Quyển 2 - Chương 77-2: Nửa đêm kinh hồn 2
Editor: Puck - Diễn đàn
Không đợi anh cảm động xong, chỉ thấy Lương Tuấn Đào đi tới, cánh môi mím chặt, một đôi đôi mắt thâm thúy cười như không cười, “Anh vợ, anh được đó! Vài ngày không gặp, bản lĩnh tăng trưởng, lại ném tới mấy chục triệu, trâu bò!”
Lâm Thông nghe lời này không giống như lời hay, vội vàng cười làm lành giải thích: “Anh bị người ta lừa rồi! Lần sau cũng không dám nữa!”
Lương Tuấn Đào đưa tay túm lấy cổ áo anh ta, thân hình anh cao lớn cường tráng, Lâm Thông gầy yếu ở trước mặt anh giống như một con hạc tiên cổ dài chân mảnh, rất dễ dàng đã xách lên.
“Này, đừng đừng, em rể… Có lời gì từ từ nói!” Lâm Thông bị cổ áo thít chặt đến không thở nổi, mặt khổ sở cầu xin tha thứ, “Anh sai rồi… Về sau sẽ nhớ lâu, cũng không dám đi vào sòng bạc nữa! Lần sau nếu như tái phạm, sẽ để cho sét đánh chết anh!”
“Nói lời lừa dối con nít ba tuổi hả Nếu sét có thể đánh anh, còn có thể lưu anh thứ đồ gây tai họa đến bây giờ?” Tay Lương Tuấn Đào túm lấy cổ áo anh ta còn không buông ra, tay khác đã lấy kính mắt của anh ta ném xuống đất, thuận tiện dẫm một cước.
"Rắc rắc!" Một âm thanh vang lên, mắt kính vỡ thành mảnh nhỏ dưới giày da, tuyên bố tuổi thọ đã hoàn thành.
“Ôi, mắt kính của tôi!” Lâm Thông là một người cận thị độ cao, rời xa mắt kính tương đương với mù, hai tay vội vàng thò ra sờ soạng khắp nơi.
“Bể! Mắt của anh bị cận thị lỗ tai cũng dùng không được sao? Không nghe thấy bị tôi đạp bể hả!” Lương Tuấn Đào tức giận đẩy anh ta một phát, lạnh giọng cảnh cáo, “Anh con mẹ nó về sau bớt thêm phiền cho tôi! Số tiền kia anh nhớ lấy cho tôi! Coi như anh thiếu nợ tôi một khoản, về sau nếu lại dám đánh bạc, trước tiên trả hết khoản nợ này!”
“A! Anh nhớ kỹ rồi, cũng không dám nữa!” Sao Lâm Thông dám nói chuyện lớn tiếng, ngập ngừng nói, “Anh… Anh không có mắt kính trở về như thế nào?” di3nd@nl3qu.yd0n
“Mò trở về!” Lương Tuấn Đào nhướn mày, ra lệnh với những người bên cạnh, “Mấy người đều không cần quản khỉ gió gì anh ta, để cho anh ta tự mình mò về!”
Nói xong, anh liền kéo Lâm Tuyết nghênh ngang rời đi!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Nếu không phải em khiến cho nhớ nhung điên cuồng phá vỡ cửa sổ mái nhà, anh sẽ không phát hiện ra vắng vẻ trên gối đầu… Nhớ lại quảng trường chật chội giả bộ như em còn ở bên cạnh, giống như em thích dựa vào bờ vai anh nhất!”
Trong mờ mờ ảo ảo, Vân Đóa dường như nghe được một giọng nam trong trẻo dễ nghe hát một bài hát cô biết rất rõ. Trong giấc mộng nửa tỉnh nửa ngủ, cô đang ôm hôn một người con trai. Môi của anh thật mềm, lưỡi của anh nghịch ngợm như vậy, như con rắn trượt vào trong miệng mang hơi thở mùi đàn hương của cô, liếm khắp mỗi một góc một tấc khoang miệng.
Bàn tay to vuốt ve gò đất vừa mới nhô lên của cô, gọi đùa “Vượng tử bánh bao nhỏ”!
“Ghét, chê em nhỏ còn sờ em, không biết xấu hổ!”
“Anh cứ thích ăn ‘Vượng tử bánh bao nhỏ’!”
“…”
Bọn họ ôm hôn nhau ngã trên cỏ mềm mại, ánh trời chiều hạ xuống nơi chân trời, giống như rơi lại không rơi, ánh nắng chiều rực rỡ nửa bầu trời tươi đẹp, gió nhẹ lướt qua, cỏ thơm um tùm.
“Câu thơ đầu tiên đầy điên cuồng ca khúc đầu tiên khó quên, lần đầu tiên hôn môi em quật cường của em! Sao băng xán lạn đầu tiên nguyện vọng hồn nhiên đầu tiên, lời hứa đầu tiên hoang đường xinh đẹp!”
Tiếng ca càng lúc càng rõ ràng, cảnh trong mơ càng lúc càng mơ hồ, một cái giật mình, Vân Đóa hoàn toàn tỉnh lại.
Cô dụi đôi mắt nhập nhèm, nhìn đèn trong phòng ngủ sáng, chẳng lẽ trời sáng rồi sao? di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Ôi, quá lãng mạn rồi! Nếu có người nửa đêm ở dưới ký túc xá hát tình ca, kêu tớ bỏ trốn với anh ấy ngay tại chỗ cũng tình nguyện!” Một âm thanh hoa si thở dài, nghe giọng nói thèm thuồng này, có thể tưởng tượng cô ấy nhất định mặt tràn đầy trái tim hồng.
“Chính là thế! Người đàn ông đẹp trai như vậy, hát lại dễ nghe như thế, nhất định chính là bạch mã hoàng tử bản thực tế rồi!” Đây nhất định mặt tràn đầy sao.
“Sai lầm rồi, là hoàng tử bảo mã! Không thấy anh ấy lái một chiếc xe thể thao BMW rất xa hoa sao? Trời ạ! Cao phú soái thứ thiệt!” Người này tương đối thực tế chút.
(*) Bảo mã: Phiên âm Hán Việt của BMW. Cao phú soái: Cao = cao to, giỏi giang; phú = giàu có; soái = đẹp trai.
Người cuối cùng cắn răng nghiến lợi nói: “Sao Vân Đóa còn có thể ngủ được chứ? Thật phục cậu ấy! Cô nhóc không tim không phổi!”
Hả? Xảy ra chuyện gì? Vân Đóa vừa tỉnh lại, mơ mơ màng màng, cô nhìn đồng hồ treo trên tường, kim chỉ giờ và kim chỉ phút trùng nhau, chính là mười hai giờ khuya!
Trời ạ! Lập tức hoàn toàn tỉnh táo lại, cô nhảy xuống giường, thấy bốn cô bạn cùng phòng đều tập trung phía trước cửa sổ, tùy tiện bình luận ra bên ngoài, hoàn toàn là bốn con cú đêm không hơn không kém.
“Có chuyện gì?” Vân Đóa cho rằng bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng muốn chen qua nhìn một chút, vấn đề là bốn thứ hàng này chặn cửa sổ cực kỳ chặt chẽ, cô nhìn không tới.
“Ha!” Nghe được giọng của cô, bốn người kia phản xạ có điều kiện đồng loạt xoay người lại, “Vân đại tiểu thư, cậu cuối cùng đã tỉnh!”
Họ tự động nhường cửa sổ, để Vân Đóa tới đây, nhiệt tình chỉ ra ngoài cửa sổ, cố ý nháy mắt le lưỡi: “Người theo đuổi điên cuồng nhất trong lịch sử xây dựng của đại học T!”
“Em dạy cho anh lương thiện trong tình yêu em dạy cho anh dã man của hận thù, em dạy cho anh quên thứ nên quên quá nhiều tổn thương. Những thứ em dạy cho anh khiến nhớ nhung càng sâu đậm càng dài lâu, chỉ muốn hỏi nhớ nhung nhớ nhung nhớ nhung em như thế nào?”
Trời ạ! Vân Đóa một lần nữa dụi hai mắt của mình, cô thế mà lại thấy Lương Thiên Dật đứng ở dưới lầu ký túc xá ca hát, đậu phía sau anh chính là chiếc xe BMW thể thao bảnh bao. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Xảy ra chuyện gì! Giờ nửa đêm rạng sáng, anh không ở trong nhà ngủ, chạy đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh hát tình ca! … Vấn đề là, ai cho phép anh đứng ở phía dưới hát tình ca? Bảo vệ đâu? Hiệu trưởng đâu? Tại sao không có ai đứng ra đuổi anh đi hoặc ngăn cản anh?
“Tình yêu là tín ngưỡng hay chỉ có thể là cảnh sắc trong một hành trình, cô gái ấy đã mang anh dạo chơi thiên đường một lần. Em dạy anh yêu như thế nào lại không dạy lãng quên ra làm sao, khiến cho ánh mặt trời của anh đều biến thành nước mắt!”
Cô kinh ngạc nhìn trợn to đôi mắt sáng, trầm ngâm lắng nghe anh trong trẻo ca hát. Giọng hát của anh thật đẹp, trong bóng đêm âm trầm một chút cũng không lộ vẻ bất ngờ, mà hài hòa hoàn mỹ dung hợp như thế, đủ để đả động trái tim của mỗi cô gái.
Đêm tĩnh lặng, rất nhiều nữ học sinh cũng bị tiếng hát làm nhiễu tỉnh, họ rối rít chen đến bên cửa sổ, nhìn người đàn ông đứng dưới ánh đèn trong ánh trăng phía dưới, u buồn tuấn tú giống như Hoàng tử trong truyện cổ tích, thâm tình hát một bài “Những điều mà cô gái ấy đã dạy tôi”, như trút hết như kể, lay động tiếng lòng của tất cả các cô gái.
Ai là công chúa may mắn đó? Họ thật sự ước ao ghen tỵ với cô!
“Cho rằng em chính là cố hương lại biến anh thành lưu lạc, chạng vạng là của ai hừng đông là của ai! Nhớ lại quảng trường chật chội giả bộ như em còn ở bên cạnh, giống như em thích dựa vào bờ vai anh nhất!”
Một ca khúc hoàn thành, từ trong các cửa sổ khác nhau trong toàn bộ ký túc xá truyền ra tiếng vỗ tay rải rác không đồng đều, kèm thêm có cô gái nhiệt tình la lên: “Này, trai đẹp, anh đang theo đuổi cô gái nào ở đây sao?”
“Đúng!” Lương Thiên Dật rất tự nhiên trả lời.
“Cách thức hát tình ca ở dưới cửa sổ của cô gái hơi cũ rồi nha! Tại sao không trực tiếp kéo cô ấy lên chiếc BMW thể thao của anh?”
“Cô ấy chính là cô gái hơi cổ hủ, phương thức theo đuổi quá khẩn trương tôi sợ sẽ hù dọa cô ấy!”
Trả lời như vậy chọc cho các cô gái cười không ngừng, cũng khiến cho Vân Đóa đứng ở trước cửa sổ mắc cỡ đỏ bừng khuôn mặt xinh đẹp.