Thiên Dật không lộ diện từ lâu cũng ngồi trong xe lăn ở trước giường. Lưu Dương và Mã Đồng Đồng đang ở đây, Lương Bội Văn ngồi cùng Lưu Mỹ Quân, Lương Trọng Toàn và Lưu Vận Ngô thì nâng Lương Đống ngồi thẳng, đem một cái gối đặt vào sau lưng ông cụ để đỡ lúc ngồi.
Uống nửa bát cháo, ăn nửa đĩa rau xong, Lương Đống khôi phục chút sức lực và tinh thần. Lúc này ông nửa ngồi nửa nằm ở đó, thấy Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết cùng qua, trong lòng hết sức vui vẻ.
"Ông nội!" Hai người tiến lên, một người nắm tay ông cụ, cảm thấy thập phần vui sướng. Lương Tuấn Đào hỏi: " Ông thấy sao rồi?"
"Trong thời gian ngắn phỏng chừng Diêm vương chưa muốn thu nhận ông đâu!" Lương Đống điềm nhiên như không mà trêu chọc, "Đến điện Diêm Vương thị sát một vòng, người ta ghét ông vì đã giở giọng trịch thượng, càng đuổi ông v
ề!"
Lời ông cụ hài hước khiến mọi người không nhịn được cười, đương nhiên khác với bầu không khí buồn rầu áp lực trước đó.
"Xem ra Lâm Tuyết đúng là phúc tinh của nhà họ Lương chúng ta rồi! Con bé vừa gả cho Tuấn Đào, bệnh của ba đã tốt lên phân nửa, sau này chỉ cần vợ chồng chúng hòa thuận, cam đoan rằng thân thể ba sẽ mau khỏe, có thể thọ đến trăm tuổi!" Lương Bội Văn cười haha trêu chọc.
"Sống đến một trăm tuổi ư, vậy cũng ghê gớm quá, chẳng phải sẽ thành lão tai họa à!" Lương Đống cười tủm tỉm tự giễu.
Lương Trọng Toàn vội vàng nói: "Hiện tại y học phát triển, người già trăm tuổi đâu có gì kỳ lạ, nghe nói cũng có ông cụ một trăm ba - bốn mươi tuổi đó!"
"Xem ra ba rất có duyên với cháu dâu nhỏ, con bé gả vào cửa, ba liền biến nguy thành an. Sau này hai ông cháu gặp mặt, cùng trò chuyện, đối với thân thể và tâm tình ba đều có lợi!" Lưu Vận Ngô cũng phụ họa theo.
Lưu Mỹ Quân phẫn nộ mà bĩu môi, trước đây "Đại tiên" bà ta tìm về đã chứng minh Lâm Tuyết là sao chổi, còn nói cô khắc cha khắc chồng gì gì đó, hiện tại chẳng khác gì tự tát vào mặt mình, thật sự có chút xấu hổ ngượng ngập.
"Lấy kính cho tôi!" Lương Đống ra chỉ thị cho lính cần vụ bên cạnh, người kia vội vàng mang hộp đến, lấy ra kính lão, Lương Đống đeo kính vào, lúc này mới cẩn thận quan sát Lâm Tuyết. Thật lâu sau, khen ngợi: "Đúng là đứa trẻ tiêu biểu, khí chất tốt, dáng dấp xinh đẹp, mấu chốt là không đắc chí, Tuấn Đào cưới được người vợ như vậy nhất định phải đối xử tốt!"
"Cháu biết rồi!" Lương Tuấn Đào thoải mái ôm Lâm Tuyết vào ngực, ở trước mặt mọi người vừa đáp lại lời ông cụ vừa tỏ rõ thái độ với mọi người, cũng hứa với Lâm Tuyết: "Sau này cô ấy chính là bảo bối trong lòng bàn tay cháu, không đối xử tốt với cô ấy thì cháu đối tốt với ai đây?"
Tất cả mọi người cười rộ lên, Lâm Tuyết thì ngượng ngùng hạ tầm mắt, trong tim dường như có chút loạn.
Tất cả đều là sự thật ư? Giữa lúc hoảng hốt, cô tựa hồ ngửi thấy một tia hương vị hạnh phúc. Dù không có tình yêu, cô vẫn kì vọng vào cuộc hôn nhân này, bởi hết thảy đều là chân thực, không có phần giả bộ!
Bên trong người đàn ông kia cũng không làm dáng giả dối, hắn thích là thích, vui vẻ là vui vẻ, không thích thì không vui vẻ, hắn không cần vì bất cứ lí do gì mà gượng ép bản thân, càng không giống Lương Thiên Dật, vì nguyên nhân nào đó không muốn để ai biết mà giữ người đàn bà mình không thích ở bên cạnh.
Một thân sườn xám đỏ thẫm thêu hoa của Lâm Tuyết thoạt nhìn quả thực làm phòng bệnh tăng thêm sắc thái vui vẻ, ông cụ vui tươi hớn hở, tinh thần không tồi, nói mấy câu cũng không tiếp tục thở hổn hển, thấy con trai muốn đỡ mình nằm xuống, ông liền xua tay ngăn cản.
"Lưu Dương, " Lương Đống gọi: "Đưa bạn gái cháu qua đây cho ông xem!"
Lâm Tuyết đã sớm chú ý tới Mã Đồng Đồng, chẳng qua đối phương vẫn luôn cúi đầu, cố gắng lảng tránh ánh mắt cô, hai người cũng không trò chuyện với nhau.
Lúc này nghe thấy Lương Đống yêu cầu được thấy bạn gái Lưu Dương, mọi ánh mắt và lực chú ý lại chuyển qua Mã Đồng Đồng.
Lưu Dương vẫn là bộ dáng xốc xếch bất cần đời, lúc này anh ta kéo tay Mã Đồng Đồng, đẩy cô tới trước mặt ông mình, giới thiệu: "Ông ngoại, cô ấy là vợ cháu! Ông nghe cho rõ ạ, là bà xã, không phải bạn gái!"
Lời này nghe có chút kì quái, nhưng mọi người cũng không để bụng. Bọn họ đều cảm thấy Lưu Dương thập phần vô lại, cũng là cố ý nói giỡn. Cái gì mà bạn gái với bà xã chứ, chẳng qua chỉ thiếu tờ giấy mà thôi, những chuyện khác trong lòng mọi người biết rõ.
Mã Đồng Đồng ngẩng đầu, mỉm cười chào Lương Đống đang quan sát cô: "Cháu chào ông ngoại! Cháu họ Mã, tên Đồng Đồng!"
"Ừ " ông cụ bị tên cô chọc nở nụ cười: "Mã - Đồng - Đồng!"
"Đồng là thời niên thiếu, không phải là cái bô ạ!" Mã Đồng Đồng thoạt nhìn vẫn vui vẻ thẳng thắn như vậy, cô tinh nghịch làm mặt quỷ với Lương Đống: "Ông ngoại đừng có nghe nhầm!"
Lương Đống xoay người nói với con gái mình: "Cô bé này rất thú vị!"
Lương Bội Văn gượng cười đáp: "Đột nhiên đưa về . . Con và cha nó đều chưa chuẩn bị tâm lý!" Nói tới đây, bà và chồng cùng nhìn nhau, vẻ mặt hơi kì quái.
Những người khác cũng không cảm thấy có gì khác thường, đâu ai tưởng tượng được Lưu Dương đã noi gương anh họ mình Lương Tuấn Đào, cũng tiền trảm hậu tấu, âm thầm cùng một cô gái đi lĩnh giấy đăng kí kết hôn, sau đó trực tiếp đưa người về nhà.
May mắn là vợ chồng họ Lưu tương đối tiến bộ, bằng không đã bị con trai bảo bối của mình làm cho điên lên. Nếu Lưu Dương thật tình thích cô bé này, họ sẽ không vì gia thế của đối phương mà ngăn cản con trai.
Chỉ là ... mọi thứ quá đột ngột, thực khiến bọn họ chưa kịp chuẩn bị tư tưởng.
"Người trẻ tuổi, hiện tại đang thịnh hành chuyện yêu nhanh cưới nhanh!" Ông cụ ngược lại rất tiến bộ, không hề ngạc nhiên: "Mấu chốt là tình cảm, bọn chúng đã ưng ý nhau, đừng ai ngăn cản!"
Lâm Tuyết đi lên trước, khuyên nhủ: "Ông nội, thân thể ông vừa khỏe lên chút, ông mệt chưa ạ? Ông cứ nằm xuống nói chuyện sẽ tốt hơn!"
Lương Đống gật gật đầu, đồng ý với đề nghị của Lâm Tuyết. Vì thế, đôi vợ chồng son Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào cùng đỡ ông cụ từ từ nằm xuống.
Nói chuyện trong chốc lát, mọi người cũng đều sợ ông cụ mệt, liền đề nghị tản ra để ông cụ nghỉ ngơi. Lúc này, Lương Đống ho một tiếng, còn bảo: "Từ từ, ông còn có mấy câu muốn nói với Thiên Dật!"
Từ đầu đến cuối, Lương Thiên Dật luôn im lặng, bất kể hoàn cảnh chung quanh náo nhiệt vui mừng cỡ nào, anh ta vẫn duy trì diện mạo vốn có, không mừng không giận, bất động không lay động, sắm vai người ngoài cuộc.
Anh ta ở đây chỉ để làm ông nội yên tâm, để ông nội biết anh ta mọi thứ đều tốt.
Nhưng khi thấy Lương Thiên Dật, trong lòng Lương Đống như bị kim đâm khó chịu, ông cụ nhìn ra đứa cháu này uể oải suy sút đến mức lợi hại! Vị sĩ quan trẻ tuổi với phong thái hiên ngang hai năm trước đã hoàn toàn biến mất, hiện tại Lương Thiên Dật chỉ là thanh niên có hình dáng độc đáo cô tịch.
Nghe Lương Đống gọi tên, Lương Thiên Dật chuyển động xe lăn, chậm rãi tới gần giường bệnh, hỏi: "Ông nội gọi cháu có chuyện gì?"
"Thiên Dật!" Lương Đống nghiêng mặt, không có bất cứ câu răn dạy hay lời khách sáo nào, chỉ nói với anh ta ngắn gọn rõ ràng: "Cháu nên cưới vợ đi!"
Lương Thiên Dật cúi đầu không đáp, thật lâu sau mới cười khổ nói: "Bộ dạng hiện tại của cháu. . . Ai sẽ theo cháu đây?"
"Cháu trai ưu tú nhất của ông! Dù ngồi ở xe lăn vẫn có nhiều cô gái hâm mộ như thường, chẳng qua trong lòng cháu đã có người rồi!" Đôi mắt lợi hại của Lương Đống ngưng lại nhìn cháu trai, ông cụ không hề xem nhẹ sự rung động hiện lên trên mặt anh ta. "Hoặc theo đuổi lấy cô gái ấy về làm vợ, hoặc nếu người ta đã lập gia đình rồi, cháu hãy tìm người có vẻ ổn rồi kết hôn đi! Đã không còn nhỏ nữa, nên lập gia đình thôi!"
Cả đời Lương Đống gặp qua vô số người, vừa nhìn đã chuẩn! Từ lúc Lâm Tuyết vào cửa, Lưu Dương vẫn luôn đuổi theo chuyển động của cô, cái loại trông mong mà không được, tiếc nuối và ái mộ ấy rất rõ ràng, sao ông cụ có thể không nhìn ra? Chẳng qua Lâm Tuyết gả cho Lương Tuấn Đào, cũng là anh họ của Lưu Dương, cho nên Lưu Dương mới có thể tìm bạn gái nhanh như vậy, tốc độ cực nhanh khiến vợ chồng Lưu gia đều cảm thấy giật mình.
Nguyên nhân trong đó, kỳ thật Lương Đống vừa thấy đã sớm hiểu ngay. Khi mất đi tình yêu, chọn hôn nhân - là lựa chọn sáng suốt của bất cứ người đàn ông nào.
Thấm thía lời khuyên bảo của ông nội, Lương Thiên Dật im lặng thật lâu mà không nói gì.
Anh ta không có cách nào ép buộc bản thân, Lâm Á Linh làm anh ta hiểu ra, ngoài Vân Đóa, anh ta hoàn toàn không tự nguyện gần gũi với bất cứ cô gái nào khác! Trái tim anh ta vẫn chưa đủ tàn nhẫn, nếu anh ta đủ máu lạnh thì đã cưới Lâm Á Linh, khiến cô ta cả đời sống trong lớp vỏ hôn nhân hữu danh vô thực. Nhưng, Lương Thiên Dật không làm vậy, thứ nhất có lẽ anh ta không muốn tàn nhẫn hủy diệt Lâm Á Linh khi còn sống, dù cô ta đáng ghét nhưng không phải kẻ đại ác, cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc. Thứ hai, anh ta vẫn tồn tại vài phần hi vọng và ảo tưởng với Vân Đóa.
Đúng vậy, ngoài Vân Đóa, anh ta hết cách làm vợ chồng bình thường với bất cứ người phụ nữ nào!
"Cho cháu. . . một năm!" Giữa lúc yên tĩnh, Lương Thiên Dật ngẩng đầu, trịnh trọng hứa với ông nội: "Một năm sau nếu cháu chưa tìm được người phụ nữ mình yêu, cháu sẽ chấp nhận sự sắp xếp của gia đình!"